Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 30: Sẽ không thay đổi




Đương lúc ông muốn thu lại tin tức tố thì một mùi hương Alpha khác đã được phóng ra, cực xảo diệu mà tách lấy pheromone của ông ra, rồi dùng nó bao bộc lấy cả người Lam Từ con ông, ngăn cách ông với nó chỉ bằng một tấm màn trong suốt được dệt nên từ pheromone mùi Romantic.
Mùi vị này cũng không đối kháng với ông, mục đích của nó chỉ là Lam Từ.
Mà con ông, Lam Từ sau khi bị mùi hương kia bao vây thì lại có vẻ dễ chịu hơn, nói thẳng ra là ỷ lại.
Ỷ lại? Sao có thể?
" Chú Lam, chú thu pheromone lại đi."
Diêm Hàn đối với áp lực mà ông đang thả ra không có cảm giác gì nhưng cũng không thích, quan trọng là Lam Từ sẽ khó chịu.
Tin tức tố của cha Lam khi chạm vào màn sương vô hình kia cũng sẽ bị áp chế đẳng cấp phản ngược, tình huống này anh không muốn thấy đâu.
Lam Mặc hít sâu một hơi, cuối cùng cũng thu lại tin tức tố sau khi đã nhìn Lam Từ từ trên xuống dưới mấy lượt.
Diêm Hàn nhấn một cái nút đỏ trên tường bên cạnh mình, hệ thống thông gió được bật lên.
Đợi cho không khí không còn mùi của cha Lam nữa thì anh mới thu lại pheromone của mình, quạt thông gió vẫn còn kêu vù vù, xoá tan chút pheromone còn sót lại trong tiệm, trả lại cho nơi này một bầu không khí trong lành.
" Chuyện này là sao vậy?"
Lâm Sơn mở miệng hỏi, ông rất không hiểu chuyện này là tại sao?
Lam Từ tại sao lại chịu được pheromone của thằng nhóc Alpha này, mà lại bài xích tin tức tố của cha mình.
" Có gì từ từ nói được không cha..."
Lam Từ thở hắt ra nhìn cha mình.
" Tại sao lại như vậy?"
Lam Mặc nghiêm nghị nhìn cậu.
" Con đã nói rồi mà, con là của anh ấy rồi, nên chịu được thôi, không phải O sẽ ỷ lại vào A của mình à."
Lam Từ khó chịu nói, cha cậu thật là.
" Con là O à?"
Cha Lam thiệt muốn mở đầu thằng con nhà mình ra xem thử.
Lam Từ bị ông phản bác đến câm nín.
Diêm Hàn đỡ trán, sao bình thường mình không thấy em ấy có một mặc ngốc nghếch như thế nhỉ.
" Cậu nói đi, rốt cuộc con ta bị làm sao, hỏng đầu rồi?"
Lam Mặc khó được muốn phun tào con mình, vẻ bình tĩnh thường ngày cũng giữ không được nữa.
" Cháu đánh dấu em ấy, em ấy chỉ nhận pheromone của cháu."
Diêm Hàn nói rõ ràng hơn, nhưng ý tứ cũng chẳng khác Lam Từ là mấy.
" Bộ khác nhau à?'
Lam Từ trợn mắt nhìn anh.
" Em ngoan ngoãn ngồi đó, lại nói nữa tôi cũng sẽ nghĩ em bị ngốc đi."
Diêm Hàn sờ má cậu trêu chọc, khó được nhìn thấy cậu đáng yêu như vậy nhưng chuyện này cần phải nói rõ, để em ấy nói có mà đến sáng mai cũng không xong.
Lam Từ đưa tay đánh bật cái tay của anh ra, trề môi, giỏi quá nhỉ, dám nói mình ngốc.
Còn không phải bị anh làm cho ngốc.
" Làm sao có thể đánh dấu, A với A có thể đánh dấu, hai cậu đùa tôi đấy à?"
Lâm Sơn cũng muốn đỡ trán, tam quan sắp bị đổi mới, A với A mà đánh dấu được có khi tôi đã làm thịt Lam Mặc từ lâu.
" Cháu chỉ có thể nói cháu có thể, người khác không thể, nói nhiều hơn nữa cũng không phải chuyện tốt đối với hai người."
Diêm Hàn nghiêm túc nói.
" Anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua không truy cứu nữa, con tôi đang yên đang lành bị anh đánh dấu, A không ra A, O không phải O, anh tưởng tôi bị ngốc giống nó rồi?"
Cha Lam giống như tức giận đến hỏng đầu, liên tục chửi xéo Lam Từ.
Còn không phải sao, ông nuôi nó đến từng tuổi này, nó cứ vậy để cho người ta câu đi mất, bị một O câu đi ông cũng sẽ không nói, vậy mà bị A câu đi, ông bị câu bao nhiêu năm cũng không thấy Lâm Sơn ăn được quả ngon nào, sao đến lượt thằng nhóc này lại dễ dàng câu được con ông.
Còn trong ra ngoài, sung sướng như vậy, thằng nhóc này làm được đến vậy chắc là không ngốc rồi, vậy ngốc chỉ có con ông thôi.
" Cha! Ngài công kích con mình như vậy là đúng à?"
Lam Từ xù lông.
Cậu làm nên tội tình gì chứ.
" Tại anh đấy!"
Lam Từ đập cái tay đang sờ đầu cậu xuống, méo mặt.
Diêm Hàn bất đắc dĩ.
" Là tại cháu, nhưng cháu cũng không làm sai cái gì, cháu theo đuổi em ấy, miễn là có thể đuổi đến tay thành công thì là cháu giỏi, còn việc đánh dấu, cháu chỉ có thể nói là do năng lực của gia tộc có điểm đặc thù, cháu đối với bạn đời tương lai có ý chiếm hữu tự nhiên sẽ kích hoạt khả năng này, chuyện này cháu cũng đã về hỏi gia đình, họ nói lúc trước trong dòng họ cũng là có nhưng hiện tại chỉ có cháu mà thôi."
Diêm Hàn vắt hết óc mới nghĩ được biện pháp trả lời sao cho đơn giản nhất.
Lam Từ cũng trố mắt nhìn anh, vậy cũng được nữa hả?
Được chứ sao không.
Diêm Hàn trả lại cho cậu một cái ánh mắt.
Hai người lớn còn chưa tiêu hoá xong lời giải thích kia đã bị sự hỗ động ngọt nị của hai người nhỏ làm cho hâm mộ ghen tỵ hận.
Lâm Sơn ở trong lòng phun tào, đến từng tuổi này còn bị đám trẻ cho ăn cơm chó, sống được đến thế là cùng.
Lam Mặc lại có chút nhìn không nổi, lại không biết nói sao mới tốt.
Con trai ông thật lạ, nhưng ông lại không cảm thấy cậu như vậy là không tốt.
Thằng nhóc kia giống như ăn chắc con ông, mà nó còn hưởng thụ như vậy...
Chẳng lẽ ông vốn dĩ cũng không hiểu nó hay sao?
Lam Từ như vậy mới là Lam Từ?
Con ông cũng sẽ có một mặt muốn ỷ lại vào người khác sao?
Ban đầu khi nghe đến chuyện này ông chỉ nghĩ cậu không thể phản kháng, là bị động thừa nhận mà thôi, sao ông không nghĩ Lam Từ không phải người sẽ cam chịu như vậy, nó sẽ phản kháng cực mãnh liệt, cá chết rách lưới nếu nó không muốn như vậy.
Là bởi vì thằng nhóc kia có thể cho nó cái nó muốn sao?
Cái mà cả ông cũng không cho được, lại nhẹ nhàng chạm vào trái tim của nó?
Con ông từ khoé mắt lẫn đuôi mày đều là thoả mãn.
Từ khi người kia rời đi để lại Lam Từ mới ba tuổi cho ông, ông một mình gồng gánh nuôi dưỡng nó lớn khôn, rời đi nơi kia lại ổn định cuộc sống ở nơi này, hạnh phúc của mình ông không nghĩ đến nữa.
Ông cũng không phải cho rằng Alpha với Omega mới là hướng đi đúng đắn, nếu nó thật sự đúng thì sao lại có chuyện ông một mình nuôi con đây, đánh dấu trọn đời giữa AO bây giờ cũng có thể tách ra, có cái gì mà đáng nói chứ.
Con ông nếu hài lòng với thằng nhóc kia, ông có lý do gì để ngăn cản.
Còn chưa nói cái đánh dấu mang tính thay đổi cả định luật bất thành văn của thuyết ABO.
Gia tộc gì mà có cái khả năng này?
Lam Mặc nhìn Diêm Hàn.
Rốt cuộc thằng nhóc này có bối cảnh thế nào, con ông thật sự sẽ ổn hay sao?
Lam Mặc trầm mặc quá lâu khiến cho ba người dần chú ý.
Lam Từ cũng không hiểu rõ, cha cậu không nói lời nào mà giống như chìm hẳn vào trong suy nghĩ của chính mình.
" Cha?"
Câu gọi thử một tiếng.
Lam Mặc nhìn cậu, vẫn không nói lời nào.
Lam Từ sợ ông bị đả kích đến ngốc, tính nói gì đó lại không biết nói làm sao, luống cuống đến đỏ mặt.
" Không kịp nữa rồi?"
Ông nhìn cậu hỏi.
Lam Từ bị hỏi đến ngớ ngẩn, một lúc lâu sau mới hiểu ra là ông đang hỏi cái gì, cậu ngây ngốc gật đầu.
" Sẽ không thay đổi?"
Ông lại hỏi, vẫn nhìn cậu, rất nghiêm túc.
Nhưng lần này Lam Từ lại hiểu rất nhanh, cậu lại gật đầu, cùng với cái gật đầu của cậu là lời nói của Diêm Hàn.
" Sẽ không thay đổi."
Diêm Hàn nhìn ông, dù biết ông không hỏi mình nhưng vẫn trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.