Rầm! Rầm! Rầm!.
"Hình như sắp mưa rồi." Cậu nhìn lên bầu trời đỏ rực lầm bầm.
"Chúng ta đi nhanh thôi, trời mưa sẽ rất phiền toái." Chú Trung dẫn đầu đi trước.
Một hàng người nối tiếp nhau, cậu nắm tay một lớn, một nhỏ cùng đi.
Đoàn người ra khỏi mê cung rừng lại gặp phải một bức tường trắng trải dài, bọn họ lại tiếp tục dọc theo chiều dài bức tường mà đi.
Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một thứ khác ngoài bức tường trắng.
Bây giờ đoàn người đang đứng trước một cái cổng rất to, phía trên có một tấm bảng ghi bốn chữ 'Bệnh viện Niên Kha'.
Kẹt, kẹt, kẹt
Cổng lớn tự động mở ra, đằng sau cánh cổng là một màn đêm vĩnh hằng.
"Đây là trung tâm của huyệt, mọi người cẩn thận không được chạy lung tung." Chú Trung dặn dò sau đó bước vào.
Ánh sáng nhỏ nhoi do đèn pin chiếu vào, có thể thấy bên trong là một khoảng sân rất rộng, mọi người bất đầu xem xét bốn phía.
"A..."
Một tiếng hét vang vọng cả bầu trời, cậu xoay người nhìn qua, thì ra ông La đang cầm đèn chiếu vào một căn phòng nhỏ giống như phòng bảo vệ với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó ông cầm đèn chạy thật nhanh lên phía trước chiếu đèn vào một tấm bản nhỏ phía trước một cánh cửa kính.
"Không, không, không thể như vậy được, tôi không có làm, tôi không có sai." Ông La hoảng sợ làm rớt cây đèn pin, sau đó ông ôm đầu chạy về cánh cổng.
Đùng, đùng, đoàn.
Bầu trời bỗng nhiên biến đổi một cái sấm sét từ trên trời giáng xuống đánh lên người ông La, khiến ông La không kịp la lên đau đớn thì đã bị cháy đen ầm ầm ngã xuống.
"A... A... A." Mấy cô gái nhìn thấy tình cảnh này sợ hãi hét lên.
Cậu nhanh tay buông bàn tay vẫn đang nắm tay mình, rồi nâng lên che đôi mắt còn chưa thấy được cảnh tượng trước mặt của Tiểu Khả.
Chỉ vài phút trước ông La vẫn còn là một ông lão hiền hòa làn da còn hồng hào, nhưng bây giờ ông nằm đó chỉ còn lại là một cái xác toàn thân đã bị cháy đen, mùi khét bắt đầu tỏa ra nồng nặc, từng miếng da, miếng thịt còn chưa khét hết đang dần dần hòa cùng với máu đỏ.
Gió bắt đầu thổi mạnh, từng miếng da thịt đã bị cháy thành tro bay lã trả khắp nơi, cảnh tượng này khiến cho những người có mặt ở đây không kìm được vị chua bốc lên từ da dày.
"Mọi người bình tĩnh." Chú Trung vội trấn an.
"Bình tĩnh, ông bảo sao có thể bình tĩnh được." Người con trai nãy giờ vẫn luôn hiền hòa dỗ dành bạn gái mình, khi gặp cảnh tượng trước mắt này cũng khiến anh sợ hãi, Hưng mất bình tĩnh mà nắm cổ áo chú Trung.
"Nếu không bình tĩnh thì làm gì đây." Thuận vẫn vậy bình tĩnh đến tùy ý mà nhìn Hưng.
Hưng nhìn Thuận sau đó bỏ bàn tay nắm cổ áo chú Trung, cố gắng khống chế khiến mình bình tĩnh lại.
"Đó là thời gian chuyển ngược, trong không gian của huyệt khi trời có sét chỉ được đi thẳng không thể đi lùi." Chú Trung bình tĩnh chỉnh lại cổ áo sau đó tiếp tục: "Nếu muốn thoát khỏi đây cần đi tìm gợi ý cũng như tìm được người nắm giữ trung tâm của huyệt."
"Đằng kia có một phòng bảo vệ chúng ta đến đó trước." Thuận nói xong nhấc chân bước đi cũng không quản những người khác.
Mọi người thấy thế cũng bám theo.
"Vậy còn..." Như vừa đi vừa ngó đầu nhìn lại.
"Ông ấy chết rồi, chúng ta không làm được gì đâu." Sâm vỗ vai Như sau đó cũng không nói gì nữa.
Kẹt, kẹt, kẹt.
Thuận đẩy cửa bước vào, phòng bảo vệ không tính là quá lớn nhưng cũng không nhỏ có thể vào đến năm người. Bên trong có một cái bàn bên trên bàn có hai xấp giấy được để rất ngăn nắp, ba cái ghế, hai cái tủ đựng đầy báo, hai cái ti vi nhỏ được treo trên vách tường.
Thuận bước thẳng đến cái bàn lấy hai sắp giấy rồi đi ra, đưa một sắp cho chú Trung còn một sắp thì Thuận vẫn cầm.
Chú Trung nhận lấy sắp giấy rồi nhìn sơ qua sau đó gật đầu với Thuận.
"Chúng ta không thể đi chung, cần phải chia làm hai nhóm, trong sắp giấy này có ghi những thông tin quan trọng, vì nó có hai sắp nên chúng ta bắt buộc phải đi theo hai nhóm." Chú Trung nhăn mày giơ sắp giấy lên.
"Vậy chia nhóm thế nào đây." Lam mất bình tĩnh.
Cô sợ hãi, cô không muốn chết nếu như tách nhóm ra có khi nào cô sẽ chết không, không, không, cô không thể để chuyện này xảy ra, hai người này chắc chắn sẽ giúp cô thoát khỏi nơi quỷ quái này, cô cần đi với bọn họ.
"Chúng ta có mười bốn người vậy chia đều hai bên bảy người." Chú Trung hoàn toàn không thèm tính theo cô bé nhỏ tuổi Tiểu Khả, rồi nói tiếp: "Ai sẽ đi với tôi và Thuận thì bước qua đây."
Chú Trung chỉ vừa dứt lời Lam, Trâm, Hà, Hưng đã bước nhanh qua, còn Tú do dự một hồi sau đó cô nhìn sang Tiểu Khả, cuối cùng cô hạ quyết tâm cũng bước nhanh qua, cô muốn thoát khỏi đây, cô không muốn chết, cho dù cô có lo lắng cho Vy, dù cô với Vy cũng là bạn thân nhưng cô không muốn vì một đứa con nít mà bị kéo chân rồi bỏ mạng, cô sợ hãi.
"Đây là tư liệu, bên trong có một tấm bản đồ..." Chú Trung đưa tấm bản đồ cho Tử Lâm sau đó bắt đầu dặn dò.
"Vâng" Tử Lam nhận lấy bản đồ, sau đó lắng nghe.
Thế là mọi thứ đã xong nhóm người của chú Trung cũng tạm biệt mà đi về phía trước, nhóm của cậu vẫn đứng tại chỗ, Tử Lâm không nói gì kéo tay cậu vào phòng bảo vệ, những người phía sau thấy vậy cũng bám theo.
Bước vào phòng bảo vệ cậu, Tử Lâm cùng Cảnh bắt đầu kéo bàn ghế dồn vào một góc để có dư khoản trống, sau đó bảy người bắt đầu ngồi vòng lại với nhau.
"Em ngủ một lát đi khi nào đi anh gọi." Cậu thuận tiện kéo Tiểu Khả vào trong lòng mình chỉnh lại tư thế rồi nói nhỏ với bé.
"Vâng." Cô bé lí nhí trả lời rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng im lặng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của cô bé.