Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 4: Claire và Chris




Tháng năm, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời đã có hương vị mùa hè. Buổi trưa cơm nước xong đến thời gian nghỉ trưa còn hơn nửa tiếng, Thịnh Hạ chạy đến bên rào chắn góc trường học, vẫy người bán hàng rong mua một cây kem, cô bé cẩn thận liếm hai miếng, sợ bị bạn học thầy cô thấy, trốn sau một thân cây hết sức chăm chú liếm.
Cây kem giống như báu vật tản ra khí lạnh trắng, xuyên qua khí lạnh cô bé thấy một đôi nam nữ ở đường đối diện đang khẽ hôn, sau đó nói lời từ biệt. Cô gái vội vàng băng qua đường, hé ra khuôn mặt thanh tú, nhướn mày, mắt hạnh, chân dài nhỏ, nhìn quanh.
Thịnh Hạ bám vào song sắt, gần như muốn chui ra khỏi khe hở.
"Con thấy cô bác sĩ hôn bạn trai."
Trên bàn cơm, Thịnh Hạ theo thường lệ nhắc tới tất cả mọi chuyện trong một ngày, đột nhiên thốt ra một câu như vậy, bà Trần nhất thời không kịp phản ứng, "Cái gì?"
"Con thấy cô bác sĩ hôn bạn trai."
Lúc này nghe rõ rồi, Phản ứng đầu tiên của bà Trần là trẻ nhỏ sao biết thế nào là hôn, đầu óc vòng vo một hồi lâu mới phát giác không đúng chỗ nào: "Bác sĩ gì?"
Tối đó Trần Viên về nhà gặp một trận cuồng phong mưa rào. Bà Phạm Thư Trân cực kỳ giận dữ, cảm thấy Trần Viên coi con gái mình trở thành bệnh nhân tâm thần, còn đưa cô bé đi khám bác sĩ, nói xong lời cuối cùng bắt đầu khổ sở: "Rõ ràng con bé không có chuyện gì, sao con lại mang nó đi khám bác sĩ?"
Trần Viên cảm thấy thật ra nói là phẫn nộ với cô, không bằng nói là bà sợ hãi, nếu Thịnh Hạ thật sự có bệnh, chỉ sợ cô sẽ là người đầu tiên hỏng mất, vậy không bằng ngay từ đầu lập tức phủ định loại chuyện này.
Trần Viên đứng im nghe mẹ nói, giống như trước đây thi không đạt trộm kí tên. Chờ bà nói mệt mỏi, mới ngồi vào bên người bà, khẽ ôm vai bà. Bà Trần giống như dốc sạch sức lực, hai người nhất thời không nói gì.
"Mẹ yên tâm."
Bà Trần nghiêng mặt qua, một lát sau, nâng tay lau mắt. "Có chuyện gì đừng tự mình gánh vác, người nhà chính là để dùng vào lúc này. Nếu cái gì con cũng dựa vào chính mình, vậy mệt lắm."
"Con biết." Trần Viên an ủi xoa lưng bà.
Vì để cho hai mẹ con có không gian nói chuyện, ông Trần mang Thịnh Hạ ra bên ngoài dạo một vòng, thế cho nên lúc rời khỏi nhà mẹ đẻ đã gần chín giờ, ở trên xe, Thịnh Hạ lại nói: "Hôm nay con nhìn thấy cô bác sĩ hôn bạn trai."
Trần Viên nói: "Ở đâu?"
"Ở bên ngoài trường học."
"Con ra ngoài trường học?"
"Không, con nhìn thấy qua hàng rào." Thịnh Hạ mút ngón tay, bị Trần Viên rút ra, bỏ tay vào túi, sau một lúc lâu lại không nhịn được: "Mẹ, cô bác sĩ thật gầy."
Phía trước có đèn đỏ, Trần Viên đúng lúc dừng lại, nghiêng mặt nhìn con gái, "Con hâm mộ cô bác sĩ sao?"
"Vâng ——" Thịnh Hạ một lúc lâu mới nói, dòng xe cộ phía trước lại bắt đầu khởi động.
Đến trước giờ ngủ, hai người chúc nhau ngủ ngon, Thịnh Hạ đột nhiên lại chạy đến phòng cô nói muốn ngủ chung. Tắt đèn, ở trong bóng tối, cô nhóc than thở nói: "Nói không hâm mộ là giả, chắc chắn hâm mộ cô ấy xinh đẹp, nhưng con cũng không tệ. Tuy rằng không xinh đẹp như vậy, nhưng con rất đáng yêu."
Trần Viên không nghĩ tới con bé có thể phát biểu ra cao kiến này, nhất là khen ngợi chính mình rất đáng yêu, tuy rằng cô cũng cảm thấy con gái đáng yêu, nhưng Thịnh Hạ hài lòng với mình như thế, vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, lập tức ôm con hôn hai cái, Thịnh Hạ cũng hôn lại, vui vẻ rạo rực hôn cô ba cái.
Cô bé nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hơi thở ổn định. Trần Viên ôm con, giống như ôm một con thú nhỏ, một báu vật.
Đứa nhỏ này không có quan hệ huyết thống với cô, là Thịnh Tây Nguyên kéo hai người lại với nhau thành đồng đội thân mật nhất. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới nuôi một đứa trẻ sẽ mang đến cảm giác thành tựu và vui vẻ như thế, hiện tại cô đã hiểu một chút, chỉ một chút này cũng đủ để cô vô cùng cảm kích vận mệnh.
Loại tình thương của mẹ này của Trần Viên bùng nổ mạnh trong một tuần, cho đến khi Thịnh Hạ không chịu nổi, nghiêm trang xua tay từ chối mẹ liên tục mời ngày thứ tám "Cùng nhau ngủ đi": "Con lớn rồi, sao có thể luôn ngủ với mẹ chứ, chúng ta phải cho nhau không gian riêng!"
Nói xong chạy trối chết nhảy lên giường mình nằm.
Trần Viên dở khóc dở cười, nhưng như vậy cũng tốt, cô cũng có thời gian làm chuyện của mình. Trong phòng lập tức an tĩnh lại, cô mở hòm thư ra. Một tuần trước có một bức thư đến, cô vẫn coi như không thấy, giống như có loại trực giác đối mặt với chiếc hộp pandora, nhưng cho dù cô mở hay không, nó vẫn ở ngay tại chỗ.
- --
Hiii Tây Nguyên,
Tôi vẫn vậy, Chris chuẩn bị kết hôn, nhưng không tính quay về Hongkong hoặc đại lục, hôn lễ tổ chức ở Vancouver, đến lúc đó nếu cậu có thời gian nhất định phải tới, nhớ mang theo vợ và Thịnh Hạ.
Căn nhà ở đường Kỳ Sơn Hậu đương nhiên tôi vẫn nhớ, gần đây có vấn đề thủ tục gì sao? Trước khi ra nước ngoài tôi đã chuyển giao rõ ràng, cái này tính là tài sản trong kết hôn, lúc chúng ta ly hôn toàn bộ để lại cho cậu.
Nếu có vấn đề, hãy gửi cho tôi, tôi hỏi lại luật sư.
Clare
Ngày 16 tháng 5 năm 2017
- --
Trần Viên đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Dự cảm của cô đã trở thành sự thật, Clare thật sự là vợ cũ của Tây Nguyên, kỳ lạ chính là giữa những hàng chữ của cô ấy dường như cũng không quan tâm Thịnh Hạ, mà giống như một người bạn cũ của Thịnh Tây Nguyên, lại không giống như người từng kết hôn với Thịnh Tây Nguyên, mẹ ruột của Thịnh Hạ. Căn nhà ở đường Kỳ Sơn Hậu lại càng kỳ quái, dựa theo cách nói của cô ấy, căn nhà này có lẽ là nằm dưới tên của Thịnh Tây Nguyên, nhưng Trần Viên hoàn toàn không biết gì chuyện này, người ở đó cũng không biết cái tên Thịnh Tây Nguyên này, tất cả đều không thông suốt.
Cô nói chuyện Clare với vợ chồng Đặng Phi, hai người cũng kinh ngạc, cô còn nói Thịnh Tây Nguyên còn có bất động sản bên ngoài, trên mặt Đặng Phi càng kì lạ.
Trong lòng Đặng Phi đã có một câu chuyện đầy đủ: Thịnh Tây Nguyên vì tiền bán sắc kết hôn với phú bà, tuy rằng nuôi con, nhưng ít ra còn được nhận nhà, cũng không thiệt, thiệt thòi duy nhất chỉ có Trần Viên, bây giờ còn giống như kẻ ngốc chẳng hay biết gì.
Trần Viên nhìn vẻ mặt cô ấy thay đổi, lúc thì khinh miệt khinh thường lúc lại tràn ngập đồng tình, hận không thể cầm tay cô lên án mạnh mẽ Thịnh Tây Nguyên cỡ nào không phải người, vừa muốn khuyên cô không thể từ bỏ đứa bé, đành cố nhịn không cười.
Đặng Phi cầm tay cô, lời nói thấm thía: "Tiểu Viên......"
"Cô nói đi."
"Mọi người không......"
Trần Viên biết cô ấy muốn khuyên mình bỏ mặc quá khứ, nhưng không nghĩ tới cô ấy vừa mở miệng lại là lời này, nhất thời suýt chút nữa phun ra.
"Cô còn cười được, tâm đủ lớn." Đặng Phi hơi tức giận.
"Có thể cô không tin…" Trần Viên dở khóc dở cười, "Nhưng tôi chưa từng nghi ngờ Thịnh Tây Nguyên vụng trộm sau lưng tôi."
"Nói anh ấy vụng trộm đương nhiên là không có khả năng, ý của tôi chính là anh ấy thật sự không phải người, chuyện quá khứ, anh ấy giấu diếm cô rất nhiều."
"Đúng vậy, anh ấy cũng không nói với tôi." Trần Viên bình tĩnh đến mức chính mình cũng cảm thấy bất ngờ.
"Vậy cô không tức giận?"
Không tức giận.
Nếu Thịnh Tây Nguyên còn sống, có lẽ cô còn có thể sinh ra hờn dỗi trong chốc lát. Hiện tại Thịnh Tây Nguyên đã qua đời, cảm xúc của cô tựa như làn khói nhẹ bốc lên không trung rồi bay sạch sẽ, chỉ còn lại có trống rống và đau khổ vô tận.
Anh đối với cô tốt lắm——thật ra anh đối xử rất tốt với tất cả mọi người, nếu không bà Phạm Thư Trân cũng sẽ không tước vũ khí đầu hàng nhanh như vậy—— Trần Viên nói không rõ có gì khác nhau, nhưng có một điều cô rất xác định: Thịnh Tây Nguyên thật sự yêu cô.
Đặng Phi luôn nói anh là người hiền lành, luôn nói cô theo đuổi được một người hiền lành có cái gì kiêu ngạo chứ, nhưng Trần Viên vĩnh viễn nhớ rõ bọn họ cùng đi bộ, đi đến sân thể dục trường Đại học thông tin, Thịnh Tây Nguyên chỉ từng chỗ cho cô xem: trước kia bọn anh thường xuyên chơi bóng rổ ở trong này...... Anh thích bánh trà xanh ở căn tin buổi sáng, thời đại học thích nhất ngồi xe buýt 26, dọc theo đường đê vào núi. Thực không thú vị đúng không? Lúc anh cười rộ lên, hơi ngượng ngùng, nhưng anh muốn nói cho cô biết. Còn cô? Có thể nói với anh không?
Cho tới bây giờ nhớ lại, Trần Viên đều cảm thấy thời gian năm năm kia thật sự quá tốt, tốt đến mức đời này cô đều không thể quên được, tốt đến mức cho dù hiện tại phát hiện Thịnh Tây Nguyên để lại một đống chuyện, cô không hề sinh ra chút oán hận nào, nếu có thì chính là hối hận.
Khi đó cô cảm thấy anh có quá khứ cũng chẳng sao, hai người bọn họ ở bên nhau chính là tương lai. Song Thịnh Tây Nguyên vừa qua đời, tất cả những lời hứa hẹn, giả thiết cùng nhau vượt qua tương lai đều vĩnh viễn không còn, lúc này cô mới phát hiện chính mình có được Thịnh Tây Nguyên dường như chỉ là một chút, cô còn tham lam hơn so với tưởng tượng.
Cho nên tràn ngập hối hận, nhưng hối hận đã muộn.
Suy nghĩ lần lượt thay đổi phức tạp, không thể dùng từ để diễn đạt, Trần Viên thật sự đau đầu, cũng lười tự thuật, vội vàng qua loa tắc trách vài câu nói chính mình phải về nhà cha mẹ đón con, đi trước.
Trên đường về nhà, hôm nay Thịnh Hạ giống như chơi đến mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh ngủ. Không biết tại sao, hôm nay đường vô cùng đông, dòng xe cộ đi một lúc lại ngừng, Trần Viên xoa huyệt Thái Dương. Ngã tư đường phía trước hiện đèn đỏ, phía trước một loạt xe sáng lên theo thứ tự, Trần Viên đột nhiên cảm thấy miệng chua chua, gần như ngay trong nháy mắt, có thứ gì đó trong cổ họng muốn trào ra, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là sẽ khó làm vệ sinh xe, còn phải nhích nửa người ra ngoài nôn, vừa mở cửa xe, cả người đã mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, trước mắt đã là trần nhà bệnh viện màu trắng. Mẹ ở bên giường cầm tay cô, có người đi ra ngoài gọi bác sĩ, cô hỏi Thịnh Hạ đâu, mẹ nói cha cô đưa con bé về nhà, nói cái gì cũng không chịu đi, cha cô phải khiêng đi.
Tạ Gia Dương và Đặng Phi dẫn bác sĩ vào, nói gì đó Trần Viên nghe không rõ lắm, chỉ biết là chính mình bị viêm dạ dày cấp tính. Bà Trần khuyên can mãi Đặng Phi mới chịu đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con, trên giường bệnh Trần Viên vẫn sốt cao, bà Phạm Thư Trân nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, trong lòng đau xót, bắt đầu rơi nước mắt. Trần Viên khàn giọng nói: "Mẹ đừng khóc mà."
"Mẹ đau lòng." Bà Trần không ngừng rơi nước mắt, "Con gái mẹ sinh ra nuôi dưỡng tốt như vậy, sao lại chịu đau khổ thế này?"
"Đặng Phi nói gì với mẹ?"
"Đặng Phi không nói gì hết, nhưng mẹ là mẹ con!" Bà Trần vừa đưa nước cho cô vừa khóc, "Con phải nhấc mông lên mẹ mới biết con muốn xả cái gì chứ!"
Trần Viên vừa chua xót vừa cảm thấy buồn cười, chỉ là cả người bủn rủn, cười không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng, bị mẹ lườm: "Con còn cười!"
"Con không cười." Cô tước vũ khí đầu hàng, xốc lên một góc chăn, ra hiệu cho mẹ nằm lên, sau đó ôm cánh tay mẹ, giống như trước đây, giống như thời cô còn thiếu nữ, cô còn có thể khe khẽ nói chuyện với mẹ.
Đã lâu bà Phạm Thư Trân không được ôm nói chuyện nhiều như vậy, hai người nhất thời không nói gì, trong phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh lại.
"Có phải rất vất vả không?"
Trần Viên nghe thấy mẹ hỏi.
"Dạ."
"Lúc con và Tây Nguyên yêu đương, mẹ đã lo lắng. Con gái mẹ vẫn còn là đứa trẻ, nếu kết hôn cuộc sống gia đình coi như tạm ổn, con có thể sống tốt hơn, chứ đừng nói vừa vào cửa đã trực tiếp thăng cấp làm mẹ. Lúc ấy mẹ nói về Đặng Phi kia, mỗi tối mẹ đều mắng Đặng Phi với cha con, mắng thảm con bé."
Giọng bà Trần nhẹ nhàng, tính cách táo bạo, hiếm khi nhỏ giọng như thế.
"Sau đó không phải thấy Tiểu Thịnh sao, mẹ vừa mới thấy nó, đã cảm thấy được thằng nhóc này thật sự rất hào phóng, nếu không phải kết hôn lần hai chưa chắc đã tới lượt con đâu. Nấu cơm cũng ngon, người cũng chịu khó, mọi thứ sắp xếp thoả đáng. Mẹ thấy con sống với nó còn tốt hơn một mình. Mẹ với cha con cảm thấy nó là người thương vợ, gả con cho nó, không thể nói hưởng phúc, nhưng không đến mức chịu khổ. Hơn nữa con cũng không cần mang thai sinh con, đã có một đứa con gái béo."
"Không nghĩ tới Tây Nguyên xảy ra chuyện. Nếu mẹ biết nó xảy ra chuyện, đánh chết mẹ cũng không gả con cho nó." Bà giống như thở dài lại sâu xa nói, "Có thể có cách gì chứ, nhất định là duyên phận hai đứa không đủ. Duyên phận của hai đứa chỉ có năm năm như vậy, năm năm sống cùng nhau dùng hết rồi, ông trời thu hồi lại."
"Tiểu Viên, đây đều là ông trời quyết định."
Trần Viên gối lên cánh tay mẹ, nước mắt lăn xuống.
Thịnh Tây Nguyên giống như một khối u càng ngày càng lớn trong lòng cô, hấp thu tất cả vui vẻ, sức sống chất dinh dưỡng của cô, sao cô không biết chứ. Tuy nhiên cô không thể quên được, không bỏ xuống được.
"Mẹ ơi, con biết mà." Trần Viên khẽ nói, "Con biết mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.