Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 10: Diêu Văn Quân – Mối tình đầu




Có một số việc không cần mở miệng, ngậm miệng lại sẽ từ trong ánh mắt chảy ra.
Ví dụ như bạn ngồi cùng bàn lén mang điện thoại đến trường học, ví dụ như lúc học Ngữ văn, nhân lúc giáo viên xoay người viết bảng, bỏ củ lạc vào miệng.
Ví dụ như Diêu Văn Quân thích Thịnh Tây Nguyên.
Diêu Văn Quân còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Tây Nguyên là sau khi chia lớp vào lớp mười. Ngày cuối cùng trước nghỉ hè, ai chọn khoa xã hội tốp năm tốp ba đi ra ngoài, còn chọn khoa tự nhiên sẽ ôm sách vở từ cửa sau đi vào lớp 10/8.
Bởi vì còn chưa sắp xếp chỗ ngồi, vị trí trong phòng học thoạt nhìn lộn xộn, chủ nhiệm lớp bảo mọi người chọn chỗ trống ngồi xuống. Cuối phòng ngồi hai nam sinh, một người gác chân cà lơ phất phơ, tóc che ánh mắt, ở phía dưới bàn trộm chơi di động, người ngồi cùng bàn để tóc ngắn, mặc sơ mi màu trắng và quần đùi, tất bóng đá quấn quanh bắp chân, lộ rõ đường cong bắp thịt.
"Chỗ thứ ba có hai vị trí trống, đợi lát nữa tớ xông lên chiếm chỗ cho hai bọn mình." Một bạn học cùng lớp ở bên tai cô lặng lẽ nói, Diêu Văn Quân lại giống như không nghe được gì, mang theo ba lô đi nhanh về phía trước, đặt ba lô ở bàn đếm ngược thứ hai từ dưới lên.
Hai nam sinh ngồi sau đang nói chuyện, thấy phía trước có người mới ngẩng đầu lên, nam sinh mặc quần đùi giống như không có phản ứng, ngẩn người, Diêu Văn Quân vươn tay: "Xin chào, tớ là Diêu Văn Quân."
Anh cứng ngắc nắm tay, nói xin chào, tôi là Thịnh Tây Nguyên.
Diêu Văn Quân dường như chưa từng che dấu chuyện cô thích Thịnh Tây Nguyên, từ ngày đầu tiên gặp mặt chính là như vậy.
Sau khi khai giảng lớp 11 giáo viên muốn sắp xếp chỗ ngồi một lần nữa, cô vì ở lại vị trí đếm ngược thứ hai nên đi giày độn đế đến trường, ai ngờ vào tiết thể dục chạy bị trẹo chân, bạn học đỡ cô đến chỗ gốc cây ngồi, lo lắng hỏi: "Có cần đi phòng y tế không?"
Diêu Văn Quân vốn đau đến nhe răng nhếch miệng, từ xa nhìn thấy nam sinh giải tán hoạt động tự do, lập tức lén lút nói cậu đi trước đi chân tớ không sao. Đuổi được cô bạn đi, cách một đoạn không xa không gần, cô dùng âm lượng cũng không tính vang dội nhưng bảo đảm đối phương có thể nghe được: "Thịnh Tây Nguyên!"
Anh giống như đối với cái tên này thực xa lạ, chỉ chính mình, "Tôi?"
"Lại đây." Cô vẫy tay, anh mang theo vẻ mặt nghi hoặc chạy chậm lại đây."Chân tớ bị trẹo, phiền cậu đưa tớ đến phòng y tế."
"Còn có thể đi được không?"
"Cậu xem tớ có thể đi được sao?" Diêu Văn Quân híp mắt cười rộ lên, "Đỡ tớ dậy với."
Dường như anh là loại người im lặng, không quá thích nói chuyện với người không quen. Diêu Văn Quân đi từng bước thong thả, chậm rãi tìm chuyện nói: "Cũng lạ thật, hôm nay biết học thể dục tớ còn đi giày độn."
"...... Ừ."
"Biết tại sao tớ đi giày độn không?"
"Vì tăng chiều cao?"
"Vì có thể ở lại vị trí đếm ngược thứ hai, ngồi ở phía trước cậu."
Cô gầy còm, trắng trẻo, thoạt nhìn giống cô gái không phát triển tốt, nhưng khi cười rộ lên lại vô cùng giảo hoạt, giống như một con hồ ly nhỏ, nhân lúc bạn chưa chuẩn bị, lập tức sẽ xông lên cổ bạn cắn một ngụm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cả lớp đều biết chuyện Diêu Văn Quân thích Thịnh Tây Nguyên.
Chủ nhiệm lớp cố ý đến tìm anh nói chuyện, nói bóng nói gió hỏi anh có yêu sớm không, hỏi nửa tiếng, cuối cùng cho ra kết luận là Thịnh Tây Nguyên quả thực là trăm phần trăm thành thực, Diêu Văn Quân cho dù có tâm tư, cũng không lay động được đầu gỗ này.
Khương Thừa Mẫn trêu anh: "Tớ cảm thấy Diêu Văn Quân rất tốt."
"Vậy cậu yêu đi."
"Này, không thể nha." Anh ta cười đến xấu xa, gạt tóc ra, "Cô ấy không thích loại lưu manh giống tớ, thích người như cậu cơ."
"Tớ thế nào?"
"Phật tổ Bồ Tát, thông minh, sạch sẽ."
Diêu Văn Quân từ nhỏ được người trong nhà chiều chuộng, hoạt bát, thành tích cũng không tệ, từ bé không thiếu người thích, lần đầu tiên theo đuổi người, vừa theo đuổi chính là một năm. Đầu gỗ này không nói lời nào, không nẩy mầm, hỏi anh đáp, thấy cô cũng chào hỏi, nhưng thoạt nhìn cũng không hề thích cô.
Anh tham gia đại hội thể thao, đại diện lớp chạy, cô chạy tới điểm cuối tặng đồ uống năng lượng, nam sinh đội điền kinh ở phía sau huýt sáo ồn ào. Thịnh Tây Nguyên sắc mặt không quá tốt, cúi đầu nói: "Cậu về trước đi."
"Đưa nước cho cậu mà." Diêu Văn Quân mở nắp chai đưa lên.
"Chỗ tôi có nước rồi."
Cứ đẩy qua đẩy lại, không biết là ai buông tay, chai nước rơi xuống đất, đồ uống màu cam chảy ra, hai người đều sửng sốt.
Diêu Văn Quân không nhớ rõ chính mình rời khỏi sân thể dục như thế nào, chỉ biết là chính mình cố gắng nhịn xuống không khóc. Thật sự là rất mất mặt, một bên tình nguyện thật sự rất mất mặt, cô nghĩ tôi không bao giờ thích cậu nữa.
Sau đại hội thể thao, Diêu Văn Quân ốm xin nghỉ ba ngày, lúc đến trường đã cắt tóc tới bả vai.
Tiết tự học cuối cùng mỗi chiều thứ tư là tiết vận động, giáo viên đuổi hết học sinh ra sân thể dục, chỉ còn Diêu Văn Quân sức khỏe không tốt ở lại lớp làm bài tập.
Cô làm xong bài tập hóa, đang muốn mở đáp án ra so, phát hiện không tìm thấy bút đỏ. Cô vứt bừa bãi, trước đó thiếu cái gì đều xoay người lấy trong hộp bút Thịnh Tây Nguyên, hôm nay theo bản năng quay đầu, lại nhớ tới chính mình đã tuyệt giao với anh, vì thế cứng ngắc quay lại, lấy bút xanh ra.
So hai ba cái, cửa sau đột nhiên có người dùng bút chọc lưng cô.
"Sao không lấy của tôi?"
Thiếu niên đứng đó, miệng ngậm lại, tình cảm ngưỡng mộ như từ trong ánh mắt chảy ra.
Diêu Văn Quân cũng không biết chính mình đã khóc, chờ khi nhận ra, nước mắt đã rơi không ngừng, dần biến thành gào khóc lớn, khóc đến mặt đỏ bừng, khóc đến đầu thiếu dưỡng khí, khóc đến Thịnh Tây Nguyên vươn tay che miệng, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, đừng khóc được không?"
"Không được." Cô khóc nức nở nói, "Tớ thật mất mặt, tớ chưa từng mất mặt như thế."
"Vậy như thế nào mới có thể giúp cậu tìm lại mặt mũi?"
"Để tớ làm bạn gái cậu đi."
"Ừm......" Anh giống như thật sự đang cân nhắc điều kiện này, Diêu Văn Quân sợ anh mở miệng sẽ từ chối, nhanh chóng nói: "Quên đi tớ nói bừa."
"Tôi cảm thấy cũng không tệ."
"...... Cái gì cũng không tệ?"
"Cậu làm bạn gái tôi cũng không tệ."
Học kỳ cuối cùng cấp ba, Thịnh Tây Nguyên thông qua thi đua giành được tư cách cử đi học đại học, lấy tiền thưởng mời cô ăn cơm. Cô lừa gạt mẹ nói đi học bổ túc, thật ra chạy đến KFC làm bài tập với bạn trai.
Hai người đầu đối đầu, Thịnh Tây Nguyên hết sức chăm chú, cô lại luôn không nhịn được nhìn anh, càng nhìn càng thích, thấy anh không thể chịu được ngẩng đầu, sờ đầu cô: "Làm bài đi."
Diêu Văn Quân uất ức mà ngọt ngào lắc đầu, cũng không thể nghĩ được đó là lần cuối cùng cô hẹn hò với Thịnh Tây Nguyên.
Bà Diêu gọi cho giáo viên lớp bổ túc, biết cô không đi học, dọc theo phố lần lượt đảo qua từ hàng trà sữa cà phê, cuối cùng tìm được bọn họ. Trong nháy mắt khi nghe thấy ba chữ "Thịnh Tây Nguyên" này, sắc mặt bà trở nên xanh mét.
Đó cũng là lần đầu tiên Diêu Văn Quân nghe được cái tên Triệu Bình này.
"Con có biết nhà bọn họ đang làm gì không, mẹ nó làm gà, con có biết không? Loại đàn ông xuất thân từ gia đình này, con đừng nhìn nó bề ngoài ôn hòa, thật ra trong lòng đều biến thái...... Cha con đã đủ mệt với tiện nhân kia, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột chỉ biết đào hang, con cô ta có thể làm được gì?"
Gương mặt mẹ cô bởi vì căm hận mà vặn vẹo, trước mắt Diêu Văn Quân trời đất xoay vòng.
Ngày hôm sau là thứ hai, Diêu Văn Quân không tới lớp học. Bà Diêu tự mình đến trường học tìm chủ nhiệm lớp nói về chuyện con gái yêu sớm, ở văn phòng giáo viên làm loạn long trời lở đất, kể về con gái ăn cơm không ngon, thành tích rớt khỏi top 10, tất cả đều do Thịnh Tây Nguyên.
Nghe nói trận chiến nước miếng này kéo dài từ tiết tự học buổi sáng tới tiết hai, các học sinh đều vô tình cố ý đi qua cửa văn phòng, vây xem náo nhiệt, trở về kể cho người trong lớp. Kết thúc tiết hai, bà Diêu từ trong văn phòng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, lập tức đi đến lớp 12/8 gọi Thịnh Tây Nguyên đi ra ngoài.
Diêu Văn Quân không nhìn đến tình huống hỗn loạn ở hiện trường, suốt tuần đó, cô không đến trường.
Sau khi mẹ trở về chỉ nói với cô: "Mẹ đã nói với Thịnh Tây Nguyên kia, bảo nó đừng có nằm mơ, mẹ nó thì sinh ra được loại gì, con cũng đừng qua lại với nó."
Khi gặp lại Thịnh Tây Nguyên là thứ hai tuần sau. Anh ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn thấy cô đi thẳng vào chỗ ngồi. Diêu Văn Quân biết anh vẫn nhìn chăm chú vào mình, thậm chí cũng hiểu được trong ánh mắt kia chứa sự cổ vũ—— chỉ cần nói một câu, câu nói đầu tiên cho dù là chất vấn, hoặc là chúng ta chia tay đi, chúng ta không cần tiếp tục, nói cái gì cũng tốt.
Thế nhưng cô bị mẹ dọa, cái gì cũng không nói.
Thi xong môn cuối cùng, mọi người tập trung ở sân thể dục chụp ảnh tập thể tốt nghiệp. Ngưới lớp khác còn đang xếp hàng, trên bầu trời đột nhiên có mưa nhỏ, Diêu Văn Quân và bạn không mang ô, ba cô gái chen chúc một chỗ lạnh run, đột nhiên trên đỉnh đầu có một chiếc ô màu vàng, là người xếp sau dịch ô về trước.
Ngẩng đầu, cô nhìn thấy Thịnh Tây Nguyên, trên mặt anh không có cảm xúc gì, giống như chỉ là đơn thuần giúp đỡ người.
"Cầm đi." Anh nói, "Khương Thừa Mẫn có ô."
Diêu Văn Quân không dám nhìn vào mắt anh, do dự một chút nói không cần, cám ơn.
Không cần, cám ơn.
Đây là câu cuối cùng cô nói với Thịnh Tây Nguyên.
Sau khi tốt nghiệp trung học cô đi rất nhiều nơi xa, gặp rất nhiều người, may mắn yêu đương với chồng hiện tại, kết hôn, sinh con. Trong mười mấy năm này, cô cũng không chỉ một lần nhớ tới Thịnh Tây Nguyên. Avatar QQ của anh là Kaito Kid, vẫn im lặng nằm ở trong danh sách bạn trung học. Thỉnh thoảng cô ở trên đường nhìn thấy người tuổi xấp xỉ, đeo kính mắt, tóc ngắn, sẽ không nhịn được suy nghĩ: Thịnh Tây Nguyên hiện tại ở nơi nào, đang làm gì?
Lần gần đây nhất nhớ tới anh là vào hai năm trước về nước, đột nhiên đi ngang qua trường trung học.
Hai năm sau khi bọn họ tốt nghiệp, trường trung học đã dời về khu mới, lúc sau trường cũ sát nhập với một trường trung học khác, không còn mặc quần áo rộng thùng thình, mà là áo sơmi và váy dài, trong hành lang dài chạy tới chạy lui.
Cũng là mùa hè, mùi nhãn trong vườn trường, đám mây màu xanh che khuất mặt trời, bên trong giấu kín tiếng ve vô cùng huyên náo.
Vào khoảnh khắc đó, cô nhớ tới chàng trai thời niên thiếu, nhớ tới không cần phải tự học muộn, bọn họ ở trường học ăn xong cơm chiều, cùng sang đường ngồi xe buýt về nhà. Đường 11 lắc lư, từ tây đến đông xuyên qua cả thành phố, cô ngủ thiếp đi.
Nam sinh thời kỳ trưởng thành luôn bốc mùi, nhưng trên người anh vĩnh viễn rất dễ chịu, cũng có thể là cô bị mối tình đầu làm choáng váng đầu óc sinh ra ảo giác, nhưng cô không quan tâm, toàn tâm toàn ý hưởng thụ thanh xuân. Chàng trai thiếu niên kia tên là Thịnh Tây Nguyên, Thịnh trong nở rộ, Tây Nguyên trong vùng quê phương Tây.
Lại qua hai năm, cái tên này lại xuất hiện ở trong cuộc sống của cô. Cô đúng lúc mở ra QQ, nhìn thấy một người xa lạ xin kết bạn, ghi chú là: "Chào cô, tôi là Trần Viên, là vợ Thịnh Tây Nguyên."
Tim Diêu Văn Quân đột nhiên đập mạnh.
Trong nháy mắt, thời gian giống như điên cuồng quay về.
Cô hoảng hốt ngửi được mùi nhãn, còn có mùi xà phòng trên cổ áo Thịnh Tây Nguyên. Mùa hè thanh xuân cứ như vậy đột nhiên hiện lên trước mặt.
"Hai năm trước Tây Nguyên đã gặp tai nạn xe qua đời, tôi hy vọng có thể thông qua cô, hiểu biết một ít chuyện trước kia của anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.