Cách chín năm lại trở lại Tín Xuyên, Trương Khả Lai nhìn ra ngoài từ cửa sổ máy bay, bầu trời mùa đông vẫn u ám như trong trí nhớ.
Làm xong thủ tục nhập cảnh lấy hành lý, điện thoại lập tức vang lên tiếng Trần Viên, "Claire cô tới rồi à? Tôi ở lối ra 1A, mặc áo khoác màu xám, khăn quàng cổ màu đỏ......"
Cách đám người, Trương Khả Lai liếc mắt một đã thấy được cô.
Hai cô chưa từng gặp mặt, thậm chí còn chưa từng xem ảnh của nhau, nhưng ánh mắt Trần Viên vừa chạm tới, Trương Khả Lai biết các cô đã nhận ra nhau.
Đứng ở trong này chín năm trước chính là Thịnh Tây Nguyên. Anh lái xe đưa cô và em trai đến sân bay, khi đó trong lòng anh chỉ có chuyện Thịnh Hạ, cô và em trai sốt ruột quay về Canada, trên theo đường đi ba người đều trò chuyện tới cửa an ninh mới dừng lại, Thịnh Tây Nguyên xoa đầu Trương Khả Tư, cười nói: Học tập tốt nhé.
Cô luôn nghĩ có cơ hội về nước sẽ mời anh ăn cơm, nên lúc nói lời tạm biệt mới vội vàng như vậy.
Chỉ là không bao giờ... có cơ hội này nữa.
Người ở đêm đông khuyên cô đừng hút thuốc, một người cha, một người chồng tốt, hiện tại nằm ở lưng chừng núi phía đông nam ngoại thành Tín Xuyên.
Trần Viên nói với cô: "Ngày hôm qua Thịnh Hạ ngủ ở nhà bà ngoại, chuyến bay của cô hạ cánh sớm, tôi không gọi con bé. Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?"
"Có tiện không?" Trương Khả Lai do dự nói, "Tôi nên giới thiệu như thế nào?"
Trần Viên cười, "Nói là bạn của cha con bé."
Các cô ăn cơm ở một nhà hàng Quảng Đông, Trương Khả Lai hơi ngạc nhiên quan sát cô nhóc nũng nịu yếu ớt quan sát nhân viên đọc lại món ăn, làm nũng với mẹ: "Chúng ta gọi thêm bánh hoa quế nhé!"
Trương Khả Lai rất khó liên hệ cô nhóc biết ăn nói với cô nhóc nhiều nếp nhăn đỏ hỏn trong trí nhớ. Trần Viên nuôi cô bé khỏe mạnh xinh đẹp lại thông minh, lễ phép nhưng cũng không câu nệ, Thịnh Tây Nguyên kết hôn với cô đúng là may mắn.
Trần Viên đã sớm nói chuyện mẹ đẻ Thịnh Hạ cho Trương Khả Lai, trên bàn ăn có mặt đứa nhỏ, hai người cũng không nói về chuyện này, chỉ kể chuyện Thịnh Tây Nguyên thời đại học. Nói lúc ấy anh dạy thêm cho Trương Khả Tư, một lần hai tiếng, luôn kéo dài tới ba tiếng mới có thể nói xong, bởi vì Trương Khả Tư học rất kém.
"Cha cháu có để râu không ạ?" Thịnh Hạ uống hớp sữa Vượng Tử, đột nhiên đặt câu hỏi, "Cháu xem ảnh chụp thời đại học cha có để râu."
"Không để." Trương Khả Lai kinh ngạc cười, lập tức nghĩ tới, "À, có một đoạn thời gian...... Bọn họ đánh cược, năm nam sinh cạo sạch râu, cược xem tuần sau râu ai mọc dài hơn. Chắc cháu xem là cái đó?"
"Con trai thật nhàm chán." Thịnh Hạ kéo dài âm thanh, nói xong lại cười khanh khách.
Trương Khả Lai cảm thấy rất ngạc nhiên. Huyết thống thực thần kỳ, lúc Thịnh Hạ cười rộ lên, môi cong quả thực giống Thịnh Tây Nguyên như đúc. Nếu cô từng gặp Triệu Bình, sẽ phát hiện khóe miệng có nếp nhăn khi cười là thừa hưởng từ mẹ.
Cơm nước xong ba người mang hoa cùng đi lên núi. Trẻ con trưởng thành nhanh, nửa năm trước còn muốn mẹ cõng, tới mùa đông có thể tự mình đi lên một mạch, còn Trương Khả Lai phải nghỉ ngơi một lần.
Trên bia mộ là ảnh chụp Thịnh Tây Nguyên sau khi kết hôn không lâu với Trần Viên, làm lại thẻ căn cước.
Anh là người không quá thích chụp ảnh, sau khi kết hôn với Trần Viên, cô thích dùng máy ảnh chụp những hình ảnh lộn xộn, nhưng mười tấm chỉ có khoảng ba tấm xem được, bởi vậy tấm ảnh mi thanh mục tú, đoan chính này có vẻ vô cùng quý giá.
Nụ cười trên đó vẫn thản nhiên như thế. Thời gian xoay chuyển, anh giống như chưa từng thay đổi.
"Đi thôi." Trương Khả Lai nói.
Trần Viên vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ở lại lâu một chút, nghe vậy hơi bất ngờ, che dấu tò mờ sờ tai. Trương Khả Lai đi ở phía sau cô, nhìn thấy động tác này, đột nhiên hơi trố mắt.
Đây là một thói quen của Thịnh Tây Nguyên. Mỗi lần anh xấu hổ lại sờ lỗ tai, giả vờ gạt tóc ra sau tai. Gần như là theo bản năng, cô gọi Trần Viên lại, người trước quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Khả Lai thoáng như mộng tỉnh, hất tay: "Không có gì."
Trước khi đi xuống hết bậc thang, Trương Khả Lai cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nơi này trời cao thoáng khí, có núi có sông, là nơi tốt, có lẽ cậu ấy cũng sẽ thích.
Cô nghĩ chính mình có lẽ sẽ không trở về nữa, nơi này đã không có người vướng bận.
Cho nên sau khi nói lời từ biệt, cô lén lút nói ở trong lòng, tạm biệt, Tây Nguyên.