Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 103: Phát tình?




Phát tình?
Ngày thứ tư, ngày quyết định xếp hạng cuối cùng của đại hội thể thao năm nay, những hạng mục đơn giản đều đã có kết quả, chỉ còn hạng mục chạy tiếp xúc, chạy một ngàn mét và năm ngàn mét nữa thôi.
Buổi sáng, hạng mục chạy đường dài sẽ bắt đầu luôn.
Lam Từ cố lên! Lam Từ cố lên!!
Cả sân đều là âm thanh hô hoán của đám người lớp 11A1.
Lam Từ đang băng băng chạy trên sân.
Lần này cậu không chạy hộc tốc như lần trước mà theo trình tự cơ bản mà chạy.
Diêm Hàn vẫn theo thường lệ mà đứng ở điểm cuối.
Nhưng chiến thắng ở vòng này vẫn thuộc về cậu.
Cậu là người đầu tiên đạt max điểm trong hạng mục này, hai mươi điểm.
" Có mệt không?"
Diêm Hàn lau vần trán mướt mồ hôi của cậu, nhẹ giọng hỏi.
" Có chút nóng."
Lam Từ cầm ngực áo giũ phạch phạch, mặt cũng có chút đỏ.
Diêm Hàn nghiêm nghị nhìn cậu, không nói lời nào.
" Lại đây nghỉ một chút!"
Anh kéo tay cậu đi đến chỗ bóng răm, lại đưa nước cho cậu uống.
" Hô!!! Mát rồi."
Lam Từ uống một ngụm nước, lại dùng nước xối ướt mặt để hạ nhiệt.
" Anh làm gì thế?"
Lam Từ tự nhiên thấy anh ghé vào người mình ngửi ngửi thì đẩy đầu anh ra, khó hiểu hỏi.
" Tôi nghĩ em muốn phát tình rồi."
Diêm Hàn dù không ngửi được mùi vị ngọt ngào bình thường nhưng vẫn nói ra nghi ngờ của mình.
" Không phải đâu, tại trời nóng thôi."
Lam Từ nghe mà giật cả mình, nhưng cậu vẫn xua tay nói.
Diêm Hàn nhìn cậu chằm chằm.
" Vậy anh có ngửi được mùi gì không?"
Lam Từ ngửi thử xung quanh mình rồi nhìn anh.
Diêm Hàn lắc đầu.
" Đó, thấy chưa!!?"
Lam Từ nhún vai.
" Dựa vào đây nghỉ chút đi."
Diêm Hàn không nói nữa, dù sao anh cũng sẽ canh chừng cậu nữa bước không rời.
Lam Từ dựa vào anh nhìn đám người đang hò hét trên sân.
Hạng mục chạy đường dài vẫn đang tiếp tục, kết quả cũng không khác mấy so với ngày đầu tiên.
Nhưng có một người bị người hạng hai lần trước vượt qua.
Thầy giáo cho cả hai người có số điểm thấp hơn một chút này chạy cùng bốn người kia luôn, như vậy cũng tăng thêm tính cạnh tranh cho lượt chạy cuối cùng này.
" Đi thôi!"
Sau khi tiếng còi hiệu bên kia vang lên, Diêm Hàn nắm tay cậu kéo lên.
Lại một lượt chạy năm ngàn mét, nhiệt huyết của đám người lại bốc cao lên, trên sân đều là tiếng cỗ vũ không ngừng.
Diêm Hàn đưa mắt nhìn bảo bối nhi đang đứng trên đường đua, mày nhăn lại.
Mặt em ấy có chút đỏ.
Hy vọng sẽ không sao.
Lam Từ đúng trên sân cũng cảm thấy mình hơi nóng, nhưng cái nắng lúc mười giờ trên đỉnh đầu thật sự là gắt, cậu cũng không để ý nhiều.
Nhưng khi chạy được gần một vòng thì đầu có chút choáng khiến cậu hơi khựng lại một chút.
Diêm Hàn ở bên ngoài sân mày lại nhíu sâu hơn.
Dù vậy Lam Từ cũng khựng lại một giây, trừ Diêm Hàn thì không ai chú ý lắm.
Còn Lam Từ đâu?
Cậu thấy không ổn thiệt sự, sau khi áp chế xao động trong lòng, cậu tăng tốc độ, phóng như bay về phía trước, muốn nhanh chóng kết thúc lượt chạy cuối cùng này.
Lục Thí thấy cậu sắp vượt qua mình thì cũng tăng tốc theo.
Hai người nhanh chóng tách biệt với bốn người còn lại, và không ngừng kéo giản khoảng cách, dần tiến gần với đích đến hơn.
Tim Lam Từ đập có chút mau, dưới chân lại càng như sinh gió.
Vụt.
Năm trăm mét cuối cùng cậu vượt qua Lục Thí.
A!!!!
Đám đông bên ngoài đã hét banh nóc.
Lục Thí cắn răng đuổi theo, cố gắng điều chỉnh nhịp chạy cho nhanh hơn.
Nhưng người phía trước lại giống như không muốn mạng, càng ngày càng nhanh.
Lam Từ cũng không muốn đâu, nhưng biết làm sao được.
Diêm Hàn, bị anh nói trúng rồi, hu hu...
Diêm Hàn lúc này còn hồi hợp hơn cậu, vừa hưng phấn vừa lo lắng, chỉ muốn lao ra ôm lấy bảo bối nhi của mình mà chạy đi.
Ba trăm mét.
Hai trăm mét.
Một trăm mét.
Lục Thí đã bị cậu bỏ xa gần một trăm mét, mắt thấy đã tuyệt vọng với hạng nhất năm nay rồi.
Vụt.
Diêm Hàn nhanh chóng đỡ lấy cậu, không chờ đám bạn học ùa tới đã ôm lên cậu chạy đi.
Đám người ngẩn ra.
" Chờ đã!! Hình như cậu ấy đến kỳ rồi!"
Bỗng nhiên một người chặn đường đi của anh, còn hô toáng lên, giống như sợ cả thế giới không biết.
" Cút ngay!"
Diêm Hàn cứ lao vụt tới, bất chấp tông vào Neil Ian đang bị sự hưng phấn vì cơ hội đến phía trước.
" Cậu là Alpha, sẽ bài xích cậu ấy, cậu... A!"
Neil Ian không cho rằng Diêm Hàn dám tông vào mình nên gấp gáp nói, nhưng Diêm Hàn đang gấp, không cần biết Neil Ian đánh cái chủ ý gì.
" Diêm Hàn, cậu làm vậy Lam Từ sẽ càng đau đớn, đưa cậu ấy đến phòng y tế!"
Neil Ian bất chấp đau đớn nhanh tay bắt lấy cái tay của Lam Từ đang được Diêm Hàn ôm trên vai.
Vụt.
" A!!"
Trước khi cái chân của Diêm Hàn đá đến người Neil Ian, Ngô Thiên đã lao đến kéo mạnh hắn ra.
Diêm Hàn đã lao vút đi trước cái nhìn kinh ngạc của đám người trên sân vận động.
" Cậu buông ra, Lam Từ!"
Neil Ian hất tay Ngô Thiên ra, không hề có ý thức mình vừa thoát chết.
Nếu để một đá khi đang tức giận của Diêm Hàn đạt đến mục đích, Neil Ian không tàn cũng phế.
" Đúng là không biết tốt xấu!"
Ngô Thiên tức điên lên.
" Cậu buông..."
" Im ngay!!"
Ngô Thiên quát vào mặt cậu ta.
Neil Ian bị hắn quát cũng điếng cả người.
" Cậu lấy cái quyền gì mà ngăn cản họ đi?"
Ngô Thiên lạnh như băng đá nhìn Neil Ian.
" Lam..."
" Lam Từ cậu ta không nói thì thôi cậu có quyền gì xen vào, lỡ chậm trễ Lam Từ trực tiếp bộc phát kỳ mẫn cảm ở đây thì cậu chịu trách nhiệm sao!?"
Ngô Thiên chẳng muốn nghe cậu ta bao biện.
" Miệng thì nói vì Lam Từ, trong bụng cậu nghĩ cái gì, Alpha cũng không phải Omega các người mà cần đến phòng y tế, chỉ cần cậu ấy trở về tiêm một mũi thuốc ức chế rồi cố gắng chịu đựng qua kỳ mẫn cảm là xong, đầu óc đám hoàng thất các người bị úng nước à."
Ngô Thiên lạnh lùng mà chữi không chút thương tình nào.
Đám người cuối cùng cũng phản ứng lại đây.
" Lam Từ sẽ không sao chứ?"
La Mộng lo lắng hỏi Ngô Thiên.
" Có phải mới lần đầu đến kỳ đâu, tôi tự hỏi nếu Lam Từ bùng nổ tin tức tố ở đây thì vui lắm đó, nhưng có người có bị ảnh hưởng đâu nên hăng hái như vậy, so với ai đều phản ứng trước nhất nhưng việc đầu tiên làm là ngăn cản người rời đi."
Ngô Thiên mỉa mai không thôi.
" Tôi..."
" Ngập cái miệng luôn chỉ biết diễn trò của cậu lại đi, không hiểu sao tôi lại có một người bạn học như cậu."
Hắn chẳng chút động lòng với chút giọt nước mắt cá sấu của Neil Ian, vung tay bỏ đi, hắn cảm thấy đứng chung với người như cậu ta sẽ khiến mình bị trúng độc.1
Đám bạn vẫn luôn đứng nhìn cũng đi theo, chỉ còn lại mình Neil Ian trơ trọi đứng đó, bao nhiêu công sức nổ lực hoà nhập với đám người cũng tan theo mây gió, mà kế hoạch vốn nghĩ sắp thực hiện được cũng phải tiếp tục ngâm mình trong nước.
Lại nói đến Diêm Hàn, sau khi thoát khỏi Neil Ian một đường chạy thẳng về ký túc xá.
Lam Từ từ đầu đến đuôi đều không nói được lời nào, cậu đang cật lực ép lại kỳ phát tình bởi vì cậu gắng sức chạy mà bùng lên dữ dội.
Vừa vào đến phòng thì tin tức tố dạ lan đã không hề giữ được nữa mà lao ra, khiến cho Diêm Hàn gục xuống đất, Lam Từ cũng theo anh ngã xuống theo.
" Diêm Hàn a... Nóng quá... Nóng quá a..."
Lam Từ bám trong ngực anh khuấy tung vạt áo trước mặt mình, muốn chạm vào lòng ngực lúc này là mát lạnh đối với cậu, dù nó vốn dĩ ấm nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.