Nếu có thể mượn tay chuyện này, để cho hoàng thất xử hắn, không biết có được hay không?
Hắn cũng không phải muốn phản bội Đế gia, nhưng con người ai cũng phải vì lợi ích của mình mà suy nghĩ, hắn cũng vậy.
Bọn họ đánh không lại Diêm Hàn, bên cạnh còn có một trưởng lão hội, nhưng hoàng thất... Chắc là được đi.1
Ở trong đám người, Neil Ian cũng đang nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu Đế gia thật sự tồn tại, hay bản thân Diêm Hàn đã cho Lam Từ uống cái gì mà khiến cho cậu ta không bài xích tin tức tố với hắn nữa, phải ỷ lại vào hắn thì chuyện này là cấm kỵ của đế quốc Ian, hoàng thất Ian sẽ không bỏ qua chuyện này.
Đây rõ ràng là một cái đột phá.
Vậy phải làm cách nào để chứng minh Lam Từ đã bị biến thành O đây?
Bệnh viện có thể kiểm tra ra không?
Nhưng Lam Từ sẽ không vô duyên vô cớ để cho người khác nghiệm tra mình, nếu thật có chuyện kia, mà Lam Từ lại chủ động bao che cho Diêm Hàn thì đúng là cậu ta sẽ không để cho người khác nghiệm tra.
Có cách này khiến cho cậu ta vào viện, rồi nhân cơ hội đó xét nghiệm tin tức tố.
Tin tức tố là thứ không thể bị đánh lừa được, nếu Lam Từ là đã bị biến thành O, cậu có thể lấy cái cớ nào mà phán xét Diêm Hàn.
Người nhà Lam Từ mà biết thì sẽ không bỏ qua cho Diêm Hàn, như vậy hai người họ sẽ không thể ở bên nhau làm cậu khó chịu nữa.1
Neil Ian càng nghĩ càng lệch lạc, cậu ta không hề nghĩ tới, tại sao bản thân phải làm như vậy.
Chỉ đơn giản là Lam Từ không thích cậu ta thôi, từ đầu chí cuối họ không hề làm gì Neil Ian.1
Con người sống mà cứ chìm trong ý nguyện của chính mình, không phân phải trái như vậy, ai mà thích cho nổi đây.
Nhưng Neil Ian lại cứ phải khiến người chán ghét như vậy.
...
Đại hội thể thao trước đó một ngày, đám bạn học tất bật chuẩn bị.
Cũng không phải luyện tập cho các hạng mục thi đấu, mà là cho hội chợ ngày cuối cùng.
Lớp bọn họ đã quyết định mở tiệm bán kem.
Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, chọn phong cách trang trí cho quán được đông khách.
Cái này chủ yếu nhằm vào đám O, B, vốn nhiệm vụ là của đám O, B trong lớp, nhưng đám Alpha không có chuyện gì làm cũng sẽ ngồi cùng họ nghĩ ý tưởng.
Lam Từ chán nãn nằm ườn trên bàn, cầm điện thoại nhắn tin cùng Diêm Hàn.
Lúc này là tiết tự học, nhưng La Mộng đã chiếm dụng luôn, cậu không thể tập trung mà làm bài tập trong cái không khí náo nhiệt này nên chỉ có cách kiếm người nói chuyện.
Đại hội thể thao thật phiền.
Diêm Hàn nhìn tin nhắn thì cười nhẹ.
Đám Alpha đều rất thích.
Anh trả lời.
Em cũng không phải Alpha.
Diêm Hàn thấy câu này thì bật cười thành tiếng.
Đám bạn học bị tiếng cười của anh doạ rớt tim ra ngoài.
Diêm đại cười... Chắc là đang nhắn tin cùng người yêu đi.
Cổ Na cũng nghĩ như vậy, rồi buồn bực quay đầu đi.
Trước đây có lẽ em cũng có yếu tố O tiềm ẩn đi, bao lâu nay em đều không thích đại hội thể thao.
Diêm Hàn nhìn tin nhắn lại chạy đến trước khi anh trả lời câu trước thì nhướng mày.
Có khi.
Lam Từ nhìn tin nhắn của anh, bĩu môi.
" Lam Từ, cậu đang làm việc riêng trong giờ sinh hoạt lớp."
La Mộng bắt quả tang hô lên.
" Tôi vẫn nghe mà."
Lam Từ giống y như cọng bún, yểu xìu nói.
" Kệ cậu ấy đi, đâu có dễ mà bắt cậu ấy rời xa sách vở, cẩn thận Lam Từ hắc hoá sẽ bỏ thi đó."
Có bạn học nói đỡ cho cậu.
" Vậy hội chợ cậu lôi Diêm Hàn đến trấn tiệm đi."
La Mộng tiếp tục vắt kiệt sức lao động.
" Anh ấy còn lớp học kia mà."
Lam Từ quay đầu đi.
" Vậy cậu đứng."
La Mộng nhượng bộ.
Thật ra ai cũng biết, có Lam Từ thì sẽ có Diêm Hàn.
Lam Từ không thèm trả lời.
" Cho cậu một suất kem thập cẩm làm phí trấn tiệm."
La Mộng ra át chủ bài.
" Hai suất."
Giọng nói kiên định của Lam Từ bay tới.
" OK luôn."
La Mộng nghẹt cười.
Đám bạn học cũng nhịn đến vất vả.
Lam học bá đáng yêu quá trời quá đất.
Diêm Hàn không biết bảo bối nhi nhà mình đã bán thân vì hai suất kem, không thấy cậu nhắn lại thì chủ động nhắn tiếp.1
Em đang làm gì?
Đợi một lúc thì tin nhắn đến.
Đó là một tấm ảnh, Lam Từ buồn chán nằm trên bàn học, mái tóc rủ xuống che lại một nữa vần trán đầy đặn, phía sau cậu, đám bạn học đang tụm năm tụm ba làm gì đó.
Lớp em đang làm gì?
Anh hỏi.
Sinh hoạt lớp, La Mộng thuê em đứng trấn tiệm, anh đến đứng với em đi, được hai suất kem thập cẩm đó.
Diêm Hàn nhìn tin nhắn này bất đắc dĩ.
Đứng bao lâu?
Anh hỏi.
Chắc là một tiếng rưỡi.
Lam Từ ngốc ngốc nhắn lại.
Em muốn ăn kem anh có thể mua cho em mà.
Sao em dễ bị dụ vậy bảo bối, Diêm Hàn bó tay.
Em thấy cũng vui, có lao động mới có ăn mà.
Diêm Hàn cười.
Mai em có hạng mục nào cần thi không?
Anh hỏi.
Có, nhảy xa. Ngày thứ hai mới chạy đường dài.
Lam Từ tạch tạch mà nhắn lại.
Reng.
Lúc này chuông tan lớp vang lên.
Lam Từ đứng dậy xách cặp chạy.
" Lam Từ!!"
La Mộng gọi với theo.
Nhưng cậu nhắm mắt bịt tai không nghe.
Đám bạn học cười ha hả.
" Cái tên này!"
La Mộng dậm chân.
" Cậu ấy cũng không giúp được gì, để lát Diêm Hàn đến thì cậu cũng phải thả người thôi."
Ngô Thiên nói đỡ cho Lam Từ.
" Có đôi thật đáng ghét!"
La Mộng oán hận nói.
" Đúng vậy, đúng vậy."
Đám bạn học nhao nhao phụ hoạ.
Lam Từ đã thành công tẩu thoát, một đường chạy như bay xuống lầu.
Diêm Hàn vừa ló đầu ra mém tí thì bị cậu đụng trúng.
" Em làm gì mà chạy dữ vậy?"
Anh ôm cậu lại, nhíu mày nói.
" La Mộng không cho em về, em trốn!"
Lam Từ ôm chặt đầu anh nói, cả người đều treo trên người Diêm Hàn.
" Lần sau đợi anh đến đón em."
Diêm Hàn vỗ nhẹ vào mông cậu.
" Ừm ừm."
Lam Từ nhảy xuống, nắm tay anh ngọt ngào đi về.
Diêm Hàn bất đắc dĩ cười.
...
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Buổi sáng làm lễ khai mạc, đến buổi chiều mới bắt đầu thi đấu thể thao.
Lam Từ sẽ thi vào ba giờ chiều, lúc này đang ngồi dưới bóng râm ăn cơm trưa cùng Diêm Hàn.
Xung quanh là đám bạn học vây quần bên nhau, không khí có chút náo nhiệt.
" Có mệt không?"
Diêm Hàn lấy khăn ướt lau cái trán bị nắng nóng làm cho đổ mồi hôi của cậu.
Hôm nay nắng có chút gắt, họ lại làm lễ dưới sân, chịu đựng đến mười giờ ai cũng bơ phờ hết.
Ngôi dưới bóng râm cũng xem như mát nhưng không có gió.
Lam Từ vừa ăn vừa chảy mồ hôi.
" Nóng."
Cậu lắc đầu, nói.
Diêm Hàn cầm cái quạt tròn mua trong tiệm tiện lợi dưới cổng học viện, quạt cho cậu.
" Anh ăn đi."
Lam Từ đẩy tay anh ra.
" Em đút tôi ăn, tôi quạt cho em."
" A!"
Diêm Hàn vừa nói dứt câu là một miếng trứng đã đưa đến.
Diêm Hàn há miệng cắn lấy.
Cứ thế, một người quạt một người đút, rải cơm chó khắp sân trường.
" Tôi chết đây, không muốn sống nữa!!"
Đám bạn học oán than dậy trời.
" Sao tôi thấy no quá vậy!"
Có người bởi vì nóng mà chưa muốn ăn, nhìn hộp cơm bên chân, khó hiểu hỏi.
Đám bạn bị biểu tình sống động của hắn chọc cười ha ha.
Lam Từ bĩu môi, ai biểu hóng hớt người ta hoài chi, cho họ gato chết luôn.
Diêm Hàn nhìn cái môi trề ra của cậu mà muốn hôn một cái, khổ nổi anh không muốn trình diễn cho đám người này xem, đưa tay bẹo má cậu cho đỡ thèm.