Năm 1990, Khương Thừa Mẫn tám tuổi, học tiểu học, đầu to người nhỏ, biệt hiệu là giá đỗ, suốt ngày bị đánh.
Học sinh tiểu học thực kỳ lạ, sự ác độc thuần túy, bản năng, không bị giai cấp xã hội ảnh hưởng. Mặc kệ nhà bạn có tiền hay không, quan hệ với thầy cô có được không, chỉ điểm tố cáo cho giáo viên sẽ bị đánh càng nhiều.
Sau khi liên tục ăn đòn cả tuần, Khương Thừa Mẫn học được trước khi đối phương giơ bàn tay lên lấy ra ví tiền của mình: "Tớ mời mọi người ăn ruột nướng."
Loại phương pháp này hiệu quả vô cùng ổn ở trong thời gian ngắn, bởi vì cha mẹ cho tiền tiêu vặt khá nhiều, hơn nữa cho cả một tháng. Khương Thừa Mẫn chẳng những có thể mời đám bắt nạt trong lớp ăn, còn có thể mời cả lớp bên cạnh, chẳng những có thể mời ăn ruột nướng, còn có thể mời ăn gà nướng.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ ngày tên côn đồ ở trường bên cạnh cũng tìm tới cửa. Khương Thừa Mẫn dần phát hiện tiền cũng không thể sử dụng được như cậu nghĩ, vì thế cách hai tháng, cậu lại ăn đòn lần nữa. Đám học sinh trước khi rời đi một câu cuối cùng là: "Tuần sau nhớ mời chúng tao ăn gà!"
Khương Thừa Mẫn do dự giữa trộm tiền cha mẹ và bị đánh, lựa chọn mặc thêm nhiều quần áo, bị đánh cũng đỡ đau hơn.
Trận đánh này quả thật đúng hẹn tới, Khương Thừa Mẫn cũng quả thật ăn đòn ít hơn, nhưng mặc dày không phải nguyên nhân chính, chủ yếu là có thêm một học sinh chuyển trường cùng bị đánh với anh.
Cậu học sinh chuyển trường chính là Thịnh Tây Nguyên.
Bọn họ bị đánh đến đầu váng mắt hoa, tiếp đó trở thành bạn bè, bắt đầu nghiên cứu phân công nhau chạy trốn như thế nào để có thể phân tán quân số. Cũng không chỉ một lần, hai người lại bị đám người chia nhau ra bắt được uy hiếp, Khương Thừa Mẫn vừa muốn bỏ tiền ra, bị Thịnh Tây Nguyên giữ lại, thấp giọng nói: "Hôm nay cậu bỏ tiền, ngày mai còn phải bỏ tiền, nhà cậu khai thác mỏ à?"
Khương Thừa Mẫn không dám nói cho cậu trong nhà thật sự có quặng mỏ.
Thịnh Tây Nguyên từ nhỏ đã có thái độ ôn hòa nhưng kiên định, giống như vấn đề gì anh đều nói: không sao, có thể giải quyết. Loại thái độ này làm cho Khương Thừa Mẫn ma xui quỷ khiến tin anh, vừa tin chính là hơn hai mươi năm.
Một học kỳ sau, bọn họ vẫn là hai cọng giá đỗ, nhưng đã trở thành hai cọng giá đỗ chạy trốn nhanh nhất.
Bắt đầu từ cấp hai, Khương Thừa Mẫn và Thịnh Tây Nguyên vào đội huấn luyện điền kinh trong trường, mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học, hai người đều là những vận động viên đứng đầu trường, rõ ràng không thể không cảm kích những người bắt phải chạy trốn trước đó.
Khương Thừa Mẫn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thành công dùng hai chân thoát khỏi đám bắt nạt, hai người hẹn gặp mặt ở một quán ở gần trường, vui vẻ như thực hiện được một chuyện lớn.
Anh lấy ra tiền tiêu vặt vốn muốn cống cho tên côn đồ mời Thịnh Tây Nguyên ăn hai cái lạp xưởng. Trên đường hai người đi về nhà, trời chiều kéo dài bóng bọn họ.
"Thịnh Tây Nguyên."
"Ừ?"
"Cậu là người bạn tốt nhất của tớ." Khương Thừa Mẫn vẫn là cọng giá đỗ, thật sự dùng sức nói, giống như hứa hẹn cả đời như vậy.
Thịnh Tây Nguyên có một đôi mắt rất đẹp, lúc nhìn người khác dịu dàng lại khờ khạo. Anh ấy nhìn lại anh cười: "Cậu cũng vậy."
"Cậu phải nói tên tớ chứ, trịnh trọng chút."
"Được, Khương Thừa Mẫn, cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ."
Nhóm côn đồ đã không còn đuổi kịp bọn họ, nhưng thỉnh thoảng Khương Thừa Mẫn vẫn phát hiện trên người Thịnh Tây Nguyên có một ít vết bầm. Dựa theo kinh nghiệm chính mình bị đánh, anh cho rằng Thịnh Tây Nguyên có lẽ còn bị người khác đánh, thứ nhất những vết thương này không nhìn thấy ở ngoài, ví dụ như bụng, phía sau lưng và đùi, rất khó phát hiện; thứ hai Thịnh Tây Nguyên vẫn vui vẻ, chỉ nói là mình bị đụng, vì thế những vết thương này bị bỏ qua.
Thịnh Tây Nguyên có cá tính vô cùng ôn hòa mà lại kiên định. Anh muốn làm chuyện gì, luôn hạ quyết tâm, sau đó hướng về phía trước, hơn nữa nhất định có thể làm được. Ví dụ anh muốn bỏ rơi tên cô đồ không bị đánh, ví dụ như muốn dùng một mùa hè học được bơi lội, ví dụ như học kì sau anh phải thi được đứng đầu, ví dụ như anh muốn đi học lớp thi đua lấy học bổng.
Anh đi con đường theo chính thống nhất là học sinh tốt, chạy như điên về phía trước.
Tháng năm, mùa hè bắt đầu đến thành phố, bọn họ cưỡi xe đạp đi đến trường, Thịnh Tây Nguyên ở phía trước chạy như bay, áo khoác đồng phục mở ra hai bên. Đi chưa được mười phút, đột nhiên có người ở phía trước gọi anh.
Khương Thừa Mẫn nhìn thấy một người phụ nữ tóc quăn sóng dài, tô son màu đỏ bắt lấy Thịnh Tây Nguyên, muốn anh mua đồ cho mình, Thịnh Tây Nguyên nói con còn phải đi đến trường, mẹ tự mua đi. Người phụ nữ nâng tay lên tát anh một cái, âm thanh vang dội đến mức Khương Thừa Mẫn cách mười mét sợ run cả người.
Ngày nào đó, Khương Thừa Mẫn cuối cùng đã hiểu được vết thương kỳ quái trên người bạn tốt có từ nơi nào.
"Trước kia một tuần mẹ tớ đánh ba lần, hiện tại ba tuần đánh một lần."
Lúc nói lời này, Thịnh Tây Nguyên vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn hơi mỉm cười. Khương Thừa Mẫn hàng năm đều nhận giấy khen gia đình văn hóa, trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu không nói được.
"Đừng sợ, một ngày nào đó tớ sẽ đi."
"Đó là khi nào?" Anh lắp bắp hỏi.
"Lên cấp ba có thể trọ ở trường."
Ý tưởng của Thịnh Tây Nguyên đã sớm hơn rất nhiều khi tiết lộ cho bạn anh. Bắt đầu từ cấp hai cuối tuần anh đã không về nhà, hận không thể ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè đều ở trường học; vấn đề kinh tế thì kiếm học bổng của trường, có thể lấy bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, hầu như không cần phải liên lạc với mẹ anh xin tiền.
Mùa hè năm 1997, thi đỗ vào trường trung học tốt nhất Tín Xuyên.
Mẹ Khương Thừa Mẫn dẫn anh đi Canada chơi nửa tháng, anh chơi vui đến quên cả trời đất, không muốn trở về trường. Mẹ nói bóng nói gió hỏi anh nếu không ra nước ngoài học, anh nằm trên giường suy nghĩ nửa ngày, vẫn lắc đầu: "Không đi, Thịnh Tây Nguyên ở trong nước, không có con cậu ấy rất nhàm chán."
Khương Thừa Mẫn mang quà về, nhưng cả một tuần đều không liên lạc được với Thịnh Tây Nguyên. Buổi tối ngày đó anh chuẩn bị báo cảnh sát, Thịnh Tây Nguyên mất tích đã lâu đầu đầy máu xuất hiện ở cửa nhà anh.
Mẹ anh dùng gạt tàn gây ra vết thương sâu 5 cm trên đầu anh.
Vì để giữ cho vết thương không bị nhiễm trùng, Thịnh Tây Nguyên cắt tóc ngắn, sau khi khai giảng không còn tham gia đội điền kinh, chạy đến tham gia lớp thi đua. Sau đó ba năm trung học anh cũng không để tóc dài nữa, cũng chưa từng rời khỏi lớp thi đua, mà Triệu Bình giống như từ nay về sau hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh.
Cha Khương Thừa Mẫn còn có nhiều tiền hơn so với Khương Thừa Mẫn tưởng tượng, điều này đã được xác nhận khi cha Khương Thừa Mẫn quyết định giúp đỡ Thịnh Tây Nguyên. Mỗi tháng công ty ông Khương cho anh năm trăm tệ, ăn uống đều ở trường học, mỗi học kì còn được thêm chút tiền.
"Năm mới cậu đi chỗ nào?"
"Về Giang Tô thăm bà ngoại tớ." Thịnh Tây Nguyên nói, "Có chuyện cần nhờ cậu giúp."
"Cậu nói đi."
"Cậu có thể quên chuyện của mẹ tớ không?"
"Có ý gì?"
"Coi như tớ không có mẹ, được không?" Lời này nói qua nụ cười cũng không tàn khốc như vậy, "Đừng nói với ai là được."
Khương Thừa Mẫn ngẩn người.
"Được không?"
"Được."
Tháng chín, bão Long Vương quét qua Tín Xuyên, khiến lá rụng ở sân thể dục vốn được quét gọn bay tung tóe. Hai thiếu niên sóng vai ngồi ở dưới chỗ kéo cờ, trịnh trọng đồng ý lời hứa: chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt nhất.
Khi đó bọn họ còn không biết sự thân mật khi còn trẻ không thể tính được. Thế giới quá lớn, cuộc đời mỗi người sẽ không cùng phương hướng, sau khi tạm biệt ở một ngả đường, đi càng ngày càng xa, quả thực là chuyện bình thường, mà bọn họ cũng chỉ là người bình thường thôi.
Sau khi tốt nghiệp trung học Khương Thừa Mẫn ra nước ngoài học đại học, sau đó là nghiên cứu sinh, tiếp đó làm việc ở Anh, bài vở nặng nề, công tác bận rộn, số lần về nước trong mười năm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bọn họ liên lạc thông qua email, điện thoại và QQ, nói tương lai ngày nào đó sẽ gặp nhau ở Anh, nhưng lời hẹn này đều bởi vì đủ loại nguyên nhân, không có cơ hội thực hiện.
Cuộc sống của Thịnh Tây Nguyên giống như cách anh càng ngày càng xa, và cả Khương Thừa Mẫn cũng vậy.
Sau khi tốt nghiệp đại học lần đầu tiên liên lạc là Thịnh Tây Nguyên gọi điện thoại tới, nhờ anh dùng mối quan hệ của cha ở Giang Tô tìm kiếm một người. Khương Thừa Mẫn vốn muốn hỏi anh là tại sao, lại nghĩ đến mỗi người đều có bí mật riêng, bị truy hỏi kỹ càng cũng không vui vẻ gì.
Do dự một chút không nói ra miệng. Cúp điện thoại, trong lòng đột nhiên sinh ra trống rỗng: hóa ra bọn họ đã đi tới tình trạng này rồi, là khoảng cách anh cảm thấy "Không phải người một nhà".
Khương Thừa Mẫn gần như đang trốn tránh về nước và cái tên Thịnh Tây Nguyên này.
Anh có bạn bè, đam mê mới, học được đi siêu thị mua thịt bò về tự nấu cơm, mỗi tuần chạy 10 km.
Họp lớp cấp ba, anh chưa từng về lần nào, nhìn trong QQ mọi người ăn ngon uống say! Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh dậy, thấy chủ nhiệm lớp đăng ảnh chụp, phóng to ở trong đám người tìm được mặt Thịnh Tây Nguyên, anh ôm một đứa bé trắng như tuyết, tóc ngắn, không rõ nam hay nữ.
"Cậu kết hôn?" Khương Thừa Mẫn lơ đãng hỏi.
"Ừ, hiện tại đã ly hôn."
"Cậu ly hôn?"
"...... Ừ."
"Bé là trai hay gái?"
"Con gái, tên Thịnh Hạ. Chừng nào cậu về nước? Mời con bé ăn cơm đi."
"Thịnh Tây Nguyên, cậu nghĩ hay thật."
Lại qua hai năm, Khương Thừa Mẫn ở trong phòng tập thể hình lại nhận được điện thoại của Thịnh Tây Nguyên, lần này là nói anh sẽ kết hôn.
"Lại kết hôn?"
"Có thể nói lời tốt lành không?"
"Có ảnh không, cho tớ xem." Khương Thừa Mẫn cẩn thận quan sát gương mặt trên màn hình, hơi đăm chiêu, "Aiz, cậu đừng nói, tớ thấy hơi quen...... rất giống, cậu dựa theo mẫu tìm?"
Thịnh Tây Nguyên không nhanh không chậm cảnh cáo anh: "Cậu nói gì thế."
"Cậu biết tớ nói ai sao, cậu biết à?"
"Dáng vẻ giống, người không giống."
"Như thế nào?" Khương Thừa Mẫn ngồi xếp bằng dưới đất, rất có hứng thú. Giống như trở về thời trung học, lúc hai người nghỉ ngơi giữa các tiết, anh cố ý quấn quít Thịnh Tây Nguyên trò chuyện về Diêu Văn Quân, Thịnh Tây Nguyên nói chưa đến hai câu đã thấy chán, nói đi chỗ nào mát mẻ thôi.
Thế nhưng Thịnh Tây Nguyên hai mươi tám tuổi ở trong điện thoại nhẹ nhàng cười, im lặng mười giây như tự hỏi."Cô ấy rất tốt."
"Rất tốt như thế nào, cậu nhiều lời chút."
"Nói như thế nào nhỉ." Anh kéo dài âm thanh, lại nghĩ một lát, nói ra một đáp án kì lạ, "Khiến tớ cảm thấy an toàn, ở bên cô ấy rất vui vẻ."
"Vợ cậu làm vệ sĩ à?"
Khương Thừa Mẫn chợt thốt ra.
Cuối cùng anh vẫn không tham dự được hôn lễ của Thịnh Tây Nguyên, đương nhiên cũng không nhìn thấy người vợ vệ sĩ của anh. Khi đó Khương Thừa Mẫn nghĩ thầm người ở chỗ này chạy không thoát, năm nay không thể quay về thì sang năm, sang năm không thể quay về thì năm sau, dù sao luôn luôn có cơ hội.
Còn nhiều thời gian, chúng ta luôn nói như vậy.
Ở một buổi chiều vô cùng bình thường, Khương Thừa Mẫn vẫn như mọi ngày đi làm, tan tầm, tập thể thao, về nhà tắm rửa, lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ đến từ Trung Quốc.
"Khương Thừa Mẫn phải không? Tôi là vợ Thịnh Tây Nguyên, tôi là Trần Viên. Tây Nguyên gặp phải tai nạn xe...... Anh có thời gian trở về tham gia tang lễ không?"
Anh chỉ đến kịp nghi thức hoả táng của Thịnh Tây Nguyên. Người đến đưa tiễn anh ấy cũng không nhiều, ngoài vợ con, chỉ có mấy bạn học và bạn bè. Phòng lễ tang bên cạnh là một bà cụ, con cháu cả sảnh đường, ngay cả tiếng khóc cũng náo nhiệt, khiến chỗ này của Thịnh Tây Nguyên càng quạnh quẽ.
Người phụ nữ trẻ mặc một bộ đen, ôm cô bé con ngồi, thoạt nhìn khá gầy gò. Khương Thừa Mẫn chỉ nhìn thấy cô trong ảnh, vừa liếc mắt lập tức nhận ra, tiếp đó suy nghĩ trong đầu dĩ nhiên là: đây là vệ sĩ.
Anh không chào hỏi ai, đi thẳng về phía cô, "Trần Viên phải không? Tôi là Khương Thừa Mẫn."
Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt đỏ au, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nói chào anh...... Anh đã gặp anh ấy chưa? Anh ấy hơi khó nhìn, nếu không ngại, vẫn là không nên nhìn.
Nhân viên công tác tới hỏi người nhà có muốn đi vào xem hoả táng, Trần Viên rõ ràng lưu loát từ chối.
Khương Thừa Mẫn chưa thích nghi với chênh lệch múi giờ, tất cả trạng thái đều giống như cách lớp vải mỏng. Trong mông lung anh nhớ tới người phụ nữ theo di truyền học là mẹ Thịnh Tây Nguyên, tô son môi, tóc quăn cuộn sóng, ở nơi không ai thấy đánh con mình đầy thương tích.
Bà biết hôm nay Thịnh Tây Nguyên sẽ hóa thành tro bụi sao? Nếu biết liệu có thương tiếc không? Tuy rằng thương tiếc này đã tới quá muộn, nhưng Tây Nguyên, cậu sẽ cảm thấy tốt hơn một chút chứ?
Khương Thừa Mẫn đã quên chính mình vượt qua lễ tang kia như thế nào, kí ức bị chia cắt, chỉ còn lại có ánh mắt Trần Viên giống một hồ nước bình tĩnh. Anh cảm thấy chính mình nên cảm thấy không đáng cho bạn mình, dù sao vợ cậu ấy vững tâm đến mức ở lễ tang một giọt nước mắt cũng không rơi; nhưng vừa thấy ánh mắt của cô, tất cả tâm trạng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cô vốn không chấp nhận được Thịnh Tây Nguyên đã qua đời.
Giống như anh chỉ đi công tác rất xa, có thể ngày mai sẽ trở lại, cũng có thể trì hoãn trong chốc lát, tuần sau hoặc là tháng sau, tóm lại là sẽ trở về; mà cô cũng chỉ là ở trong này chấp hành nhiệm vụ gian khổ nhất, làm xong chuyện là có thể về nhà.
Hai năm trôi qua, khi gặp lại Trần Viên, trong hồ nước này đã có thêm ý cười.
Cô làm việc, chăm sóc con cái, tập thể thao, thỉnh thoảng đi du lịch, chăm sóc cuộc sống của mình và con vô cùng thỏa đáng, thậm chí có chút phóng khoáng của phụ nữ độc thân, còn hay nói đùa với anh: "Chỗ Thịnh Tây Nguyên có núi có sông, phong cảnh rất đẹp."
Ngày đó cô dẫn hai đứa bé đến bệnh viện tìm anh hàn răng, dù là chuyện rất đơn giản, anh lại như trúng tà lục tài liệu. Sau khi tan tầm cô nói muốn mời anh ăn gì đó, vừa ăn đã nói: "Có chuyện muốn hỏi anh."
Khương Thừa Mẫn nhìn thấy cô giống như cảnh sát tra án, nói hết những chuyện cô biết ra: từ bất động sản đường Kỳ Sơn Hậu, cô gái ở Canada, mẹ đẻ Thịnh Hạ, còn có cái tên "Triệu Bình" này.
Trần Viên là người rất có thủ đoạn, vừa đấm vừa xoa moi được cả cái tên Diêu Văn Quân ngay cả chính anh đều sắp quên rồi. Một tuần sau anh giả vờ lơ đãng hỏi đến, Trần Viên nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi đã liên hệ với cô ấy, gần đây cô ấy sẽ về nước, đúng lúc tôi có thể mời cô ấy ăn một bữa cơm, cám ơn anh hỗ trợ."
Khương Thừa Mẫn gần như muốn quỳ xuống lạy cô. Thịnh Tây Nguyên, vợ cậu là thần thánh nơi nào thế? Anh đau đầu nghĩ, hai chữ vệ sĩ như pháo nổ trong đầu.
Trong nhà giới thiệu cho anh một cô gái, nói là thứ sáu tan tầm cùng ăn một bữa cơm, tuy Khương Thừa Mẫn không có hứng thú, nhưng không từ chối, đồng ý. Khoảng cách đến chỗ hẹn chỉ còn hai con đường, một chiếc Jeep màu đen rơi vào tầm mắt anh, biển số xe thực đặc biệt, hai chữ SB mở đầu sáng lên.
Anh đánh tay lái sang phải, đỗ lại gần chiếc Jeep, lấy điện thoại ra, hỏi cô ở đâu.
"Tôi ở nhà." Trần Viên mặt không đổi sắc nói dối.
"Sao tôi thấy xe cô ở trên đường?"
Trong điện thoại hơi ngập ngừng, sau đó hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng cúp máy.
Khoảng cách đến thời gian hẹn còn nửa tiếng, Khương Thừa Mẫn nói với chính mình, tôi chờ hai mươi phút, cô không ra tôi đi. Hai mươi phút trôi qua, anh ra ngoài đá hòn đá nhỏ, ngồi trở lại trong xe gọi điện thoại cho cô gái nói có việc đột xuất, hủy bỏ cuộc hẹn.
Tám giờ hơn Trần Viên đi ra, ngón tay kẹp thuốc lá, cúi đầu tìm đồ. Khương Thừa Mẫn cao giọng gọi tên, thuận miệng nói dối: "Tôi ăn cơm ở bên cạnh, ăn xong xe cô còn ở chỗ này, chờ cô trong chốc lát."
Cô nói mình sẽ ăn cơm với Diêu Văn Quân, lại đây làm mặt để đỡ luống cuống, không biết là nói thật hay là nói đùa. Giọng chậm rãi, không chút để ý, nói lời khách sáo: "Cô ấy theo đuổi Thịnh Tây Nguyên à? Vậy ban đầu anh ấy không có hứng thú, sau đó từ từ thích cô ấy."
"Cô đi hỏi Thịnh Tây Nguyên ấy." Anh cười. Lời này nói ra, hai người đều im lặng. Trần Viên ngẩng đầu nói tôi phải đi đây, đèn đường chiếu lên mặt anh, Khương Thừa Mẫn lại thấy ánh mắt như hồ nước kia.
Anh đột nhiên nhận ra: hai năm trôi qua, Trần Viên một chút cũng không thay đổi. Cô lại một lần nữa học được cách cười, nhưng không phải bởi vì đã quên, mà chỉ là cô quen chờ đợi mà thôi.
Khương Thừa Mẫn thắt dây an toàn, trong đầu hỗn loạn, lại chạy tới gõ cửa sổ cô.
Cô cười rộ lên, che giấu ánh nhìn của anh, "Anh dịch xe đi, đỗ gần vậy tôi không ra được."
Tháng chín, hai ngày trước vừa mới đổ một trận mưa, không khí lạnh hơn không ít so với cuối thu nắng gắt năm ngoái, cô mặc áo khoác mỏng, mặt cũng giấu ở trong bóng đen, cả người thoạt nhìn thật nhỏ bé. Khương Thừa Mẫn cảm thấy hoảng hốt, giống như nhìn thấy người bạn của mình thời niên thiếu, vừa nói chuyện, vừa chậm rãi bỏ tay áo xuống che vết thương, sau đó cười với anh: "Tớ sẽ giải quyết."
Cảm giác mơ hồ lần đầu tiên ăn cơm với Trần Viên cuối cùng đã có giải thích hợp lí.
Trần Viên và Thịnh Tây Nguyên là cùng một loại người, không chấp nhận mệnh, không tin số mệnh, tin tưởng chính mình, ở trong lòng hạ quyết tâm muốn làm gì, nhất định sẽ làm được.
Trần Viên giống như luôn canh cánh trong lòng đối với việc mối tình đầu của chồng có dáng vẻ giống mình, nhưng cô không biết, Khương Thừa Mẫn nghĩ thầm Thịnh Tây Nguyên thích cô hoàn toàn không hề bất ngờ chút nào.
Trong cuộc sống của cô từng có lúc bất lực không? Khương Thừa Mẫn nghĩ. Giống như một năm duy nhất kia có thể nghe ra sự mỏi mệt, vừa tốt nghiệp đại học, anh ấy gọi điện nhờ anh tìm người.
"...... Muốn nhờ cha cậu tìm hộ một người, họ Tiền, tên Tiền Phương Dân, Phương trong phạm vi, Dân trong nhân dân, người Hải Môn Giang Tô." Giọng Thịnh Tây Nguyên rất khàn, giống như nhịn hai tuần, nói xong cười khổ, "Tớ thật sự hết cách."
Cái tên Tiền Phương Dân này, cứ như vậy bị khai quật ba thước trong trí nhớ, lại thấy ánh mặt trời.
Trước hôm nghỉ Quốc khánh, Khương Thừa Mẫn gọi điện thoại cho Trần Viên: "...... Tuần sau tôi đi Giang Tô. Trước đó Tây Nguyên nhờ cha tôi tìm một người, vào năm cậu ấy kết hôn." Dừng một chút bổ sung một câu, "Lần đầu tiên kết hôn ấy."
Bên kia điện thoại, Trần Viên im lặng thật lâu đến mức Khương Thừa Mẫn cho rằng tín hiệu không tốt, a lô xác nhận, lại nghe thấy cô nói: "Không được rồi, tôi phải tăng ca."