Cậu Không Được Chết

Chương 26: Bệnh viện ma quái




Bên trong đường hầm tối đen như mực, không khí bên trong đầy ẩm ướt, một mùi hôi thối bốc lên bay vào mũi của từng người.
"Mùi gì kinh khủng quá." Vy che mũi lại nói.
"Có lẽ đường hầm quá lâu không có người sử dụng nên nó có mùi ẩm mốc." Cảnh che mũi đáp lại.
"Nhưng nó không giống mùi ẩm mốc." Như lắc đầu.
Sâm cũng cảm thấy không phải, mùi này giống như mùi phân hủy của thi thể động vật, nhung anh ta không nói ra để tránh mọi người sợ hãi.
Nhóm người nhanh chóng chạy bên trong đường hầm, nhưng lại không thể thân ảnh nho nhỏ ở đâu cả.
Tuy bọn họ không đuổi theo khi cô bé vừa chạy vào trong nhưng với cơ thể nhỏ bé ấy thì không thể chạy nhanh như vậy được.
"Không thấy Tiểu Khả đâu cả." Cậu lo lắng gọi "Tiểu Khả."
"Không sao, con bé sẽ không sao đâu." Tử Lâm lên tiếng an ủi.
"A." Tiếng hét lớn của cô khiến mọi người kinh ngạc dừng lại.
Tử Lâm chiếu đèn về sau thì thấy Trâm đang nằm trên mặt đất.
"Chuyện gì vậy." Vy lo lắng chạy lại kéo Trâm lên.
"Tôi... Tôi không biết, đang chạy thì có thứ gì ở trên đất khiến tôi vấp ngã." Trâm sợ hãi nói.
Cô theo sau mọi người, trong đường hầm thật sự quá tối mà cô lại chẳng dám nhìn ngó xung quanh chỉ tập trung ánh mắt vào bóng dáng của những người phía trước, nhưng không ngờ cùng chung một đường mà bọn họ không sao cả đến lượt cô thì xuất hiện thứ gì đó khiến cô vấp phải rồi ngã xuống.
Tử Lâm nghe vậy liền đi lại phía cô, cậu ta chiếu đèn xuống đất để xem xét.
"Aaaaa." Lúc ánh sáng chíu đến một thi thể đang nằm trên mặt đất thì Trâm cùng Vy đồng loạt hét lớn.
"Sao vậy." Cậu nghe thấy tiếng hét cũng nhanh chóng đi đến.
"Có... Có... Có người chết." Như run rẩy nói.
Cậu đi đến cạnh Tử Lâm bắt đầu xem xét thi thể nằm dưới đất.
Thi thể này là nam giới, nhưng khuôn mặt đã bị phân hủy gần hết, chỉ có bộ đồ đang mặc trên người vẫn còn có thể nhìn rõ, đây là áo blouse của bác sĩ, bên trên ngực còn có bảng tên nhưng đã bị phai gần hết chữ.
"Chắc chắn còn vài thi thể nữa ở trong này, dường như bọn họ đã trả được thù hận." Tử Lâm nói, đây là nhân quả cũng bởi vì đã hại người nên bọn họ đã mang tội nghiệp cuối cùng dẫn đến việc oán khí dầy đặc hình thành huyệt động.
"Chúng ta đi tiếp thôi, chắc chắn sắp tới lối ra rồi." Cậu nắm lấy tay Tử Lâm rồi xoay người tiếp tục chạy.
Những người phía sau tuy sợ hãi nhưng vẫn nhanh chóng theo sau, lúc này bọn họ không thể tách ra.
Đúng như những gì Tử Lâm nói, trên đường đi bọn họ thấy vài thi thể nằm trên đường đi, mùi hôi thối cũng từ những bộ thi thể này ma bay trong không khí.
Chạy khoảng mười phút bọn họ liền nhìn thấy ánh sáng đỏ lặp lòe, lối ra ở phía trước đã được mở sẵn.
Nhóm người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này dập vào mắt bọn họ là khoảng sân trồng rất nhiều cây cối, chúng nó tạo thành một mái vòm che khuất bầu trời, nhưng lại không quá tâm tối.
"Đây có lẽ là công viên trong bệnh viện, có rất nhiều bệnh nhân không thể rời khỏi bệnh viện nên họ sẽ dạo quanh trong công viên vào những ngày thôi tiết mát mẻ." Sâm quang sát xung quanh rồi khẳng định.
"Nó cũng là nơi để vận chuyển đồ vào ban đêm." Tử Lâm tiếp lời rồi chỉ lên trên đầu "Mọi người nhìn này, nó vừa đủ để che đi mọi ánh nhìn từ phía cửa sổ của các phòng bệnh, những khóm hoa cũng được trồng để che chắn cửa sổ ở phòng nghĩ."
"Cậu nói đúng, cách tạo vườn hoa này rất kỳ lạ, giống như muốn che chắn tất cả ánh nhìn ở đường đi này." Sâm gật đầu đồng ý.
"Chúng ta cứ tiếp tục đi xem sao, có lẽ sắp đến nơi gọi là hầm ngầm rồi." Cậu khẽ nói.
"Hầm ngầm." Cảnh khó hiểu hỏi lại.
"Lúc đi đến phòng phát ra tiếng ồn tôi có nghe thấy tiếng nói." Cậu cũng không dấu diếm mà kể lại những gì mình đã nghe thấy cùng nhìn thấy.
"Ọe." Trâm cũng Vy nghe trong liền chạy ra xa bắt đầu nôn khang.
"Vậy... Vậy là... Thuận chết... Rồi." Như run rẩy nói một cách đứt quãng.
"Ừ." Cậu gật đầu khẳng định.
Sâm cùng Cảnh nghe thấy vậy cũng xanh cả mặt, không ngờ lại có chuyện kinh khủng này xảy ra, một người sống sờ sờ bị mổ xẻ cho tới chết, cái cảm giác đó phải đau đớn như thế nào, bọn họ chẳng muốn suy nghĩ nữa.
"Đúng như tôi đoán, sắp giấy ghi chú tên chính là những nạn nhân bị bọn họ giết rồi lấy nội tạng ra đem bán." Tử Lâm trầm ngâm nói.
"Đây là một bệnh viện đen, có tổ chức đứng phía sau." Sâm cũng có suy đoán nhưng đến hiện tại anh ta mới khẳng định điều này, trong lúc tìm kiếm ở phòng viện trưởng anh ta đã không ngăn nổi tính hiếu kỳ mà xem những thứ bên trong một cái tú, không biết là do may mắn hay xui xẻo, cái tủ ma anh mở ra xem xét bên trong những cái bình chứa chất lỏng lại có một trái tim đỏ chót còn đang đập thình thịch một cách quái dị.
"Ý của hai người là bệnh viện này từng là một bệnh viện giết người bán nội tạng." Như khó khăn nói, đây đây rốt cuộc là chuyện khủng khiếp như thế nào, sắp giấy ghi tên thật sự rất nhiều, nếu thật sự là vậy thì đã có biết bao nhiêu người bị bọn chúng hãm hại, rốt cuộc những người đó ác độc như thế nào mới có thể làm chuyện này.
"Vậy hiện tại chúng ta phải lam sao đây, cuối cùng cũng tìm được bí mật của bệnh viện này rồi vậy có thể rời khỏi đây không." Vy lúc này cũng đi lại hỏi, khuôn mặt cô trắng bệch.
"Chúng ta phải xuống hầm ngầm, nơi đó chắc chắn là lối ra." Tử Lâm lắc đầu nói, nếu như chỉ tìm ra manh mối thì những người vào huyệt đã không chết thảm như vậy rồi, thứ khó khăn nhất trong mỗi huyệt động chính là người mở huyệt, có oán khí mạnh nhất.
"Vậy chúng ta mau chóng đi thôi." Cảnh thúc giục bọn họ nhanh chân hơn, cửa ra đã xuất hiện trước mắt rồi.
Sâm nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Tử Lâm thì cũng đoán được chuyện không dễ dàng như vậy, anh ta liền nắm lấy cổ áo em trai mình để nó bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.