"Tôi khởi động tất cả tình yêu làm thành vùng đất ngăn mưa gió."
Trong một trăm năm kể từ khi thành lập Đại học Tín Xuyên, có một thứ không qua được: "Trượt nguyện vọng."
Đại học Tín Xuyên đều có một hai người như vậy, từ ngày đầu tiên nhập học đã tuyên bố chính mình là bởi vì chọn sai đáp án tiếng Anh mới vào Tín Xuyên, nếu không chính mình hiện tại tối thiểu cũng nên ở Thanh Hoa.
Cùng lớp Tạ Gia Dương còn có một người như vậy, anh lén trò chuyện với bạn gái, mỗi lần đều phải châm chọc khiêu khích một phen: "Ngốc X, là khoảng cách một đề, ít nhất cũng phải là một ngày đấy."
Bạn gái Đặng Phi cười đến ngửa tới ngửa lui, cuối cùng nói: "Aiz, em làm trong nhóm sinh viên khóa trên, giúp đỡ sinh viên mới hòa nhập cuộc sống đại học, lớp kia cũng có một cô gái, thi vào trường điểm cực cao, chắc là cũng nằm trong diện này."
"Tên gì?"
"Trần Viên."
Tạ Gia Dương có ấn tượng sâu sắc với cái tên này.
Trần Viên xem như đàn em khóa dưới của anh. Năm một vừa mới vào trường học, người ta đều bận rộn tham gia hoạt động câu lạc bộ, chơi ghi-ta yêu đương, cô lại giống như một pho tượng đất Bồ Tát, không có hứng thú. Vừa xong một học kỳ, ghế ngồi còn chưa nóng, có một buổi chiều anh đi văn phòng thầy giáo họp, có một gương mặt mới tiến vào, thầy giáo nhiệt tình giới thiệu cho mọi người: "Đây là Trần Viên, sinh viên năm nhất năm nay, rất hiếu học, tự mình tới tìm thầy hỏi có hạng mục nghiên cứu khoa học có thể làm không, Gia Dương không phải em đang làm một hạng mục bắt chước tín hiệu sao, dẫn theo em ấy."
Tạ Gia Dương cũng không có ý kiến gì với người hiếu học, chỉ là hơi nhút nhát.
Nghĩ vậy anh vỗ vai Đặng Phi, cảm khái: "Đàn em kia tâm cơ siêu nặng, vừa mới tiến vào đại học đã gặp được thầy Trương, oa, lợi hại."
Đặng Phi lườm anh: "Anh không xem được người ta tiến tới đúng không?"
"Em đừng lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử." Anh nghiêm túc cảnh cáo, "Anh nghĩ mãi không thông, đọc sách chả có tác dụng gì, nếu không phải vì tốt nghiệp đại học mới kiếm được tiền, một quyển sách anh cũng không đọc."
Đặng Phi cười đến suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
Tạ Gia Dương miêu tả quả thật rất đúng về Trần Viên, nhưng có một chút không đúng: cô cũng không phải hoàn toàn không biết chơi.
Năm 2003, Trần Viên học năm hai đại học, tham gia câu lạc bộ trong trường. Núi ở Tín Xuyên từ xưa độ cao bình thường, phong cảnh cũng được, Trần Viên là người địa phương, nhưng từ nhỏ không thường hoạt động bên ngoài, tới đại học không biết làm như thế nào, càng không thể quay lại.
Cô quá thực có cuộc sống quy luật: từ thứ hai đến thứ sáu, buổi sáng chín giờ thức dậy, đi học, học tập, vận động, đọc sách, buổi tối mười hai giờ đi ngủ; thứ bảy chủ nhật, cách một tuần câu lạc bộ có hoạt động là cô tham gia.
Trương Dương gặp cô trong hoạt động.
Anh ta cùng năm, nhưng khác ngành với cô, Trần Viên là loại nhìn thì nói ít, trước mặt người quen lại mở miệng liến thoắng, Trương Dương đi theo bạn cùng phòng chơi mấy lần, cảm thấy cô gái này cũng được. Có một lần sắp tắt đèn, anh ta nằm ở trên giường đột nhiên nói: "Này có chuyện muốn hỏi."
Bạn cùng phòng nói có chuyện nói mau.
"Trần Viên có bạn trai chưa?"
Chuyện Trương Dương thích Trần Viên ngày hôm sau truyền khắp cả câu lạc bộ. Tuần sau câu lạc bộ tổ chức hoạt động, nói phòng ngủ tầng dưới ăn lẩu, mọi người cùng tham gia??? Liệt kê danh sách mua sắm, chủ nhiệm câu lạc bộ vỗ Trần Viên, lời nói thấm thía: "Trần Viên, cô đi đi, cô và Trương Dương phục vụ mọi người, đi siêu thị mua đồ ăn, được không?"
Trần Viên trong lòng không muốn, nhưng vẫn đồng ý.
Bình tĩnh mà xem xét Trương Dương thật sự không tồi, người thú vị, thoạt nhìn cũng thông minh, người cũng cao, Trần Viên suy nghĩ một lúc lâu, không có điểm nào trừ được.
Bọn họ chỉ yêu đương hai tháng, Trần Viên chủ động nói chia tay.
Đặng Phi ở phòng ngủ bên cạnh đã tốt nghiệp, nhưng quan hệ với cô vẫn không tệ, hiện tại cũng còn vẫn duy trì liên hệ, hỏi cô sao lại thế này, cô cười nói: "Timing không đúng."
"Cô bận rộn làm gì thế, mỗi ngày học tập sao?" Đặng Phi mê mang, "Vậy cũng đúng, cũng không thể chậm trễ, sao lại timing không đúng?"
Trần Viên nói không được. Nói đến cô cũng không biết rốt cuộc sai ở đâu, chỉ là mỗi lần ở bên Trương Dương, trong đầu luôn luôn có âm thanh: không đúng.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi của Đặng Phi, qua loa đáp: "Một lát nữa tôi còn phải gọi điện thoại, nói sau nhé."
"Điện thoại gì?"
"Không phải có loại trò chuyện với bạn học sao?"
Đại học Tín Xuyên hàng năm sẽ ghép cặp sinh viên năm ba với sinh viên đã tốt nghiệp đi làm, cũng cung cấp cơ hội cho sinh viên hiểu biết con đường phát triển nghề nghiệp, Trần Viên cũng xin tham gia, ghép đôi với cô là bạn học làm ở công ty IT, thông qua mail chỉ biết người này cũng là sinh viên Đại học Tín Xuyên, không lộ ra tin tức cá nhân gì.
Trần Viên vào đúng năm giờ chạng vạng nhận được điện thoại, bất ngờ đối phương là thanh niên trẻ tuổi, nghe tiếng cũng xấp xỉ tuổi cô.
Cô hơi do dự, nói: "Chào anh."
Đối phương cười: "Đừng câu nệ như vậy. Chúng ta ghép đôi đều là nặc danh, nếu cô cảm thấy không thoải mái, coi như chúng ta ở trong phòng nặc danh nói chuyện phiếm, có vấn đề gì cứ việc hỏi."
Mùa đông năm 2005, Trần Viên học năm bốn đại học, nhận được thư trúng tuyển của một trường Đại học ở Mĩ, đối phương cung cấp toàn bộ học bổng, mỗi tháng trợ cấp 500 đô. Trần Viên tính tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, mỗi tháng còn cần đến 1000 đô.
Đồng thời trên tay cô còn cầm hợp đồng của một công ty network ở Tín Xuyên, cho cô một phần tiền lương tương đối khả quan.
Nếu là Trần Viên bốn năm trước, chắc chắn không chút nghĩ ngợi bắt đầu đặt vé máy bay. Thế nhưng mùa thu năm nay, bởi vì ông Trần phải phẫu thuật tim mạch, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là tâm bệnh của Trần Viên.
Cách một năm, cô lại gọi cho số điện thoại kia.
Giọng chàng trai trầm ổn hơn nhiều so với một năm trước, Trần Viên bỏ qua giới thiệu chính mình, nói là đàn em năm ngoái gọi điện cho anh, tuy rằng chưa nói tên, nhưng anh đã nghĩ ra: "Là cô à."
"Đúng vậy." Cô khẽ thở ra.
Đứng ở ngã tư đường cuộc đời hai mươi tuổi, giống như cho dù chọn gì đều là sai, cho dù là Trần Viên kiên định nhất cũng không tránh được do dự chần chờ: Như vậy đúng không? Sau này liệu cô có hối hận?
Cô nói một đống, xong rồi mới cảm thấy ngại ngùng: "Thật sự xin lỗi, chiếm dụng của anh nhiều thời gian nghe tôi nói chuyện như vậy."
"Không sao." Anh cười, "Nhưng không phải cô đã có đáp án rồi sao?"
Trần Viên lặng lẽ nói: "...... Hả?"
"Khi còn sống chúng ta thật ra đều rất vô căn cứ. Đi học, tốt nghiệp, đi làm, tăng ca, mua nhà, vay tièn mua nhà, kết hôn, sinh con...... Hoặc là đi một con đường khác, đổi một trường khác, tốt nghiệp, đi làm, nói ra có gì khác biệt không? Có lúc tôi cảm thấy chính mình giống con kiến."
Bên đầu kia điện thoại, giọng anh trầm thấp, lại vô cùng dịu dàng.
"Loại con kiến này giống như cuộc đời, là bởi vì người chúng ta yêu mới có ý nghĩa."
Mãi cho đến khi buông điện thoại, Trần Viên mới nhớ tới chính mình vẫn không tự giới thiệu, cũng không hỏi đối phương tên gì. Phòng trò chuyện nặc danh kéo dài cho tới hôm nay, cô cảm thấy nực cười khi nhớ lại.
Gần hoàng hôn, không trung bắt đầu có tuyết. Trong thư viện ám áp, Trần Viên ngồi ở bên cửa sổ, kìm lòng không được xoa vành tai, nghĩ: tuyết đầu mùa năm nay tới sớm thật.
Ở một chỗ khác trong thành phố, người thanh niên bỏ điện thoại xuống, cũng ngắm tuyết.
Thật ra anh không thích mùa đông, bởi vì một mình mùa đông vô cùng lạnh.
Phía sau có đồng nghiệp hỏi anh một phần tài liệu, gọi vài tiếng không nghe được đáp lại, tiến đến bên tai anh hô to một tiếng: "Thịnh Tây Nguyên!"
Anh tỉnh táo lại, nói để tìm. Trở lại vị trí, anh đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện: Sao cô không nói tên mình.
Thế nhưng anh cũng chưa nói, anh khẽ cười, chỉ vào màn hình hỏi đồng nghiệp: "Là cái này sao? Tôi gửi vào hòm thư cho cậu."
"Cảm ơn!"
Lời tác giả:
Rất cảm ơn mọi người thích “Câu chuyện Tín Xuyên”, câu chuyện giữa Trần Viên và Thịnh Tây Nguyên đến đây thật sự đã kết thúc. Câu chuyện ngắn này tôi bắt đầu viết đứt quãng từ năm trước, ở giữa cũng ngừng thật lâu, tháng này có thời gian mới một hơi viết xong. Câu chuyện này thô kệch kết cấu chưa quá tốt, "Tìm kiếm chân tướng câu chuyện về người chồng đã qua đời” chịu ảnh hưởng của “Thư tình” và “Giây thứ mười hai” ( mọi người có hứng thú có thể đi xem)