" Ưm..."
Lam Từ ôm đầu rên lên, cả người đau nhức giống như bị xe cán qua.
" Nó tỉnh lại rồi, có cần đánh thêm thuốc mê không?"
Cậu nghe lờ mờ có người nói chuyện, đầu óc ong lên không ngừng.
" Thêm đi, trách phiền phức không cần thiết."
Lại thêm một tiếng nói vang lên, sau đó là một cái khăn bịt lại miệng mũi của Lam Từ.
...
Trên xe, Diêm Hàn vẫn không ngừng gõ laptop, sắc mặt thì như đầm sâu hồ chết.
Ngô Thiên ngồi bên cạnh ghế lái mà run sợ lại giận mình vô cùng.
" Chúng ta đi đâu?"
Hắn hỏi.
Tất nhiên là hỏi Diêm Phong.
" Nếu cậu không muốn bị diệt khẩu thì xuống xe đi."
Diêm Phong nhức cả đầu mà nói, mắt nhìn chằm chằm đường đi, họ đã sắp rời khỏi đế đô đến ngoại ô rồi.
" Không, tôi phải theo, tôi phải nhìn thấy Lam Từ bình an."
Ngô Thiên khi nghe hai từ "diệt khẩu" của Diêm Phong thì hơi run lên nhưng kiên quyết không chịu xuống xe.
" Tiểu tử, có chuyện gì sao?"
Bỗng nhiên từ máy tính của Diêm Hàn vang lên âm thanh già nua thu hút hai người phía trước.
" Là ai đã bắt em ấy mang đi, lập tức tìm về đây cho tôi!"
Diêm Hàn giọng không chút cảm xúc nhìn đám người trong màn hình.
Đám người bên kia giật cả mình, có chút không kịp phản ứng với giọng điệu ra lệnh của Diêm Hàn.
" Cậu nói gì, đứa bé kia bị bắt đi, lúc nào, cậu đang ở đâu?"
Vẫn là Mộc Tiêm tỉnh lại trước tiên, bà dồn dập hỏi.
" Cách đây một tiếng, tôi không cần biết là ai làm, trước khi tôi nổi điên lên, lập tức tìm người trở về, em ấy mất một sợi lông tôi sẽ để Đế gia tan thành mây khói."
Diêm Hàn giọng trầm đến đáy cốc, vừa nói xong đã gập máy tính.
Rầm.
Ngô Thiên giật bắn mình, tim muốn bay ra ngoài.
Cả chiếc xe im lặng đến đáng sợ.
Ngô Thiên trong lòng đang có ngàn vạn lời muốn hỏi nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Bên kia Đế trạch, không khí cũng chẳng kém ở đây, dù cách một cái màn hình nhưng đối song đồng đỏ ngầu của nam nhân lại giống như lưỡi dao đâm vào tim bọn họ.
" Là ai làm?"
Mộc Tiêm nhìn đám ngoại viện trưởng lão bên kia, mặt già lạnh lùng hỏi.
Không ai nói tiếng nào.
" Giờ quan trọng là tìm người."
Diêm gia lão tổ lên tiếng, cầm điện thoại lên gọi đi.
Có mấy người cũng làm vậy.
Cả đế đô sôi trào như dung nham, sáu đại gia tộc lớn nhất đều điên cuồng tìm hiểu tin tức.
" Alo, lão tổ."
Lục Lang đang ăn cơm cũng bị giật mình.
" Cái gì, không có, cháu đang ăn cơm, không, cháu thật sự không làm!"
Lục Lang vừa nghe mà tim gan đã lộn tùng phèo, liên tục phủ nhận.
Đùa gì vậy, hắn đã nằm viện hơn hai tháng mới không tàn phế, sao dám chứ.
Bên kia, Thẩm Khiêm cũng bị gọi hỏi, hắn thật bình tĩnh mà tỏ ra kinh ngạc giật mình khi bị hỏi, rồi cũng phủ nhận liên tục.
Đám trưởng lão trầm mặc.
" Tôi không tin tìm không ra, huy động tất cả lực lượng Đế gia, gọi đám con cháu các người trở về, bất cứ ai không về thì lập tức truy theo."
Mộc Tiêm lạnh lùng nói.
" Lỡ là người ngoài thì sao, thời gian trước không phải có xích mích cùng hoàng thất sao?"
Lục gia lão tổ nói.
" Cứ lo đám con cháu các người trước đi, bọn ta sẽ lo những nơi khác."
Mộc Tiêm cầm điện thoại lên, bắt đầu vận dụng thế lực của mình.
Bên trong xe hơi, ba người vẫn im lặng không nói gì, Diêm Hàn đã lại gõ laptop không ngừng.
" Diêm Phong, cho Diêm gia tìm Neil Ian đang ở đâu cho tôi!"
Bỗng nhiên anh lên tiếng làm hai người giật cả mình.
" Đã biết!"
Diêm Phong một tay lái xe một tay bấm điện thoại gọi về cho cha mình.
Ngô Thiên cũng cầm điện thoại lên nhắn tin về nhờ ông nội mình.
Lúc này xe đã chạy vào núi rừng, dù lúc này là buổi trưa nhưng cũng khiến tim gan hắn run sợ, rốt cuộc là đi đâu vậy.
" Giờ thì hối hận đã muộn rồi."
Diêm Phong liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói.
Ngô Thiên mém chút là cầm không được điện thoại.
" Anh đừng có hù tôi..."
Ngô Thiên cố gắng bình tĩnh nói.
Diêm Phong cười cười, xe đã vào thung lũng, một toà đại trạch hiện ra trong tầm mắt Ngô Thiên.
Hắn trợn to mắt lên nhìn, chấn kinh không thôi.
Đây rốt cuộc là đâu?
...
Lam Từ mở đôi mắt ra, mệt mỏi bất kham mà nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Cậu đang nằm trên sàn, trong một căn phòng khách khá lớn, có ghế sofa còn có bàn trà, hai mặt bên kia là kính, cậu thì nằm trong góc tường.
Trong phòng không hề có người, chỉ có mình cậu.
Cả người không có sức lực, bụng còn âm ỉ đau khiến cậu sợ hãi mà đưa tay ôm bụng.
Đứa nhỏ...
Cạch.
Âm thanh mở vang lên khiến cậu giật mình.
Hai người nam nhân đi vào, không ai khác chính là Neil Ian và Thẩm Khiêm.
Lam Từ nhận không ra Thẩm Khiêm nhưng Neil Ian thì sao có thể.
" Tỉnh rồi cơ à, Alpha thật sự mạnh mẽ như thế sao, đánh bao nhiêu thuốc mê cũng có thể tỉnh lại."
Neil Ian ngồi xuống gần cậu mỉa mai nói.
" Giờ cậu muốn làm gì làm lẹ đi, đã có người tìm cậu ta rồi."
Thẩm Khiêm không kiên nhẫn nói.
" Không phải cậu nói ở đây rất kín đáo sao, không thể duy trì được một ngày?"
Neil Ian khinh bỉ nhìn hắn.
" Một ngày? Cậu cũng chỉ cần sỉ nhục cậu ta thôi, cần gì một ngày, đợi Diêm Hàn đến đây thì tôi cũng giết cậu ta thôi."
Thẩm Khiêm lạnh lùng nói, đi đến gần Lam Từ, cúi đầu nhìn cậu.
Lam Từ im lặng nghe hai người họ nói chuyện.
" Cậu là người kia sao, bản chất vẫn là Alpha, nhưng lại d.âm đãng ở dưới thân Diêm Hàn, không biết ở dưới thân nam nhân khác cũng có d.âm đãng như vậy không?"
Hắn nhìn Lam Từ từ trên xuống dưới, còn đưa tay sờ soạn lên người cậu.
Lam Từ cả người không chút sức lực để mà đập bay cái tay ghê tởm kia ra, cắn chặt răng mà nghẹn lại cảm giác nhờn nhợn trong cổ họng.
" Cậu cũng muốn chơi cậu ta?"
Neil Ian khinh bỉ nhìn hắn.
" Thôi đi, thời gian chẳng có nhiều, lúc này đã qua mấy tiếng, cậu muốn làm gì thì làm nhanh đi."
Thẩm Khiêm vốn dĩ định xem thử hai người có thể cùng đánh dấu Lam Từ không nhưng thời gian không có, bên kia đã thúc dục hắn về.
Neil Ian nhìn Lam Từ nằm trên đất, đi đến gần mà nhìn cậu.
" Lam Từ, nếu ban đầu cậu ngoan ngoãn làm bạn đời của tôi thì đã không có chuyện ngày hôm nay, cậu chắc hối hận lắm đi."
Neil Ian giống như muốn phát tiết tâm tình, nhàn nhạt nói.
" Vì hai người mà tôi bị khai trừ, sỉ nhục bao lớn đều là do hai người ban tặng, đây là tôi trả thù mà thôi."
Cậu ta lầm bầm mãi.
" Đúng là thứ thần kinh."
Lam Từ lạnh nhạt nhìn hắn.
" Đến giờ mà còn muốn khiêu khích tôi, đợi lát nữa xem cậu có chữi nổi không."
Neil Ian cười cười không thôi.
" Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới bị loại thần kinh như cậu để mắt đến, nghĩ lại mà ghê tởm đến nôn mửa."
Lam Từ thật sự mà nôn ra, nhưng chẳng có gì, chỉ có sự khinh bỉ đối với Neil Ian.
" Tôi thì có gì không tốt, một Omega thân phận hoàng tộc như tôi bao nhiêu người muốn, là cậu mắt mù!"
Neil Ian nghe mà nổi điên lên, đưa chân đá Lam Từ.
Bộp.
Lam Từ gắng gượng đưa tay đỡ cú đá vào bụng kia, may mắn sức lực của Omega chẳng là gì.
" Đúng là đồ giẻ rách, tự xem mình là cao quý đến mức nào, cậu mở miệng là nói tại tôi, vậy thử nghĩ lại xem, mọi chuyện là do tôi gây ra sao, cái thứ thần kinh, hoàng thất sinh ra một đứa thần kinh như cậu chính là sỉ nhục."
Lam Từ cảm thấy cái loại người này thật sự là chó má của xã hội, nếu không phải cậu muốn kéo dài thời gian, cậu thèm vào nói với thứ thần kinh này tiếng nào.
Diêm Hàn, mau đến cứu em!!
.......................................................................