Nhiều năm sau quay đầu lại nhìn, giống như tất cả câu chuyện đều xảy ra ở Thịnh Hạ.
Năm 2010, Trần Viên hai mươi sáu tuổi, Thịnh Tây Nguyên hai mươi tám, Thịnh Hạ ba tuổi. Mùa xuân, nhờ Đặng Phi giật dây, Trần Viên lần đầu tiên gặp mặt đã bị Thịnh Tây Nguyên hấp dẫn, im lặng đi vào cuộc sống giống như tường đồng vách sắt của Thịnh Tây Nguyên, thành bạn anh và cô Tiểu Viên của Thịnh Hạ.
Mùa hè cùng năm, Thịnh Tây Nguyên mang theo con gái đi cùng nhà Đặng Phi đến Osaka Nhật Bản chơi, đột nhiên gặp được Trần Viên.
Cách một ngã tư đường, anh còn thật sự cẩn thận quan sát Trần Viên.
Cô mặc áo sơmi trắng và quần đùi, tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra da thịt màu lúa mạch. Môi tô son đỏ thẫm, cả người vô cùng có tinh thần. Bên cạnh cô có một chàng trai tóc rối bời, hai người vừa uống nước vừa nói chuyện, không biết cậu ta nói gì khiến cô cười đến ngã ngửa ra sau.
Thịnh Tây Nguyên uống một ngụm trà lúa mạch nghĩ thầm áo sơmi thật đẹp, ánh mắt Trần Viên không tồi.
Chưa kịp dời tầm mắt, người đối diện lại đột nhiên giống như cảm giác được gì, ngẩng đầu lên, hai người cứ như vậy bất ngờ không kịp phòng thủ bốn mắt tiếp xúc.
Tim Thịnh Tây Nguyên đập như trống.
Mùa hè Osaka, người trên đường vội vàng, cách một ngã tư đường, anh nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Trên mặt Trần Viên kinh ngạc chỉ khoảng ba giây, tiếp theo nhíu mày, ánh mắt và khóe miệng đồng thời cong lên. Anh âm thầm thở phào, trong nháy mắt cảm thấy buồn cười: Sợ gì chứ? Xem một cái cô sẽ lại đây đánh anh sao.
Vì thế cũng cười lên, giống như đáp lại cô. Tiếng chuông di động vang lên, giọng cô nghe lành lạnh mang theo ý cười.
"Làm gì thế?"
"Đi chơi với nhà Tạ Gia Dương. Còn cô?"
"Công ty tổ chức. Vừa nói chuyện với đồng nghiệp tôi."
"Điều kiện công ty cô không tệ nhỉ."
Thông qua điện thoại, Thịnh Tây Nguyên nghe được người bên cạnh hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Cô che di động, tiếng cười vẫn truyền vào ống nghe: "Bạn trai tôi. Xin cậu thương xót, đừng quấy rầy chúng tôi."
"Có bạn trai khi nào thế, cũng không lộ ra chút tin tức cho đồng nghiệp." Chàng trai làm tư thế đánh người, bị cô đuổi đi.
Cô buông tay, tiếng trong điện thoại lại rõ ràng hơn: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói, cô ở chỗ này mấy ngày?"
"Ngày mai đi Kyoto, buổi sáng xuất phát, buổi chiều thăm chùa miếu. Hình như hai ngày nữa chùa Nishi Hongan-ji có lễ lớn, không vào thăm quan được. Còn anh?"
"Còn chưa sắp xếp." Thịnh Tây Nguyên ma xui quỷ khiến nói dối. Từ một tháng trước, anh đã sắp xếp xong hành trình, kế hoạch ghi trong di động thậm chí tường tận đến mỗi ngày đi đâu một ngày ba bữa ăn ở đâu.
"Vậy nhanh lập kế hoạch đi." Trần Viên cười rộ lên. Cách một ngã tư đường, bên tai có tiếng hít thở của anh, lần đầu tiên cô có cơ hội có thể tỉ mỉ quan sát anh từ đầu đến chân: Anh mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần đùi, lộ ra bắp tay như thời thiếu niên, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra người đàn ông này đã hai mươi tám tuổi, còn có một đứa con ba tuổi.
"Tôi còn nghĩ anh là dạng người trước ba tháng đã lên kế hoạch mỗi ngày ăn gì cơ."
"Lần này là Đặng Phi sắp xếp." Lần thứ hai anh nói dối.
Đặng Phi từ ngoài cửa đi vào, "Làm gì thế?" Nhìn theo tầm mắt anh, kinh ngạc hỏi: "Trần Viên ở đó?"
"Ừ, công ty bọn họ tổ chức đi chơi." Thịnh Tây Nguyên đưa di động cho cô ấy, "Cô muốn nói chuyện với cô ấy không?"
"Thần kinh, tôi đi sang nói trực tiếp với cô ấy là được." Đặng Phi liếc mắt xem thường, sải bước đi ra ngoài. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Trần Viên, Thịnh Tây Nguyên nói: "Đặng Phi đi tìm cô."
"Ừ."
"Tôi cúp nhé?"
"Ừ, tạm biệt."
Kyoto giữa tháng tám, ánh nắng nóng rực, Trần Viên mệt mỏi đi theo hướng dẫn viên du lịch, tìm cớ rời khỏi đoàn người, ngồi ở bên ngoài bậc thang chùa Nishi Hongan-ji ngẩn người, chờ mọi người đi thăm quan xong ra tập hợp.
Cô lấy tờ thẻ, là hai ngày trước lấy ở đền, mặt trên viết: "Đến bây giờ mọi việc vẫn không thuận lợi chịu không ít khổ, nhưng từ nay về sau tất cả tâm nguyện sẽ đạt được. Tốt đẹp sẽ tiến đến vào sáng sớm. Tài vận đến khó mà tưởng tượng thu hoạch càng nhiều, lập tức có thể tìm được đồ vật. Người đợi dến muộn nhưng nhất định sẽ đến."
Thần Phật vận mệnh, cô nhất quán không tin, chỉ là cảm giác nhận được chúc phúc, lễ thượng vãng lai bỏ năm nghìn yên làm công đức.
Trong đầu lại nghĩ tới khuôn mặt Thịnh Tây Nguyên, im ắng, trầm tĩnh như nước, ánh mắt kiên định mà ôn hòa, giống như đang nói: Chuyện gì đều có cách giải quyết.
Người bình tĩnh như vậy, thỉnh thoảng cũng có thể từ trong mắt anh bắt giữ được một tia không biết làm sao, ví dụ như bị cô phát hiện anh âm thầm quan sát cô bên ngã tư đường đối diện.
Nghĩ lại, Trần Viên đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Trong lòng còn nghĩ đến chuyện này, trước mắt một bà cụ người Nhật Bản đi lên nói chuyện với cô cả một tràng, Trần Viên chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra hình như bà hỏi mình bao nhiêu tuổi, kiên trì dùng tiếng Nhật nát bét trả lời: "Cháu hai mươi sáu tuổi, làm việc ở Trung Quốc, là người Trung Quốc......"
Bà cụ thấy cô biết tiếng Nhật, hưng phấn lại nói một tràng, lúc này một chữ cô cũng nghe không hiểu, đang không biết làm thế nào mới tốt. Phía sau đi lên một người cứu cô một mạng, tiếng Nhật của người này hiển nhiên tốt hơn so với cô, giọng nói dễ nghe, ngôn ngữ lưu loát, Trần Viên ngửa đầu, nhìn thấy gương mặt này một phút đồng hồ trước còn tồn tại ở trong đầu cô, trợn mắt há hốc miệng.
Có gió thổi tới mùi cỏ cây thơm ngát.
Cô mơ hồ nghe thấy bà cụ hỏi: "Là người yêu sao?" Thịnh Tây Nguyên cười trả lời: "...... Vâng, đúng vậy, cô ấy không biết tiếng Nhật."
Bà cụ cảm thấy hài lòng rời đi, anh ngồi xuống ở bên cạnh, cô hỏi: "Mọi người cũng tới đây?"
"Bọn Đặng Phi vẫn còn ở Osaka. Tôi có một bạn học đang ở Kyoto, ngày mai đi Mĩ, bảo hôm nay tới gặp cậu ấy."
"Gặp được chưa?"
"Rồi." Anh gật đầu.
"Anh vừa nói gì với bà cụ thế?" Cô nghe được tiếng tim mình đập như nổi trống.
"Bà hỏi tôi chúng ta tới Kyoto du lịch sao, sau đó còn kế hoạch đi nơi nào, sau đó nói gần Kamogawa có một cửa hàng Omurice ngon lắm, đề cử chúng ta đi ăn."
Là nghe lầm sao. Trần Viên nghĩ thầm, nhưng vẫn không cam lòng, đồng thời âm thầm ảo não trình độ tiếng Nhật của mình thật sự không được tốt lắm, chỉ nghe được một chút, không dám xác nhận, lại càng không hỏi được.
"Tiếng Nhật của anh tốt vậy?"
"Trung học xem Slam Dunk tự học." Anh nói, "Đại học còn cân nhắc đến Nhật Bản du học."
"Sau lại không đi?"
"Rất đắt." Anh cười, "Hơn nữa có Thịnh Hạ."
Lúc này Trần Viên mới nhớ tới Thịnh Hạ không ở bên cạnh anh, anh nhìn đã hiểu nghi vấn của cô: "Ở lại Osaka cho Đặng Phi mang con bé đi chơi, hôm nay tôi gặp mặt bạn học, buổi tối trở về Osaka."
Trần Viên ừ một tiếng, nhất thời không tìm thấy đề tài để nói, anh cũng giống như không thích nói chuyện, hai người sóng vai ngồi ở bậc thang bắt đầu ngẩn người. Qua khoảng năm sáu phút, Thịnh Tây Nguyên hỏi: "Buổi tối có rảnh không, tôi mời cô đi ăn Omurice?"
Bọn họ kết hôn vào hai năm sau. Sau đó có một lần nói đến chuyện du lịch Nhật Bản, Trần Viên nói: "Anh còn nhớ lần chúng ta ở Nhật Bản gặp gỡ không, chúng ta còn đi Kamogawa ăn cơm, nhớ không? Khi đó em mới bắt đầu cảm thấy hai chúng ta giống bạn bè. Hơn nữa cũng phải cảm ơn anh bạn học kia, em phải mời anh ấy ăn cơm."
Thịnh Tây Nguyên đang làm rau trộn, chậm rãi nói: "Bạn học nào?"
"Anh bạn học ở Nhật Bản ấy."
"Em xem người đó từng xuất hiện chưa?"
Anh như cười như không hỏi. Trần Viên phát hiện ra kỳ quặc trong đó, nhướn mày, chưa kịp mở miệng, anh đã nhét rau vào miệng cô: "Nếm xem có mặn không."
"Hơi nhạt." Trần Viên bị nhét rau, quên chuyện bạn học ở Nhật Bản.
Anh thực giảo hoạt, Trần Viên nghĩ thầm.
Giảo hoạt che dấu tình cảm và tâm tư của mình, quyết định khi nào thì đi bước tiếp theo. Cô còn tưởng rằng mình là người khống chế tiết tấu cơ, thật ra cho tới nay, tất cả đều ở trong lòng bàn tay anh.
Đêm hè năm 2017, Trần Viên nhớ đến buổi chiều ở chùa Nishi Hongan-ji, hai người sóng vai ngồi, cái gì cũng không nói, chỗ nào cũng không muốn đi. Cô có thể nghe được tiếng tim mình đập, vui vẻ, ngọt ngào đồng thời được phóng đại vô hạn. Khi đó cô nghĩ, cô đã được năm nghìn yên kia chúc phúc, đúng không? A di đà Phật, đời này không bao giờ nói lời cuồng ngôn nữa.
Trước mặt Đặng Phi đã uống say đến không còn biết gì, nằm ở trên bàn, thì thào nói: "Cô không biết đâu, anh ấy đã sớm thích cô, ngay cả chính anh ấy cũng không biết."
Trần Viên kéo ly rượu, cô ấy không có phản ứng.
Cô ấy không nghe chỉ đáp lại, dùng giọng say rượu nói: "Chúng tôi đi Nhật Bản chơi, cô nhớ không? Ở Osaka gặp được cô. Chúng tôi vốn có dự định ngày hôm sau đi Nara, anh ấy lại chạy đến Kyoto tìm cô."
"Tôi biết." Trần Viên cúi đầu cười, gạt tóc cô ây ra sau tai.
"Cô biết cái rắm." Cô ấy nói, "Tôi phải ly hôn với Tạ Gia Dương."
"Thật sự quyết định?"
"Quyết định."
"Vậy Đặng Khải làm sao bây giờ, cô nghĩ tới chưa?"
Cô ấy không lên tiếng, nằm trên thảm ngủ, trong phòng chỉ còn mùi rượu.
Rượu mơ mua hai năm trước, khi đó Thịnh Tây Nguyên còn sống. Tuần trước Diêu Văn Quân đến nhà, hai người uống một nửa, hôm nay Đặng Phi đến tìm cô, uống nốt nửa còn lại.
Trần Viên ngồi ở sô pha, lại nghĩ tới lời Diêu Văn Quân.
"Vậy mà lại dám kết hôn với cô?"
Cùng một vấn đề, cô ở chỗ Khương Thừa Mẫn biết đến Diêu Văn Quân, tựa như ác mộng bao phủ lấy cô.
Thịnh Tây Nguyên là người cẩn thận, thận trọng, làm gì chắc nấy. Đối với mối tình đầu cũng là như vậy: sẽ không chủ động động lòng, càng không chủ động tiến về phía trước, trừ khi cô nói yêu anh trước.
Ban đầu anh thích cô cũng là như vậy sao —— là bởi vì cô thích anh?
Hay là nói cô là đối tượng kết hôn hoàn mỹ, xuất hiện vào đúng thời gian, đúng địa điểm, cho nên trải qua suy nghĩ cặn kẽ, quyết định thích cô?
Cho nên dù không phải cô, chỉ cần người đủ thích anh, hoặc là đủ thích hợp, cho dù là ai cũng có thể sao?
Chỉ là tình cảm thì không giả được.
Từ lúc hai người bắt đầu quen nhau, tính toán đâu ra đấy cùng nhau trải qua năm năm, rất nhiều chuyện anh còn chưa kịp nói với cô, ví dụ như Thịnh Hạ, ví dụ như mẹ anh, còn có quá khứ trước kia của anh. Có nhiều mê hoặc chưa giải, đến nỗi nay nhớ tới, Trần Viên vẫn cảm thấy anh yêu mình là thật. Năm năm kia thật tốt, nhưng cô chưa từng có đủ.
Từ đầu tháng tư nhận được thư của Trương Khả Lai đến bây giờ, Trần Viên lần đầu tiên cảm thấy chán ghét với việc tìm tòi nghiên cứu quá khứ của Thịnh Tây Nguyên.
Cảm giác phức tạp đến mức cô chỉ có thể nằm xuống hít sâu một hơi.
Cùng lúc đó, Khương Thừa Mẫn ở một chỗ khác trong thành phố tìm kiếm di động, tìm được một phương thức liên hệ. Anh ta cẩn thận gọi đến dãy số này, xác nhận thân phận đối phương, trong năm phút hẹn ngày gặp mặt.
Cúp điện thoại, Khương Thừa Mẫn nhắm mắt lại, nhớ lại mười năm trước.
Đó là năm 2006, anh ta còn đi học ở Anh, Thịnh Tây Nguyên đã tốt nghiệp đi làm, tiền lương khá phong phú. Thịnh Tây Nguyên vốn nói với anh ta năm mới sẽ đến Anh chơi, nhưng kế hoạch du lịch này chỉ qua một tháng đã chết non.
Tháng 10, Thịnh Tây Nguyên gọi điện thoại đến nhờ anh ta hỗ trợ. Nhà Khương Thừa Mẫn ở Giang Tô từng làm hạng mục công trình, rất có mối quan hệ, Thịnh Tây Nguyên nhờ cha anh ta tìm một người: Tiền Phương Dân.
Phương thức liên hệ này chính là lúc trước Khương Thừa Mẫn lấy được từ chỗ cha mình, là từ một cảnh sát địa phương, nói là có thể tìm được người.
Người này là Mạnh Vĩ Quốc, mười năm trôi qua đã sắp về hưu, vẫn như cũ chỉ là chức quèn, có thể thấy được trình độ nghiệp vụ không được tốt lắm, nhưng may mắn là trí nhớ vẫn tốt, Khương Thừa Mẫn nhắc tới tên Thịnh Tây Nguyên, ông ta đã nghĩ ra: "Nhớ rõ, lúc ấy bảo tìm được người cho tôi ba mươi nghìn, sau khi tìm được cũng đã cho tôi, nhưng ông chủ Thịnh cũng không đến tìm tôi nữa. Kì lạ lắm, nhưng tôi cũng không tiện hỏi."
Khương Thừa Mẫn hẹn ông ta tháng sau gặp mặt, hỏi chuyện ông ta tra được lúc ấy, tiện thể đưa anh ta đi gặp Tiền Phương Dân kia