"Phù, đúng là kích thích." Cảnh ngồi phịch xuống sàn thở ra một hơi.
"Tử Lâm cậu có thấy gì không." Sâm vỗ nhẹ vai em trai rồi hỏi.
"Không thấy, tôi nghĩ tiếng động phát ra từ trong căn phòng nào đó." Tử Lâm lắc đầu.
"Mọi người có để ý không." Sâm nghe xong liền trầm mặc nói "Chúng ta hầu như đi hết cả các tầng lầu rồi nhưng ngoại trừ Hà, Hưng, cùng Tú đã chết thì không còn thấy ai nữa."
"Đúng vậy, chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ chúng ta bị ngăn cách bởi thứ gì đó nên không thể thấy nhau." Như cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng nhiều hơn là sự lo lắng đối với em gái mình.
"Không thể, nếu như thật sự bị ngăn cản bởi thứ gì đó chúng ta vẫn có thể thấy chút dấu vết bị để lại." Tử Lâm phủ nhận "Điều này nói lên hai khả năng, một những người đó đang trốn ở đâu đó để không bị phát hiện, hai bọn họ đều đã chết."
"Nhưng tôi nghiên về điều thứ nhất hơn, bởi vì trong số bọn họ có hai người không phải người bình thường."
Cậu nghe xong liền gật đầu đồng ý với cách nói của cậu ta, bởi vì cậu cũng không cảm nhận được sự khác thường khi đi qua các tầng lầu, những người khác thế nào cậu không biết nhưng cảm nhận cùng sự nhạy cảm trong vấn đề này sẽ không ai hiểu bằng cậu.
Cũng giống như hiện tại cậu cảm thấy nếu như nhóm của cậu đi đến phòng viện trưởng thì sẽ biết được chân tướng thật sự bên trong bệnh viện này.
"Hiện giờ chúng ta phải làm sao, đi đến phòng viện trưởng luôn không." Cảnh nhìn xung quanh phòng rồi nói.
Căn phòng an toàn này là một phòng bệnh vip, có một cái giường được để sát bên cửa sổ, bên trong có đầy đủ dụng cụ cấp cứu, bên cạnh cửa còn có một căn phòng khác, dường như là phòng vệ sinh.
"Hay như vậy đi." Tử Lâm chia bọn họ thành hai nhóm "Tôi cùng Thành Tân sẽ đi xem căn phòng nào phát ra tiếng động, bốn người sẽ đến phòng viện trưởng, nếu như nghe thấy tiếng động thì tìm chỗ trốn là được."
Vy cùng Như tuy sợ hãi nhưng họ không lên tiếng phản bác, cuộc sống đã cho hai người biết cách chấp nhận, vì vậy họ đã cố gắng không làm chuyện gì luyên lụy đến những người đi cùng trên hết họ cũng không phản đối quyết định của người khác.
Không giống hai cô gái Sâm là người rất biết tính toán, anh ta suy nghĩ rất nhiều thứ, giống như đề nghị này có nguy cơ rất cao, nhưng đây có lẽ là cách sắp xếp tốt nhất đối với sáu người bọn họ.
Nếu như lúc này cả sáu người đi cùng nhau đến trước căn phòng phát ra tiếng động thì rất nguy hiểm nếu như bên trong có thứ gì đó phi nhân loại, nhưng ngược lại dù bọn họ đến phòng viện trưởng có nghe thấy gì thì nhanh chóng trốn đi, như vậy có khi thoát được một kiếp nữa mà hai người đi xem căn phòng kia cũng có thể nhanh chóng chạy ngược về phòng an toàn.
Đây đúng là một kế hoạch tốt nhất hiện tại chỗ bọn họ.
"Cứ như vậy đi, nếu như thoát được hai người phải mau chóng đến cùng chúng tôi." Sâm cuối cùng cũng nghĩ xong liền gật đầu đồng ý.
Cảnh cũng chẳng có ý kiến gì, tuy cậu ta rất muốn biết tiếng động phát ra là thứ gì nhưng có một câu chăm ngôn rất đúng 'Tò mò hại chết miêu'.
Câu này khiến cậu biết được đừng nên quá tò mò, đặc biệt trong những chuyện ngàn cân treo sợi tóc như thế này.
"Được, cùng chung một lầu chắc chắn không quá lâu." Tử Lâm gật đầu đáp lại sau đó dặn dò "Các người cũng phải cẩn thận, đừng đụng vào thứ gì bên trong phòng viện trưởng cả, chỉ cần tìm những giấy tờ liên quan đến bệnh viện xưa là được.
"Chúng tôi biết rồi, cẩn thận." Sâm gật đầu đáp lại.
Tử Lâm gật đầu rồi xoay người mở cửa ra, cậu ta vội vàng nhìn ra bên ngoài để xem xét rồi mới đi ra ngoài.
Cậu ôm theo Tiểu Khả mà đi theo sau.
"Nhớ đừng buông tay ra." Tử Lâm bỗng nhiên đi sát bên cậu rồi nắm lấy tay cậu mà nói.
Tuy không hiểu gì nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không hại cậu, nghĩ vậy liền gật đầu đáp ứng.
Thế là một tay của cậu ôm lấy Tiểu Khả, tay còn lại thì đang nằm trong lòng bàn tay của người khác.
Nhưng kỳ lạ hay, chỉ cần có Tử Lâm bên cạnh thì cậu liền cảm thấy mình rất bình tĩnh, thậm chí bàn tay cậu ta nắm chặt lấy tay cậu còn khiến cậu cảm thấy thật ấm áp, bàn tay cậu ta thật to lớn có thể bao trọn hết cả bàn tay của cậu.
Hai người từng chút từng chút đi qua các phòng, tìm đến căn phòng phát ra tiếng động lớn.
Còn bên Sâm, sau khi cậu cùng Tử Lâm rời đi thì bọn họ cũng không vội vàng rời đi, Sâm muốn xem xét lại chút vị trí của phòng viện trưởng, tuy tấm bản đồ không nói cựu thể căn phòng nằm ở đâu, nhưng nó cũng khoanh tròn một đường
Nhìn sơ qua tấm bản đồ cuối cùng Sâm cũng thở phào một hơi "May mắn không cùng hướng, chúng ta cứ đi từ phòng an toàn vào, chắc chắn sẽ tìm thấy thôi."
"Không biết phòng viện trưởng có ai tìm thấy chưa." Vy nhỏ giọng hỏi, cô lo lắng khi đi vào lại bị người khác đánh vì tưởng thứ đó.
"Chắc chắn có, nhưng không biết họ ra ngoài chưa." Sâm chắc chắn nói "Trước khi chia nhóm tôi thấy bọn họ đi lên tầng, tuy không biết họ dừng lại ở tầng nào nhưng chắc chắn họ sẽ không bỏ qua tầng năm này."
"Người có đầu óc sẽ cảm thấy chắc chắn phòng viện trưởng có thứ gì đó."
Nghe Sâm phân tích những người khác liền gật gù tỏ vẻ đã hiểu.