Khoảng tầm sáu bảy tuổi, Thịnh Tây Nguyên vẫn còn sống ở nông thôn Giang Tô với bà ngoại, nhìn người ta đuổi lừa, cưỡi trên lưng lừa, treo một củ cà rốt ở phía trước, lừa nghĩ rằng chính mình đi phía trước vừa đi vừa có thể ăn, ai ngờ hết thôn này đến thôn kia, củ cà rốt trước mắt vẫn là cà rốt, từng bước cũng không xa, từng bước cũng không gần.
"Thịnh Tây Nguyên, cậu là lừa sao?" Tạ Gia Dương từng nghi hoặc hỏi anh như vậy, "Lừa cũng không thích làm việc như cậu? Tiền kiếm không hết, cuộc sống đại học không thể quay lại được."
Thịnh Tây Nguyên trả lời là một nụ cười."Vậy nhổ bò nướng tôi mời cậu tối qua ra. Đó là cơm lừa, thầy Tạ chắc không ăn nổi?"
Tạ Gia Dương tự biết mình nói sai, nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Có thể làm người, ai muốn làm lừa chứ?
Thịnh Tây Nguyên trong lòng có tính toán: từ cấp hai đến cấp ba, mình mượn nhà Khương Thừa Mẫn bao nhiêu tiền, hiện tại kiếm bao lâu mới có thể trả hết nợ, tính đến cuối cùng thở dài —— tiếp tục kiếm có lẽ hết tốt nghiệp sẽ trả xong nợ.
Chuyện xấu xuất hiện vào mùa thu đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Người mẹ trên danh nghĩa của anh, cách bảy năm lại xuất hiện ở trước mặt anh, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Mang thai năm tháng cơ thể sưng phù đến mức biến hình, trên mặt không che được vết đỏ, tóc bết buộc thành đuôi ngựa, thoạt nhìn đã lâu không gội, buồn cười là trên chân còn đi một đôi giày cao gót, hình như đây là giãy dụa cuối cùng của bà.
Qua bảy năm, trong nháy mắt nhìn thấy bà, vết sẹo trên đỉnh đầu Thịnh Tây Nguyên mơ hồ còn thấy đau.
Triệu Bình giống như xem thấu sự mất tự nhiên của anh, mỉm cười với anh, vẻ mặt thực đáng thương, giống như đang nói: con xem hiện tại ta đã biến thành dạng gì, có thể làm gì con chứ?
Bà không thể. Thịnh Tây Nguyên ở trong lòng gần như tính hô to: con của bà đã rời khỏi bà bảy năm, đã không còn là đứa nhóc gầy yếu, học được phản kháng bạo lực và ác ý của thế giới này —— cho dù là đến từ người xa lạ, hay là mẹ ruột.
Triệu Bình thẳng thắn với anh: qua lại với một người bạn trai, chia tay, nhưng bà lại mang thai.
"Đi xoá sạch, bà lớn tuổi, sinh đứa nhỏ rất nguy hiểm." Thịnh Tây Nguyên nói.
Trong mắt Triệu Bình bỗng nhiên có loại ánh sáng kỳ dị, dịu dàng mà sáng ngời. Người phụ nữ này từ hai mươi tuổi đã bắt đầu say rượu, quanh năm suốt tháng ngày có thể đi đường thẳng không quá một phần ba, trong nháy mắt kia, có lẽ là một giây tỉnh táo nhất trong kiếp sống quỷ rượu.
Bà nói, không.
Ở bên người bà đến năm mười lăm tuổi, Thịnh Tây Nguyên lớn dần cùng gậy và bạt tai. Bà cho anh ăn, cho anh mặc, dùng tiền của đàn ông cho anh đi học, hơn nữa sau mỗi một lần uống say đều lấy đồ trong tủ bát ra ném anh. Mỗi một lần đánh xong, bà lại ôm anh khóc, xoa miệng vết thương của anh, nói hết với anh bà khổ thế nào, vì anh trả giá bao nhiêu, cũng không quan tâm anh nghe có hiểu hay không, có bằng lòng nghe không.
Vô số lần Thịnh Tây Nguyên nghĩ thầm, tuần này nếu còn đánh anh, anh sẽ đi đồn công an tố cáo bà. Chỉ là lần tiếp theo khi bị đánh đến hấp hối nằm trên mặt đất, lúc được bà ôm lấy, anh lại mơ màng nghĩ, nếu không có anh, bà phải làm sao bây giờ, ngay cả ăn cơm cũng là anh phải nhắc nhở, không có anh bà không sống nổi.
Lúc mười tuổi anh không có cách nào tố cáo bà với công an, Thịnh Tây Nguyên hai mươi bốn tuổi giật mình phát hiện chính mình căn bản không có cách nào vứt bỏ Triệu Bình, cho dù bà từng khốn nạn, bạo ngược, vẫn không có kiến thức như mọi khi.
Anh bán nhà cũ ở Hải Môn đi, chắp vá lung tung muốn mua một căn nhà nhỏ ở Tín Xuyên, ít nhất có thể làm cho bà yên tâm dưỡng thai, lại phát hiện số tiền thiếu không hề ít, đứa bé sinh ra không có chỗ ở.
Cha Trương Khả Lai qua đời là một cơ hội ngoài ý muốn.
Anh mua căn nhà ở đường Kỳ Sơn Hậu, thuê bảo mẫu cho Triệu Bình, luôn luôn đi qua đưa tiền và đồ, sau đó quay về công ty tiếp tục liều mạng tăng ca, hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền trước khi đứa bé sinh ra.
Có một lần anh đi thăm Triệu Bình, mới vừa đi đến đầu ngõ, nghe thấy Triệu Bình nói chuyện với bảo mẫu, bảo mẫu hỏi bà và cậu Khương là quan hệ gì, Triệu Bình nghe cái tên giả, dừng một chút, sau đó rất tự nhiên tiếp được: "Cậu ấy là em trai tôi. Cô đừng nhìn cậu ấy hung dữ, cô xem tôi mang thai, người đàn ông cũng chạy, còn không phải cậu ấy nuôi tôi."
Thịnh Tây Nguyên đột nhiên cảm thấy chính mình không có cách nào đi vào bên trong.
Nói cho bạn trung học cha mẹ đều qua đời, dùng tên giả mời bảo mẫu, đều là bởi vì từ sâu trong lòng anh không muốn có người mẹ như vậy, chỉ là cho tới bây giờ anh chưa từng nói ra. Hiện tại Triệu Bình hiểu được, anh không biết nên đối mặt với bà như thế nào.
Thịnh Hạ sinh vào tháng ba. Triệu Bình đối với chuyện Thịnh Tây Nguyên muốn nuôi con bé như con gái không phản đối, Thịnh Tây Nguyên nói gì, bà đều nói không hiểu, anh sắp xếp là được rồi. Anh nói đặt tên Thịnh Hạ đi, bà cũng cười nói mùa hè tốt.
Đời này Triệu Bình chưa từng bình thản như vậy, bình thản đến mức Thịnh Tây Nguyên cảm thấy hoảng hốt và là lạ, nhưng lại cảm thấy như vậy không phải tốt lắm sao, cuối cùng bà đã có thể an ổn sống.
Chuyện xấu thứ hai xảy ra vào mùa xuân một năm sau, Triệu Bình qua đời, để lại Thịnh Hạ, đứa bé cùng mẹ khác cha với anh.
Thịnh Tây Nguyên trả hết nợ trong hai năm. Trả tiền cho Trương Khả Lai, dùng tiền thuê hàng tháng như tiền học cho Thịnh Hạ, ngày tháng cứ như vậy trôi qua. Anh cảm thấy ngày tháng cứ tiếp tục như vậy, làm việc, kiếm tiền, nuôi nấng Thịnh Hạ, cuối tuần cùng con bé đi dã ngoại leo núi, mùa hè cùng đi bơi lội, cứ như vậy đi.
Thế nhưng Trần Viên là chuyện xấu thứ ba trong cuộc đời anh.
Cô hỏi: "Thịnh Tây Nguyên, nói thật đi, có phải em rất được không?"
Lúc nói lời này bọn họ vừa ăn xong cơm chiều ở Osaka, đi dọc theo con sông tiêu thực, gió hè thổi tới, làm cho anh nhớ tới bộ phim Nhật xem trước kia, Kimura Takuya thời trẻ hỏi: Hôn nhé? Tomoko Yamaguchi đáp được.
"Anh đang cười gì thế?" Trần Viên hỏi.
"Long Vacation, anh rất thích bộ phim kia." Anh trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia.
"Hôn nhé?"
Anh quay đầu, ánh mắt Trần Viên sáng trong. Anh vốn nói hóa ra cô cũng biết à, hỏng rồi. Nói chưa xong, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cúi đầu.
Thịnh Tây Nguyên là người thực lý trí.
Là lý trí chống đỡ anh từ nhỏ đến lớn thực hiện kế hoạch nghiêm ngặt, nói được thì làm được, từng bước dời khỏi nơi thuê u ám dơ bẩn của Triệu Bình. Là lý trí làm cho anh cẩn thận tính toán, dùng một phần tiền lương nuôi con gái khỏe mạnh. Cũng là lý trí không ngừng nói với anh một lần: Trần Viên rất tốt, nhưng anh không nên động lòng.
Từ trình độ nhất định mà nói thì anh làm rất tốt. Tất cả mọi người cảm thấy Trần Viên mặt nóng dán mông lạnh, không biết xấu hổ theo đuổi anh. Chỉ có chính anh biết, trái tim này tựa như nhà cũ cháy, bên ngoài nhìn thì yên lặng, bên trong đã cháy sạch.
Từ Nhật Bản trở về, anh cố ý tránh Trần Viên khoảng ba tháng, chui đầu vào hạng mục công ty. Cho đến khi Trần Viên tới hỏi anh: "Tiểu Hạ gọi điện thoại muốn em đưa con bé đi chơi, sao anh lại thế này, gần đây không ở bên con bé sao?"
Anh kiên trì đi dạo trung tâm thương mại với cô, đi mua quần áo cho Thịnh Hạ. Áo len cashmere ba nghìn một cái, ánh mắt Trần Viên cũng không cần nhìn lên người Thịnh Hạ so, anh vừa mới lấy ra thẻ tín dụng, Trần Viên đã ngăn lại: "Có ý gì thế, quà của em cần anh thanh toán sao? Sao em có thể mượn hoa hiến Phật chứ?"
Cô cúi đầu ký tên, đột nhiên có người từ sau lưng vọt lên, là bạn thời đại học, xưa nay bởi vì miệng tiện không hợp với cô. Đối phương trò chuyện hai câu, ánh mắt quét tới quét lui trên người Thịnh Tây Nguyên, vui đùa nói: "Trần Viên, không được nha, hẹn hò mà ăn mặc như vậy?"
Thịnh Tây Nguyên nhìn thấy sắc mặt cô tối đi, tai bởi vì tức giận mà trở nên đỏ.
Chính là chuyện trong nháy mắt, anh xúc động khống chế suy nghĩ.
"Không có. Tôi cảm thấy rất tốt." Anh để tay lên vai cô, mỉm cười, khẳng định: "Tôi cảm thấy tốt lắm."
Trần Viên chính là chuyện xấu.
Cô là người phụ nữ thành thục phóng khoáng, dùng một chút thủ đoạn nhỏ im lặng đến gần cuộc sống của anh, ôm chặt thái độ hoàn toàn chắc nịch đối với quyết định của chính mình, lại làm cho Thịnh Tây Nguyên hoảng hốt cảm thấy nhìn thấy chính mình.
Mà cô nhóc khờ dại trong cô, khi hôn môi sẽ chủ động nhắm mắt lại, hẹn hò bỏ tay vào túi áo khoác anh, nói sợ lạnh, giống như một đóa hoa tới muộn, giống như tất cả vận mệnh vốn thua thiệt anh bắt đầu bồi thường.
Thịnh Tây Nguyên vẫn không nói cho cô quá khứ của mình. Thời thơ ấu anh bị bạo hành và người mẹ say rượu, thời thiếu niên mẹ qua lại với đủ loại bạn trai, bà để lại em gái cùng mẹ khác cha, kí hợp đồng kết hôn với vợ cũ, căn nhà ở đường Kỳ Sơn Hậu dùng để cung cấp nuôi dưỡng Thịnh Hạ......
Có lẽ là cảm thấy tất cả đã là quá khứ, không muốn tăng phiền não chăng? Cũng có lẽ là trong lòng anh thật ra vẫn luôn cảm thấy tự ti với vết thương quá khứ của mình?
Chuyện tới bây giờ, quá khứ đã qua, Trần Viên vĩnh viễn cũng không có cách nào hỏi rốt cuộc là anh nghĩ gì.
Chạng vạng một ngày tháng mười hai, Trần Viên đón Thịnh Hạ và Đặng Khải tan học, ngồi ở quán cà phê chờ Đặng Phi. Bọn họ cùng hẹn ăn cơm chiều, bọn trẻ không chịu nổi đói bụng, mỗi đứa gọi một cốc ca-cao, trong cửa hàng cà phê bật điều hòa ấm áp, trong không khí toàn mùi hạt cà phê và bánh mì.
Một buổi sáng hai năm trước, Thịnh Tây Nguyên ở cách nơi này hai con phố đỗ xe lại, sau đó gặp phải tai nạn. Cuộc đời Trần Viên và Thịnh Hạ từ nay về sau hoàn toàn thay đổi.
Đặng Phi đẩy cửa tiến vào, bị các loại thủ tục và hiệp nghị ly hôn tra tấn nhiều ngày không được yên giấc, sắc mặt tiều tụy hơn so với hai tháng trước. Trần Viên bảo bọn trẻ đi đọc sách, đưa cốc cà phê cho cô ấy."Thế nào rồi?"
"Tuần sau sẽ đi làm thủ tục."
"Muốn tôi đi cùng cô không?"
"Không cần, cô giúp tôi đón bọn trẻ là được." Cô ấy uống hớp cà phê, lộ ra nụ cười khổ, "Trần Viên, sao cô không hỏi tôi nghĩ như thế nào?"
Giọng và ánh mắt Trần Viên bình tĩnh, "Cô đã có quyết định rồi, không phải sao?"
Có sai lầm có thể dùng bút xóa, có thứ lại không thể, xoá đi sửa vào miễn cưỡng che lấp, giải quyết xong còn có mùi hóa học gay mũi khác thường.
Đặng Phi thở dài một hơi, trả lời một nẻo: "Cô không tin đâu, có lúc tôi rất hâm mộ cô."
"Hâm mộ tôi cái gì? Hâm mộ tôi làm quả phụ, hâm mộ tôi làm mẹ đơn thân?"
"Hâm mộ Thịnh Tây Nguyên, đến chết trong lòng cũng chỉ có một mình cô."
Trần Viên cười không nói.
Đặng Khải lại kéo tay áo Đặng Phi làm nũng: "Mẹ ơi con muốn ăn bánh phô mai." Đặng Phi đưa con đi quầy hỏi, người bán hàng hơi ngại ngùng nói: "Hiện tại bánh phô mai không làm mỗi ngày, xin lỗi."
"Vậy mấy ngày mới làm?" Đặng Phi hơi khó chịu, "Trước kia đến mua đều có mà."
"Hai năm trước bắt đầu không còn cung ứng định kỳ, buổi sáng sẽ để biển ở cửa nói cho mọi người hôm nay có làm hay không, thật sự xin lỗi quý khách."
Đặng Phi ngồi trở lại chỗ, thở dài một hơi: "Đặng Khải và Thịnh Hạ đều rất thích...... Trước kia đều là Thịnh Tây Nguyên tới đón bọn trẻ, anh ấy rất mềm lòng, bọn trẻ muốn gì đều mua."
Trần Viên nghe xong, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.
Buổi sáng ngày 15 tháng 4 năm 2015, Thịnh Tây Nguyên chuẩn bị xong bữa sáng, hôn vợ con, bình yên ra khỏi nhà, cũng không phải đi làm như lời anh nói.
Con gái ôm lấy cổ anh nũng nịu nói muốn ăn bánh phô mai. Vì thế anh tranh thủ trước khi vào làm, lái xe xuyên qua cả thành phố, đến cửa hàng cà phê dưới tầng cô bé học, hỏi xem tối nay có bánh phô mai không, có thể để lại hai cái tối lấy?
Buổi sáng tháng tư kia là một ngày vô cùng bình thường, giống như mỗi một ngày trước đó, giống như mỗi một ngày họ sẽ cùng nhau vượt qua trong tương lai.
Ở trong căn phòng ấm áp dễ chịu, ngọt ngào, nước mắt Trần Viên đột nhiên chảy ra, muốn ngừng mà không được.