" Ưm..."
Lam Từ tỉnh táo lại đã là sáng ngày học đầu tiên sau kỳ thi, cậu vốn cũng muốn đi học, nhưng toàn thân giống như bị rút cạn sinh lực, không sao nhấc nổi cái đầu chứ nói chi là cả người.
" Đừng lộn xộn."
Một cái tay đè lại cái đầu lộn xộn của cậu khiến Lam Từ ngây ngẩn.
" Diêm... Hàn..."
Lam Từ khàn giọng khó khăn mà đọc ra cái tên bị cậu kêu gào rất nhiều lần trong một khoảng thời gian dài.
Sau đó...
Diêm Hàn nhìn bảo bối nhi đờ đẫn nhìn mình mà khó được không nói tiếng nào nhìn cậu, đợi cậu loading được mọi chuyện đã diễn ra mấy nay.
Dựa vào tường cầm tay Lam Từ sờ soạn lại đếm đếm từng ngón một, Diêm Hàn rất tò mò muốn biết phản ứng của Lam Từ.
Sáng hôm qua khi cậu bắt đầu phát tình thì cả ngày hôm đó hai người chỉ có làm rồi làm, Lam Từ có tỉnh lại cũng là quấn lấy anh đòi mắng đòi chửi lại đòi hỏi thoải mái, Diêm Hàn toàn phải vừa chăm sóc cậu từ miếng cơm đến tắm rửa vệ sinh, vừa thoả mãn cậu đòi hỏi lại không ngừng khóc lóc làm nũng, làm mình làm mẩy.
Anh không biết mấy O vào kỳ phát tình là như thế nào biểu hiện ra bộ mặt khát tình của mình nhưng anh đến là bái lạy Lam Từ.
Rõ ràng cậu vẫn là cay cú cái vụ anh biến cậu thành O nên dù có cầu yêu cũng là không quên mắng chửi để trả thù anh, đòi lại chút nào hay chút đó...
Những lúc như vậy Diêm Hàn chỉ có thể làm làm làm... Làm đến khi cậu chỉ còn rên ư ử chứ không làm gì được nữa mới xem như thu phục được con mèo nhỏ này.
Lam Từ dùng 10 phút để nhớ lại toàn bộ mọi chuyện từ tối hôm đi ăn lẩu đến giờ...
So với tính xấu hôm qua thì lúc này Lam Từ lại rất bình tĩnh chấp nhận sự thật, có điều cậu vẫn là không hiểu lắm tình hình đã diễn ra.
Lam Từ mệt mỏi rã rời nhìn theo cánh tay bị Diêm Hàn bắt lấy nãy giờ, đưa đôi mắt đỏ ửng lên nhìn anh.
" Anh đã làm gì?"
Lam Từ trầm tĩnh nhìn Diêm Hàn, muốn rút lại cái tay nhưng khổ nổi làm không được.
Diêm Hàn không nói mà lại thả ra pheromone của mình, dùng nó bao lấy Lam Từ.
Lam Từ bị mùi hương kia làm cho nhũn ra, phản ứng chẳng khác gì trong ký ức ngày hôm qua, lại khác xa một trời một vực với tối hôm kia, khi mà kỳ mẫn cảm của cậu bất ngờ tới, cậu đối với mùi hương này vừa đau đớn lại bài xích đến cỡ nào thì hôm qua cũng như hôm nay đều không tự chủ được mà mềm eo, ỷ lại vào nó, tham lam cuốn lấy nó, giữ nó cho riêng mình.
Ý nghĩ độc chiếm mùi hương này khiến Lam Từ dù không đến nổi chấp nhận không được lại chính là không hiểu nổi.
Cậu chấp nhận được bởi vì cảm giác tin tức tố bài xích vào đêm hôm kia thật sự là khó chịu đến chết.
Không hiểu được là tại sao lại như vậy, phản ứng này có khác gì khi O gặp phải mùi hương của Alpha đánh dấu mình đâu.
Mà cậu... Là O sao?
Cậu... Khao khát mùi hương này kể cả trong mơ...
Mà có lẽ không phải mơ... Cậu thật sự cùng người này mây mưa cả ngày hôm qua... Người này chăm sóc cậu còn phải chịu đựng cậu mắng chửi, đánh cắn... Cả người cậu tàn tạ thì người kia cũng không có ít, ít nhất cậu biết mình đã cắn người kia bao nhiêu lần, nhất là vành tai, bả vai, cánh tay...
Nhưng cũng là do cậu tức... Cậu không có sai, người kia mới sai.
Diêm Hàn nhìn cái môi nhỏ hơi sưng của Lam Từ đang trề ra cũng biết là cậu lại đang nghĩ tới chuyện không vui.
Anh sủng nịnh mà sờ soạn đôi má cùng cái miệng nhỏ của cậu.
Lam Từ biệt nữu lắc đầu né tránh tay anh.
Nhưng Diêm Hàn đã muốn sờ, né lên trời.
" Em muốn biết cái gì?"
Diêm Hàn chống tay lên đầu nằm nghiêng bên cạnh, nhìn cậu hỏi.
Lam Từ bị hơi thở đầy mùi Romantic kia phả cho choáng váng muốn nhích người né ra lại vô lực có thể nhích, người kia còn nhướng mày đưa tay nắm eo cậu kéo lại càng gần.
Lam Từ ngốc... Cậu... Cậu không mặc...
Cậu nãy giờ chỉ lo truy vấn về tình hình quái lạ kia mà quên mất bản thân vốn không có một mảnh vải che thân, người kia... Cũng không khác gì cậu mấy...
Diêm Hàn tự nhiên thấy cậu đỏ mặt, ánh mắt còn né tránh không nhìn vào lòng ngực trần của mình mà hơi khó hiểu.
Lại nhìn thính tai của bảo bối nhi cũng đỏ lên mà hiểu... Ngượng ngùng sao?
Nói cũng đúng, Lam Từ dù cầu yêu cũng không có quá phóng túng, nhưng anh chính là thích cậu ngại ngùng lại không thể không cầu anh yêu thương, biệt nữu như vậy, đáng yêu như vậy.
" Vì tôi không biết em có hay không lại phát tình, nên tốt nhất không mặc gì hết, tôi cũng bật nhỏ điều hoà, sẽ không lạnh, em lại còn ngại ngùng như vậy tôi sẽ không nhịn được mà muốn trêu chọc em."
Diêm Hàn liếm nhẹ lên vành tai non mềm đỏ ửng của cậu, giọng điệu lại trầm khàn, ấm nóng đến khiến người run rẩy, cái tay đang ôm eo cậu lại càng thêm dùng sức kéo cậu dán sát vào lòng ngực cường tráng của mình, chân dài luồn vào giữa hai chân cậu, đụng đụng vào vách đùi non của cậu ma sát.
" Anh... Đừng làm loạn..."
Lam Từ vô lực đẩy đẩy lòng ngực anh, nhưng chút sức lực vừa mới tích góp được không là gì so với người kia, cứ như vậy lòng ngực dán lên lòng ngực, cái môi còn bị liếm một cái.
" Em muốn biết gì, hỏi đi."
Diêm Hàn vẫn giữ nguyên như vậy, môi để trên trán cậu thì thầm, yết hầu run động run động gợi cảm chết người.
Lam Từ có chút khó khăn mà dời đi tầm mắt, xuyên qua vai anh nhìn bức tường phía sau.
Không thể không nói, người này so với cậu lại thêm chút quyến rủ nam tính, y như mùi Romantic trên người anh vậy, khiến người không dám nhìn thẳng, chưa kể cả người cậu lúc này đầy mùi của anh, không bị ảnh hưởng cũng lạ.
" Anh... Tại sao tôi lại không bài xích anh nữa...?"
Lam Từ hít sâu rồi mới hỏi.
" Tại vì cơ thể em, tin tức tố của em xem tôi là Alpha của em nên mới không bài xích, mà từ giờ trở đi, tôi chính là Alpha của em."
Diêm Hàn để cậu đối diện với mình rồi từng chữ một nhấn mạnh điều anh muốn nói, để cậu nhớ rõ, không quên được.
Lam Từ choáng váng.
" Vậy... Tôi là O...?"
Lam Từ khó khăn hỏi, rất sợ người kia nói ra câu trả lời khẳng định.
" Em là O của tôi, chỉ riêng tôi thôi."
Diêm Hàn hôn lên trán cậu một cái.
" Giữa tôi với em đã hình thành mới liên kết chung thân không đổi nhưng người ngoài nhìn vào em vẫn là Alpha, trừ khi đem pheromone của em đi kiểm tra, em vẫn sẽ bài xích bất cứ A nào đến gần mình, đồng thời cũng không chấp nhận được O nào, khi em đến kỳ mẫn cảm, hay nói đúng hơn là em phát tình thì dù là O cũng không thể cho em chút vui sướng nào, em sẽ chỉ muốn tôi, không có tôi em sẽ khó chịu đến chết."
Diêm Hàn bá đạo nói, Lam Từ đờ đẫn nghe.
" Em không phải lo lắng tôi không thể cho em vui sướng hay sao? Giờ thì không cần phải lo nữa."
Diêm Hàn cười, cười rất chi là thiếu đánh.
" Tại sao lại như vậy?"
Lam Từ nhéo mạnh vào eo anh.
Diêm Hàn lại chẳng đau chẳng ngứa, còn nắm lấy tay cậu đưa lên môi hôn hôn, hôn đến người kia ngượng ngùng muốn rút tay về.
" Em rất muốn biết?"
Diêm Hàn giữ chặt tay cậu, hôn lên chiếc nhẫn trên đó, đôi mắt nhìn Lam Từ cũng dần biến đổi, trở thành đôi song đồng màu lưu ly của loài sói.