Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 1: Bức thư xa lạ




Bắt đầu từ buổi sáng thứ sáu đi đến trường, Thịnh Hạ thoạt nhìn đã là lạ, giống như cất giấu gì đó, hỏi con bé lại không nói, khiến cho cả ngày Trần Viên đều không yên lòng. Buổi chiều đồng nghiệp hỏi cô chuyện tiến triển nghiệp vụ mới, gọi mấy tiếng cô mới có phản ứng, nói: "Hôm nay không làm, tôi phải về sớm xem con gái."
Về đến nhà chưa đến sáu giờ, trên bàn để một chồng bát đũa, cha mẹ còn bận rộn ở phòng bếp, Trần Viên nhìn thấy trên bàn để một bát trống, khẽ nhíu mày: "Lại cho con bé ăn kem?"
Bà Trần bưng đồ ăn ra: "Đứa bé hơn bốn giờ đã tan học, nếu chờ con đến bây giờ về mới ăn, dạ dày cũng hỏng."
Mắt thấy chiến tranh sẽ đốt tới trên người mình, Trần Viên nhanh chóng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng là thượng sách.
Trên bàn ăn, Thịnh Hạ đột nhiên từ trong tủ lạnh mang ra một cái bánh ngọt nho nhỏ, Trần Viên mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình, mà con gái cả ngày ra vẻ bí mật cũng có giải thích hợp lý —— con bé gạt mẹ, bảo ông ngoại đưa đi mua bánh ngọt bằng tiền tiêu vặt của mình.
Lập tức, tim Trần Viên mềm nhũn.
Ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đi làm cũng không cần đi học, Trần Viên theo thường lệ mang theo con gái ngủ ở nhà mẹ đẻ. Buổi tối chờ Thịnh Hạ ngủ, cô trộm đến nhà ăn, bị mẹ ruột Phạm Thư Trân đúng lúc bắt gặp.
Trần Viên mở hai tay ra: "Tìm nước uống."
"Trong ngăn tủ cũng không có nước ấm." Mẹ cô lộ ra vẻ mặt "xem con khi nào thì nói thật", cô cũng hết cách, bất đắc dĩ thừa nhận: "Con không ngủ được, đi ra lấy chút rượu."
Từ hai năm trước sau khi Tây Nguyên gặp chuyện không may, cô chưa từng có một giấc ngủ ngon, nhưng chuyện này cũng không cần cho mẹ cô biết, bởi vì ngoài làm bà càng thêm lo lắng, cũng không có tác dụng gì.
Bà Trần quan sát đánh giá vẻ mặt con gái, hơi do dự một chút, mở miệng nói: "Chủ nhật con có rảnh không? Còn nhớ cô Chúc không, thời gian trước con cô ấy mới vừa về Tín Xuyên, hỏi mẹ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không."
"Mang cả Tiểu Hạ đi."
"Không phải Tiểu Hạ tới nhà bạn chơi sao, ngộ nhỡ đến muộn không tốt lắm, để cha con đưa bé, mẹ đi với con."
"Tiểu Hạ không đi con cũng không đi." Trần Viên cũng lộ ra vẻ mặt "xem khi nào thì mẹ nói thật".
Bà Trần hết cách, vừa giận lại đau lòng nhéo cánh tay cô: "Mẹ mặc kệ con." Nói xong quay đầu trở về phòng. Cửa phòng khép lại, nhà ăn lại tối đen. Trần Viên nghe được trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng cha mẹ nói chuyện, cha nói con bé lại không đi? Mẹ lại tức giận, nói không đi thì không đi, người ta thích loại rổ rá cạp lai như nó à?
Một lát sau, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nức nở. Ông Trần thấp giọng an ủi vợ, Trần Viên dán qua nghe, có lẽ là nói con cháu tự có phúc của con cháu.
Ý bọn họ cô hiểu. Năm nay cô ba mươi ba tuổi, để tang chồng hai năm, nuôi một cô con gái mười tuổi, thấy thế nào cũng không phải là loại hình có thể kén chọn trên thị trường tình yêu và hôn nhân. Không kết hôn cũng không được, không nói đứa nhỏ lớn lên ở gia đình mồ côi cha có vấn đề gì, chính là hai mẹ con không có đàn ông chăm sóc, chỉ điều ấy thôi cũng làm cho bọn họ khó mà yên lòng.
Trong bóng tối, Trần Viên bưng cốc trà nằm xuống sô pha, mở vòng bạn bè. Đúng là tháng năm, thời tiết tốt, là ngày tốt hiếm hoi trong năm, mọi người đều lên kế hoạch sưởi nắng cuối tuần du lịch, ngón tay trượt xuống, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Một lần cuối cùng nhìn thấy Thịnh Tây Nguyên, là vào sáng sớm tháng tư kia. Buổi sáng ngày đó anh làm xong bữa sáng, ngay cả đũa đều đã để, ra cửa mới đánh thức cô, chuyện chỉ xảy ra trong năm phút trong đầu Trần Viên, ở trong mơ, ở trong vài phút làm việc thất thần, nhanh chóng mà rõ ràng quay ngược lại lần nữa. Ngày đó rõ ràng là anh phải đi làm, nhưng bị xe đụng phải ở phương hướng hoàn toàn ngược lại với công ty.
Rốt cuộc anh đi đâu làm gì, Trần Viên vô số lần đặt câu hỏi ở trong lòng, sao lại đi chỗ ấy, một giây cuối cùng, anh có lời gì muốn nói với cô?
Đó là một vấn đề vĩnh viễn không có đáp án.
Di động rung lên, màn hình chợt sáng, có một email mới. Trần Viên mới giật mình phát hiện chính mình đã ở trong này hơn một giờ.
Cúi đầu nhìn, avatar người sử dụng, nụ cười của Thịnh Tây Nguyên dịu dàng, khóe mắt và bên môi hiện lên nếp nhăn khi cười trên mặt giống cây bồ công anh bay lên trong mùa xuân.
Tiểu Hạ nói muốn đi nhà kia chơi cũng không phải người ngoài. Trần Viên và Thịnh Tây Nguyên, còn có bọn họ, đều tốt nghiệp Đại học Tín Xuyên, Đặng Phi là bạn học của Thịnh Tây Nguyên, bạn trai cô ấy Tạ Gia Dương còn là đàn anh cùng một phòng thí nghiệm với Trần Viên, sau khi tốt nghiệp hai người ra nước ngoài du học, cũng kết hôn ở Mĩ. Đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi về nước, hai người còn làm mối cho Trần Viên và Thịnh Tây Nguyên.
Bọn họ có con trai tên Đặng Khải, nhỏ hơn Thịnh Hạ hai tuổi.
Dưới nhà Đặng Phi có bách hóa rất lớn, ăn xong cơm chiều ba người mang theo hai đứa trẻ đi dạo, bọn nhỏ vui chơi ở khu trẻ em, nhóm người lớn ở cửa hàng đồ ngọt bên cạnh uống nước. Đặng Phi gọi một cốc trà sữa Hong Kong còn chưa đủ, lại gọi thêm ba bốn món điểm tâm ngọt, Trần Viên đè lại tay cô ấy nói đủ rồi, cô ấy gạt đi xem thường: "Cô còn sợ béo à? Hiện tại đã gầy như cây tre."
Trần Viên cười hất tay: "Ăn không hết lãng phí tiền."
Khi nói chuyện hai phần bánh pudding đã mang lên, Trần Viên ngửi mùi đã thấy ngán, đẩy về phía Đặng Phi. Đặng Phi nhìn, há miệng muốn nói gì đó, lời đến cổ lại nghẹn trở về, nhìn bánh pudding lại nhìn cô ấy, làm bộ không có chuyện gì dời tầm mắt. Trần Viên quan sát vẻ mặt "Tôi có lời này không biết có nên nói hay không", rõ ràng vạch trần: "Cô có chuyện gì sao?"
Cô ấy hơi cười mỉa, qua loa nói không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ, nhưng thật ra Tạ Gia Dương thở dài nói thật: "Cô ấy muốn hỏi cô, hiện tại thế nào, có cần giúp đỡ gì, thật sự phải nói với chúng tôi, đừng một mình chịu đựng."
Trần Viên suýt chút nữa cười ra, sao lại thế này, cô chưa từng biểu hiện thiếu tiền, không biết cặp vợ chồng này nghĩ gì.
"Tôi không thiếu tiền, tự mình kiếm được, chính mình có nhà, cha mẹ có lương hưu, còn có tiền bảo hiểm bồi thường trước đó của Tây Nguyên." Cô hơi ngừng lại một chút, rõ ràng cảm giác hai người đối diện đột nhiên căng thẳng, vì thế nói đùa: "Hai người căng thẳng cái gì, đừng thế."
Từ sau khi Thịnh Tây Nguyên tai nạn xe qua đời, gần như mỗi người bên cạnh cô, đều giống như cha mẹ vợ chồng Đặng Phi Tạ Gia Dương đều duy trì một loại căng thẳng khiến cô không hiểu, nhất là khi nhắc đến Tây Nguyên, giống như nhắc tới cô sẽ lập tức hỏng mất chạy đi nhảy lầu.
"Nhưng nói đến hỗ trợ, quả thật có cái này phải cho hai người xem."
Tạ Gia Dương nhận lấy điện thoại của cô. Trên màn hình hiện email gửi vào rạng sáng ngày hôm qua, địa chỉ nhận là hòm mail cá nhân của Thịnh Tây Nguyên, người là Clare Chang, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai hàng chữ:
Hi Tây Nguyên,
Cậu có khỏe không?
Trên mặt Tạ Gia Dương thoạt nhìn không có biểu cảm gì, trong lòng lại tính toán người này có quan hệ gì với Thịnh Tây Nguyên.
Thời đại học, Thịnh Tây Nguyên ở chung ký túc xá với anh ta, cùng ra cùng vào bốn năm, anh ta cũng không nhớ rõ Tây Nguyên quen ai tên Clare Chang, nhìn Trần Viên cũng không giống như quen biết. Song Clare là cái tên nữ, tưởng tượng đến điều này, hai hàng chữ ngán ngủi có ý nghĩa mập mờ nào đó—— cô ấy biết tên Tây Nguyên, hơn nữa giao tình hiển nhiên cũng sâu.
Quan trọng nhất là Tây Nguyên đã qua đời hai năm, bức email này cũng quá kì lạ.
Đặng Phi la hét cho em xem, nhìn thoáng qua, lập tức cũng rơi vào im lặng. Trần Viên nhìn thấy hai vợ chồng khóc không ra nước mắt, sự xấu hổ như như đọng lại trên mặt bọn họ, trong lòng biết hai người hoàn toàn không biết gì cả, cầm điện thoại về, hoà giải nói: "Quên đi quên đi, có thể là gửi sai."
Email có thể gửi sai, nhưng tên sẽ không viết sai chứ. Vợ chồng hai người cũng không dám nói thêm gì nữa, gật đầu phụ họa theo.
Tiễn bước mẹ con Trần Viên, trước khi sắp ngủ, Đặng Phi và Tạ Gia Dương nằm song song ở trên giường. Hai người đều bởi vì Trần Viên nhận được email kia, hoặc là nói là email của Thịnh Tây Nguyên mà lo sợ bất an, bởi vậy cùng im lặng.
"Tắt đèn nhé?" Đặng Phi hỏi.
"Ừ."
Trong bóng tối, cô ấy đột nhiên cảm thấy bàn tay chồng lại đây, chuẩn xác cầm tay mình, sau đó nghiêng người ôm lấy cô ấy.
Đặng Phi nói đùa: "Thế nào, anh cũng có lời muốn nói thẳng với em sao?"
Tạ Gia Dương vùi đầu vào hõm vai vợ, cười rộ lên, cười đến cô ấy ngứa ngáy: "Nghĩ cái gì thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.