Câu Chuyện Mà Tôi Đang Kể

Chương 1: Câu chuyện của một người quen




Có nhữnggiây phút bạn lặng lẽ, yên lặng đến nỗi dường như là cam chịu.
Có những giọt nước mắt mặn đắng lăn trên bờ môi, nhưng trái tim tình nguyện và thổn thức vì những cung bậc tình cảm.
Ai rồi cũng sẽ khác, ai rồi cũng phải tự bước đi, tự trải nghiệm nhữnggì mà cuộc sống ban tặng.
Người ta nói “ Để yêu một ai đó cần có một chữ duyên. Để kết hôn với một ai đó cần có một chữ nợ. Khi duyên và nợ gặp nhau, hôn nhân là kết tinh cho một mối tình”
Con người ta giỏi nhất là gì? Chính là tự huyễn hoặc bản thân, tự xây đắp cho mình cả một lâu đài đầy ắp sự ảo tưởng về tương lai để rồi một ngày kia khi lâu đài ấy vỡ tan tành thì họ lại tìm cách níu kéo, bấu víu vào những thứ hư vô, không tồn tại.
Phải chăng tình yêu là sự truy đuổi để tìm đến sự hoàn mỹ về cái đẹp còn hôn nhân là thực tại mà con người cần phải đối mặt lấy.
An nghĩ rằng một cuộc hôn nhân không hạnh phúc không phải là một cuộc hôn nhân thiếu đi tình yêu mà có lẽ là một cuộc hôn nhân thiếu đi tình bạn.
Khi người lớn cô đơn, họ sẽ tự nhốt mình vào những cảm xúc không tên, với đủ các loại cung bậc hỉ nộ ái ố.
Thôi không gào thét, thôi đi sự quằng quại thay vào đó là nét lạnh nhạt thường trực. Đó là cách mà người lớn che dấu đi nỗi buồn của mình!
Câu chuyện nhỏ 1:
Trương Gia Hân, ba mươi hai tuổi, đã ly dị chồng,sau đó lại tái hôn,có một đứa con trai.
Cuộc đời cô giống nhưmột vở hài kịch được viết nên bởi điệp khúc của cuộc sống, sau những vấp ngã, những nỗi đau mà bất kỳ một người phụ nữ nào cũng có thể gặp phải.
Có lần, cô ấy nói vớiAn rằng:“Phụ nữ một khi họ đùa giỡn với tình yêu cũng giống như trẻ con đùa giỡn với dao cạo. Hoặc mình bị thương, hoặc người khác bị thương, nhưng thông thường là cả hai cùng chảy máu”.
Từnhỏ, Hân được thừa hưởng một nền giáo dục vô cùnghoàn hảo. Cô là con gái độc nhất của một gia đìnhtri thức. Cha mẹ cô đều là giáo viên dạy cấp 3, tại một huyện nhỏ trong vùng.
Đốivới Trương Gia Hân, cô quan niệm rằng tình yêu làsự hoàn mỹ nhấtcó thể.
Võ An quen biết được Gia Hân ở một quán cafécó tên là “ Chiều muộn” vào chiều chủ nhật năm 2010.
Còn nhớ cô để lại ấn tượng đầu tiên trong tôi là hình bóng một người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cô rất đẹp nó đen láy và long lanh, nhưng tận sâu bên trong là nét u sầu, một nỗi buồn man mác. Làm cho An nhớ đến câu nói mà An đã từng đọc ở đâu đó: “Đôi mắt người phụ nữđẹp là khi họ đã trả giá với rất nhiều nước mắt”.
Ánh chiều tà soi bóng cô qua khung cửa sổ, trải dài chiếc bóng in trên sàn nhà làm bằng gỗ còn thơm mùi vạt ni.
Ancố gắng làm quen với cô ấy, qua những buổi chiều chủ nhật. Vì dường như vào mỗi tuần,cô ấy đều dành thời gian riêng cho bản thân ở góc quán café này.
Chúng tôi trò chuyện với nhau rất nhiều, có lẽtôi luôn biết cách gợi mở những mảnh ghép nhỏ trong những câu chuyện mà cô ấy nói với tôi. Nhưng để nghe được câu chuyện về cuộc đời của cô ấy tôi phải mất một khoảng thời gian khá dài.
Tôi còn nhớ vào một buổi chiều chủ nhật cuối tháng 12, mưa ngoài trời rả rích, những giọt mưa bắn lên bên ngoài cửa sổ, trượt dài xuống trên nền kính trong suốt.
Tôi nhìn ngoài cửa quán, trong lòng chùn xuống, “ có lẽ hôm nay chị ấy không đến” đó là lời của anh chủ quán café nói với tôi.
Tôi thở hắc ra một hơi, sau đó mở laptop định hoàn thành công việc mà mình còn đang làm dang dở trước khi tới đây.
Không biết trải qua bao lâu, tôi nghe có tiếng đẩy cửa, tôi ngước mắt nhìn qua, tôi thấy Trương Gia Hân đang nhướn mắt nhìn tôi nở nụ cười.
Khuôn mặt cô bị nước mưa phủ lên, lăn tăn nhỏ xuống vạt áo. Trông cô ấy gầy đi hẳn.
- Cưng chờ chị lâu chưa?
Cô ấycười cười lau mặt hỏi tôi.
- Chiều giờ trời mưa lớn quá! Em còn tưởng chị không tới nữa cơ đấy.
An nhanh nhẹn đáp lời chị.
Cô ấy ảo não, nói:
- Chị mới vừa từ tòa án về, chả hay ho gì đâu em ạ!
Tôi chờ cô ấy nói tiếp, cô ấy gọi nước sau đó quay sang nhìn tôi:
-Em biết không! Cuộc sống này kì lạ lắm, em tập thích ứng để tồn tại nhưng rồi nó lại là một phần thói quen trong cuộc đời. Có lẽ chị đã chịu đựng giỏi đến mức người khác nghĩ rằng chị không biết đau đớn hay tổn thương. Vì thế họ mặc sức mà chà đạp!
Cô ấy cười khẩy, nâng cốc capuchino lên hớp một ngụm,rồi nói:
- Chị với chồng chị, à nên nói chồng cũ mới đúng nhỉ!Yêu nhau suốt từ thời cấp ba cho đến hết mấy năm thời đại học, tưởng rằng cái móng đã chắc, nền tảng tình yêu đã vững có thể nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại. Thật không ngờ cả hai lại có thể như ngày hôm nay, đến nhìn thấy nhau còn chả buồn mở miệng.
Cô ấy kể cho tôi rằng,ngày ấy quen anh, anh là chàng học trò nghèo. Nhưng được cái thật thà, mỗi lần cô bắt chuyện với anh là anh lại lúng ta lúng túng, lắp bắp không nói nên lời.Nhìn thôi cũng cảm thấy dễ thương, gần gũi.
Ngày ấy, nhà cô có mở lớp luyện thi đại học. Ba cô là giáo viên chủ nhiệm lớp anh.Ông thương anh chăm chỉ, chịu khó học hành. Nên khuyên anh đến học ở lớp luyện thi, tiền học phíba cô không lấy một đồng. Rồi anh cũng đỗ Bách Khoa, còn cô thì đỗ vào trường Ngân hàng.
Mấy năm trời quen biết,yêu thương, gần gũi bên nhau không tránh khỏi những va chạm. Có những khi tưởng chừng như mỗi người một ngã rẽ. Nhưng mà vẫn có thể nắm tay nhau vượt qua được.
Năm 2007, chồng cô ấy mở được một công ty điện tử. Lúc đầu cũng trầy trật dữ lắm. Sau càng làm càng thắng lớn. Nhưng thời gian anh có mặt ở nhà càng ít dần, hai vợ chồng cả ngày không nói được với nhau nửa lời.
Ai cũng lo cho sự nghiệp của mình, thằng con thì gửi cho bên nhà ông bà ngoại chăm sóc.Cuộc sống gia đình dần trở nên tẻ nhạt.
Sinh hoạt vợ chồng giữa anh và cô cũng trở thành một gánh nặng, hai người gần gũi nhau như việc hoàn thành trách nhiệm. Cũng giống việcăn để no bụng, để sống, chứ không phải để thưởng thức vàhưởng thụ.
Cô ấy nói với tôi rằng: “ Chị không sợ chồng mình ngoại tình bằng việc cả hai cùng nằm chung trên một chiếc giường mà khoảng cách đối với nhau như xa vời vợi”.
Cô ấy đã tìm mọi cách cứu vãn, giảm toàn bộ lượng công việc của mình.
Ngay cả chồng cô cũng về sớm hơn, ban đầu sau nỗ lực của hai người thì mọi việc trông có vẻ ổn hơn chút. Nhưng chỉ duy trì được vài tháng, rồi những tranh cải nho nhỏ do trái quan điểm nhau lại bùng lên. Cô ấm ức, còn anh tức giận. Hai người lại rơi vào chiến tranh lạnh trong một thời gian dài.
Tôi đã từng hỏi cô ấy, chồng cô ấy không ngoại tình , không rượu bia, không vũ phu, một người đàn ông thành đạt tại sao cô ấy vẫn không thể thỏa mãn.
Cô ấy cho tôi một đáp án rằng:
“ Chị đã từng rất thỏa mãn, có lúc chị nghĩ mình dường như có tất cả, nhưng lại chẳng hề có gì, điều đáng sợ nhất không phải là em mất đi tất cả mà là em không thể có được điều em khao khát, chị luôn muốn có một người chồng có thể ở bên chị những lúc chị vấp ngã hay lúc con ốm đau bệnh tật hoặc đơn giản cùng nhau dùng một bữa cơm tối như những gia đình bình thường khác. Chứ không phải đem đến cho chị những thứ vật chất tầm thường khác, sau đó buộc tội chị những khi anh ta tức giận.”
Để đến ngày hôm nay, hai người ai cũng cần lấy một sự giải thoát. Cô vốn dĩ muốn kiên trì thêm, muốn con trai không phải cảm thấy hụt hẫng khi bố mẹ chia tay.
Nhưng cô quá mệt mỏi, cô cũng cần sự giải thoát!
Cô ấy khóc, giọt nước lăn dài cho sự bất lực của bản thân.
Nhưng tôi biết rằng, giọt nước mắt ấy không chỉ là sự bất lực mà còn là nỗi đau khôn nguôi cho qua khứ, hiện tại và cả tương lai.
Phật dạy rằng:
“ Kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi.
Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau.
Con người gặp nhau là bởi chữ Duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ Nợ.
Nhiều cặp vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng sinh tình cảm với người khác, dẫn đến chia tay.
Những người dung tục sẽ nói với người kia là trăng hoa, đểu cáng …nhưng thật ra là người ta đã trả xong nợ và đến lúc phải dời đi.
Chuyện tình cảm không thể níu kéo được”
Chung quy lại cuộc sống này là vô thường, tất cả cũng chỉ là phù du.
Vốn dĩ, trong chặng đường đời của mỗi người nếu may mắn gặp được nhau, thì đó chính là hạnh phúc đấy.
Còn không thì chúng ta cũng hãy sống với sự biết ơn, trong cõi trời đất hư vô nàycó người đồng hành cùng bạn đi được trên mỗi chặng đường vốn là thứ quý giá nhất thời nhưng đáng được trân trọng,lời chia tay nào chẳng phải khổ đau, nhưng cũng không nên quá vô vọng. Bởi phải biết buông, biết bỏ thì cuộc sống này mới dễ dàng hơn đôi chút.
Có đôi khi, thật khó buông tay với quá khứ, vốn dĩ là thứ rượu độc. Khi uống vào không nhất thiết phải phát tát công dụng ngay tức thời mà là cảm giác nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngõ nghách trong cơ thể, chất độc ngấm dần, ngấm dầnlàm mê muội đi lý trí, bản thân sẽ tự đắm chìm vào những cảm xúc không thật.
Đau khổ, nhớ nhung, hốí tiếc!
…..
Thời gian trôi qua,con người thay đổi nhưng không ngờ bản thân mình đổi thay. Vì thế, điều quan trọng khi yêu nhau và ở bên nhau: Đừng mãi nhìn về nhau mà hãy cùng nhìn về một hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.