Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 7: Người xưa về




Trần Viên:
Chào cô.
Thật sự xin lỗi. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi đối với chuyện Tây Nguyên qua đời, cùng với sự quấy rầy đột ngột.
Tên tôi là Trương Khả Lai, cũng có thể gọi tôi là Clare. Trước kia tôi là bạn tốt và đồng bọn hợp tác của Tây Nguyên, về mặt pháp luật quả thật cũng là vợ cũ. Từ năm 2009 tôi bắt đầu định cư ở Vancouver, về chuyện của cậu ấy, chỉ sợ tôi cũng không biết nhiều hơn so với cô, nhưng trong bức thư này, tôi sẽ cố gắng nói hết cho cô.
Từ năm 2000 đến 2003, Thịnh Tây Nguyên làm gia sư cho em trai Trương Khả Tư của tôi, chúng tôi đã biết nhau như vậy. Lúc đó điều kiện kinh tế của cậu ấy không tốt lắm, cho nên ngoài làm gia sư nhà tôi còn làm mấy công việc khác, chị em tôi đều rất thích cậu ấy, bởi vậy cũng cố gắng giúp cậu ấy, nhưng cậu ấy rất có tự tôn, không tiếp nhận bất cứ sự trợ giúp nào.
Lúc ấy em tôi thường xuyên đến trường đại học cậu ấy chơi bóng rổ và ăn cơm. Tây Nguyên giống như anh trai chăm sóc em tôi, chẳng những giúp đỡ em tôi học tập, cũng dẫn đường cho em tôi làm người, đừng đi sai đường. Cô thấy đấy cậu ấy chính là người như vậy, chẳng những chính mình tốt mà cả người khác cũng phải tốt.
Năm 2006, cha tôi bất ngờ qua đời, bởi vì vấn đề tài sản gia đình, tôi xin Tây Nguyên kí hợp đồng kết hôn. Để báo đáp, tôi giúp cậu ấy làm hai chuyện:
Một là mua căn nhà số 227. Căn nhà này vốn là tài sản trong khi kết hôn tặng cho Tây Nguyên, viết cũng là tên của cậu ấy, nhưng cậu ấy kiên trì trả tiền, tôi cũng không ép buộc. Năm 09 tôi phải ra nước ngoài, cho nên chúng tôi làm thủ tục ly hôn, thanh toán mọi khoản, tất cả văn kiện bất động sản đều giao cho Tây Nguyên.
Chuyện thứ hai là năm 2007 Thịnh Hạ sinh ra, tôi trở thành mẹ đẻ về mặt pháp luật của cô bé. Tôi cũng không biết mẹ ruột cô bé là ai, cũng chưa từng hỏi Tây Nguyên.
Tôi chưa từng đến số 227 đường Kỳ Sơn Hậu, theo tôi được biết, Tây Nguyên cũng không sống ở đó, nhưng cậu ấy sẽ thường xuyên đến đó, ít nhất là sau khi Thịnh Hạ sinh ra trong một năm đều như vậy, sau đó thì không đi nữa.
Đây là tất cả những chuyện tôi biết.
Tôi biết Thịnh Tây Nguyên là một người dịu dàng, kiên định, dũng cảm. Vẫn cảm thấy cậu ấy nên có một cuộc đời thật tốt, đáng tiếc mãi cho đến khi tôi rời đi, đều không thực sự gúp được cậu ấy. Cô Trần, tuy rằng chưa từng gặp cô, nhưng tôi tin tưởng, vợ cậu ấy nhất định cũng tốt đẹp giống cậu ấy, mà cậu ấy cũng nhất định đã từng rất hạnh phúc.
Trong sáu tháng cuối năm năm nay, Chris và tôi sẽ về nước, nếu có thể, hy vọng có thể gặp mặt cô, cũng nhìn Tiểu Hạ, thăm Tây Nguyên.
Trương Khả Lai
Ngày 12 tháng 7 năm 2017
- --
Tháng bảy, mặt trời sáng chói. Mới sáu rưỡi Trần Viên đã gọi con gái dậy, Thịnh Hạ nhắm mắt lại gào khóc: "Cũng không phải đến trường!"
"Hôm nay đi thăm cha, phải leo núi, đi muộn sẽ nóng."
Nhắc đến cha, Thịnh Hạ lập tức mở to mắt, chủ động đứng lên. Trần Viên thay xong quần áo đi ra, cô bé đã mặc chỉnh tề đứng ở cửa, còn đội mũ rơm, hỏi: "Chúng ta đi chưa?"
Trần Viên cảm thấy buồn cười: "Không cần ăn sáng sao?"
Thịnh Hạ nghiêm túc vỗ ba lô: "Con mang theo bánh mì, chúng ta đi thôi!"
Cuối cùng Trần Viên kéo cô bé ăn sáng xong, bôi kem chống nắng, lại nhét hai bình xịt chống năng, hai người lái xe ra cửa đã tám giờ.
Nghĩa trang cách nội thành nửa tiếng lái xe, Trần Viên cảm thấy chỗ này rất tốt, mỗi lần lên núi, ở trên đường đều phải đi xuyên qua cánh đồng lớn, mùa xuân hoa cải dầu, mùa hè là lúa nước, ven đường mùa thu cây bạch quả lá vàng, chỉ có mùa đông không khỏi chán nản. Thịnh Hạ ngồi ở ghế sau ngắm phong cảnh qua cửa sổ, trong radio phát dự báo thời tiết hôm nay: Thành phố Tín Xuyên, trời nắng, nhiệt độ từ 30 đến 37...... Trần Viên từ gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt con gái, thấy cô bé dường như không có gì không vui, nhưng cũng không vui vẻ, mở miệng: "Lần này nói thầm gì với cha thế?"
Thịnh Hạ nhìn qua: "Không nói cho mẹ. Nói cho mẹ còn gọi là nói thầm sao?"
Khoảng thời gian Tây Nguyên vừa qua đời, cô giao hẹn với Thịnh Hạ, mỗi tháng viết một bức thư cho cha, cuối tháng lúc đi thăm cha sẽ đọc cho cha. Từ tháng tư năm đầu tiên viết đến tháng tư năm thứ hai, các cô bắt đầu dần quen với cuộc sống mất đi Thịnh Tây Nguyên, tần suất tới nơi này cũng không còn cao như vậy, nhưng Thịnh Hạ vẫn giữ thói quen viết thư, mỗi lần giận Trần Viên, cô bé bắt tay xoa, tức giận nói: "Con sẽ viết mẹ vào trong lời nói thầm!"
"Mẹ cũng viết lời nói thầm." Trần Viên nói.
Sự chú ý của Thịnh Hạ bị hấp dẫn qua đó, nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Mẹ viết cái gì thế?"
"Mẹ cũng không nói cho con."
Hai người vừa nói chuyện đã đến chân núi. Vừa xuống xe, có người từ phía sau chạy lên: "Trần Viên?"
Khương Thừa Mẫn.
Lễ tang hai năm trước, Trần Viên lần đầu tiên nhìn thấy người này. Anh ta mặc bộ đồ đen, trong ánh mắt đầy tơ máu. Ở đó không ai biết anh ta, anh ta cũng không chào hỏi ai, đi thẳng đến trước mặt Trần Viên, lau mặt, nói, Trần Viên phải không? Tôi là Khương Thừa Mẫn.
Cái tên này Trần Viên từng nghe qua, bởi vì Thịnh Tây Nguyên thường xuyên nhắc tới anh ta, luôn tiếc nuối khi kết hôn anh ta không có mặt. "Là bạn thân nhất thời trung học của anh." Anh giải thích, "Có thể mặc chung một chiếc quần. Thời trung học kinh tế của anh bị đứt đoạn, là cha mẹ cậu ấy cung cấp tiền sinh hoạt cho anh."
Trước đó luôn nói có thời gian sẽ đi Anh tìm anh ta chơi, nhưng mãi cho đến khi Thịnh Tây Nguyên gặp chuyện không may cũng không thành, lần đầu tiên Trần Viên ở trong điện thoại nghe được giọng anh ta, chính là thông báo anh ta tới tham gia tang lễ Tây Nguyên.
Trần Viên bắt tay anh ta, bảo Thịnh Hạ gọi chú, ba người đi theo bậc thang lên trên."Anh về khi nào thế?" Trần Viên hỏi.
"Tuần trước." Đi được hai bước, Khương Thừa Mẫn thấy Thịnh Hạ đeo ba lô, trong ngực còn ôm một bó hoa, dáng vẻ đi thực gian nan, hỏi: "Có muốn chú cõng không?"
Thịnh Hạ rõ ràng lưu loát nói có! Trần Viên ngăn lại: "Vận động nhiều mới tốt cho sức khỏe."
Khương Thừa Mẫn mỉm cười.
Mộ Thịnh Tây Nguyên mua vội vàng, chọn nơi giữa sườn núi. Hai mẹ đi đến nơi đều thở hồng hộc, nhưng Khương Thừa Mẫn không hề mệt, chắc là bình thường đã quen vận động. Thịnh Hạ chạy tới, từ ba lô lấy ra một phong thư, nhét vào khe hở giữa tấm bia đá, hai tay tạo thành chữ thập huyên thuyên đọc, Khương Thừa Mẫn nhìn mặt cô bé phình lên như quả trứng, vô cùng thú vị, ánh mắt chuyển qua ảnh chụp Thịnh Tây Nguyên trên tấm bia, trong lòng lại chua xót.
Thịnh Hạ nói xong, đến trêu chọc Trần Viên: "Không phải mẹ cũng có lời nói thầm sao? Mẹ nói cho con nghe một chút đi."
Trần Viên nhướn mày: "Mẹ không viết, những lời này mẹ đều đặt ở trong đầu, vừa rồi đã nói xong."
Ý là đừng bắt thóp được mẹ.
Thịnh Hạ lại quấy rầy Khương Thừa Mẫn: "Chú Khương có lời nói thầm không, chú nói cho cháu nghe một chút đi?"
Khương Thịnh Mẫn ngồi xổm xuống nhéo mặt cô bé: "Chú cũng nói xong rồi." Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trần Viên, chỉ thấy cô khẽ mỉm cười, ánh mắt đều đặt ở trên người Thịnh Hạ, không khỏi lại âm thầm cảm khái: Vợ Thịnh Tây Nguyên thật sự thực khó lường.
Lần đầu tiên anh ta gặp cô, cả phòng mọi người lộ vẻ mặt cực kỳ bi thương, cũng có một người bạn học nữ thời đại học của Thịnh Tây Nguyên khóc ngã vào trong lòng chồng, chỉ có cô ấy, áo đen quần trắng ngồi ngay ngắn, ôm con chồng không có quan hệ huyết thống, hai mắt im ắng.
Thế nhưng bạn anh ta cũng là nhân vật khó lường. Ngôi mộ này chọn vô cùng tốt, từ trên cao nhìn ra xa, dựa vào sông núi, xuân hoa thu nguyệt, trời xanh tuyết trắng, không thiếu thứ nào. Thời tiết tốt như vậy khiến Khương Thừa Mẫn không khỏi nhớ tới thời niên thiếu, Thịnh Tây Nguyên và anh ta vẫn là những cậu nhóc mười lăm mười sáu tuổi, hai người mất nửa ngày leo lên đỉnh núi, dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là cây cối xanh um tươi tốt và đất trời xa xôi, rộng lớn giống như cuộc sống tương lai của bọn họ.
"Thừa Mẫn, chiều nay anh có việc không? Không có việc thì tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, coi như đón gió cho anh."
Anh ta cười nói được.
Hai người chọn một nhà hàng Quảng Đông, cơm nước xong Thịnh Hạ được đưa đi học đàn dương cầm, Khương Thừa Mẫn muốn nói hôm nay cứ như vậy, lại bị Trần Viên nói một câu giữ lại: "Không biết anh từng gặp mẹ Thịnh Hạ chưa?"
Trần Viên sâu sắc bắt giữ được vẻ mặt anh ta cứng đờ trong nháy mắt, trực giác chính mình có lẽ đã hỏi đúng người, nhưng mà đối phương dường như cũng không muốn nói toàn bộ với cô: "Hình như là người đẹp Canada."
"Ngoài cô ấy, anh ấy có từng qua lại với những người khác không?"
Khương Thừa Mẫn trong nháy mắt bình tĩnh lại, thong thả mỉm cười, "Thời trung học cậu ấy từng yêu đương, nhưng hiện tại cô gái kia cũng đã kết hôn rồi."
Trần Viên hơi uể oải. Khương Thừa Mẫn có lẽ là biết chút tin tức mấu chốt, nhưng anh ta không chịu nói ra, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì. Nghĩ đến lần này người trở về sẽ không đi Anh nữa, còn nhiều thời gian, cô cũng không bám mãi trong hôm nay, mà chỉ hẹn Khương Thừa Mẫn gặp lại sau.
Cô mặc quần vải ka-ki, áo sơmi trắng, vóc dáng không cao, ở trong đám người lại chẳng mấy nổi bật. Khương Thừa Mẫn nhìn bóng dáng cô đi xa, hoảng hốt thấy được bạn mình, vóc dáng cao, mặc quần áo thể dục trường Nhất Trung Tín Xuyên, ba lô màu đen khoát lên một bên vai, đi ở bên cạnh chính là mình, nhảy lên, ôm cổ anh.
Thế nhưng bọn họ rõ ràng không giống nhau, một người là nam một người là nữ, anh ta âm thầm tự giễu, xoay người đi vào biển người.
Bên này, trong lòng Trần Viên có một đống lớn nghi vấn muốn tìm Đặng Phi sắp xếp, nhưng cô gọi điện thoại không có người nghe, đưa xong Thịnh Hạ đi học lái xe đi thẳng đến nhà Đặng Phi. Vừa đỗ xong xe, lại nhìn thấy vẻ mặt Tạ Gia Dương chật vật ngồi ở cửa nhà, trên má trái có vết năm ngón tay đỏ au, rõ ràng là bị tát.
Tạ Gia Dương nhìn thấy cô quả thực giống như nhìn thấy cứu tinh, đi lên cầm tay cô: "Trần Viên, cô khuyên nhủ cô ấy, nói với cô ấy tôi biết sai rồi, vốn muốn nói chuyện này với cô ấy, nhưng cũng chưa có thời gian giải thích, hiện tại cô ấy cho tôi một cơ hội đi."
Trần Viên không hiểu ra sao, nhìn anh ta thật sự kích động, một chốc cũng nói không nên lời, lập tức bảo anh ta ra bên ngoài ngồi, buổi tối hãy trở về. Tạ Gia Dương đi xuống lầu, không đợi cô gõ cửa, Đặng Phi đã mở cửa, mí mắt sưng húp như bị người đấm.
Vào cửa, Đặng Phi đã nói câu đầu tiên: "Tạ Gia Dương ngoại tình...."
Cô ấy vừa nói vừa khóc, Trần Viên bị quả bom oanh tạc chính diện, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ biết ôm lấy cô ấy khẽ nói: "Chúng ta đưa bọn trẻ đến chỗ mẹ tôi, đổi chỗ nói chuyện được không?"
Đặng Phi bắt lấy cánh tay cô, hai mắt đẫm nước nói: "Tôi ở chỗ này một ngày đều không chịu nổi, có thể ở nhà cô không, ít nhất cho tôi ở một tuần để tôi từ từ suy nghĩ."
Cuối cùng Trần Viên trong nửa tiếng giúp cô ấy sắp xếp một đống quần áo của hai mẹ con, chở họ đi.
Đêm đó Đặng Phi ngủ trên giường cô, kể rõ mọi chuyện.
Đối tượng Tạ Gia Dương ngoại tình là một bác sĩ vừa mới tốt nghiệp hai năm, anh ta như một đứa trẻ yêu đương, còn vượt qua cả một thành phố đi tìm cô ta ăn cơm, tặng quà, qua đêm.
Tất cả xảy ra giữa nam nữ độc thân, nói như thế nào cũng là một đoạn lương duyên, dù sao cuộc sống người trưởng thành bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, một phút đồng hồ đều vô cùng quý giá. Thế nhưng Tạ Gia Dương đã có gia đình có vợ con, đoạn cảm tình này cũng chỉ còn lại không có đạo đức vô trách nhiệm.
"Ngày mai cô đi tìm cô gái kia với tôi." Đặng Phi đỏ mắt suy nghĩ, cầm lấy cánh tay cô không buông. Trần Viên cảm thấy làm như vậy không ổn, nhưng không biết khuyên như thế nào, cũng không có cách giải quyết, đành phải theo cô ấy.
Kết quả ngày hôm sau, Đặng Phi đội mũ đeo khẩu trang, biến mình thành một đặc vụ, đưa cô đến văn phòng Hạ Thời Vũ.
"Chính là họ Hạ này." Đặng Phi hai mắt sưng đỏ, giống như con bò chuẩn bị lên sàn đấu, nhưng ngôn ngữ chân tay lại bán đứng sự bất an của cô ấy —— năm phút sau, một câu chưa nói, cô ấy đã túm Trần Viên chạy trối chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.