Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 26: Không có cậu...




"Siberia xa lắm, ba ngày chỉ đủ đến Nội Mông Cổ để mua thịt dê nướng thôi... Mà này, tớ hỏi cậu, cậu ngồi ở góc tường nhà tớ làm cái gì đó? Bầu trời thành phố lớn như vậy, sao không bay đại tới chỗ nào đi, Quỷ Hồn cũng đâu có luật lệ giao thông gì đâu!"
Lôi Thành nghe Thẩm Đông nói như vậy, oán khí trên người lại càng nặng thêm, nghiến răng nghiến lợi:
"Cút, tớ cũng muốn đi chứ bộ! Nhưng cái thứ trong lòng cậu kia sáng ngày thứ hai đã chạy về ngồi luôn trước cửa rồi, tớ còn dám ra ngoài sao? Muốn xuyên tường cũng không được, căn phòng này hoàn toàn bị thứ khí tức kinh khủng kia bao phủ hết cả!"
Thẩm Đông cúi đầu nhìn nhóc ly miêu, sực nhớ lần trước Lôi Thành đúng là từng nói rằng có một cái bóng quái dị dữ tợn thường đi theo hắn.
Chẳng lẽ quỷ sợ mèo à?
Không đúng, trong mấy truyện ma không phải hay nói là mèo nhảy qua thi thể sẽ khiến cho xác chết vùng dậy, rồi mèo đen có thể nhìn thấy linh hồn này nọ sao? Chỉ nghe nói máu chó mực có thể trừ tà, cũng đâu có ai nói mèo đen có thể dọa quỷ đâu!
Khoan đã, hình như Đỗ Hành cũng đã từng nói, nó không phải mèo, cũng không ăn cá.
"Thứ anh nuôi rốt cuộc là cái gì vậy?" Có thể ăn được cả bánh trung thu, có lẽ đây là động vật ăn tạp, chẳng lẽ là, "... Gấu mèo?"
Đỗ Hành vừa đóng cửa, lại cúi người xuống nhặt chìa khóa, sau khi nghe vậy thì liền ngừng lại động tác: "Cậu thích thứ đó à?"
"Xì, tôi mới không có kiên nhẫn nuôi dưỡng mấy thứ này, bản thân mình còn nuôi không xong kia kìa." Thẩm Đông đặt nhóc ly miêu lên trên ghế sofa, vào phòng bếp lấy ra một bịch sữa bột hòa tan muốn nấu lên cho mèo ăn, lại phát hiện không có nước sôi, thế là đành phải chạy đi tìm ấm nước điện.
Lôi Thành co rút khóe miệng nhìn Thẩm Đông: "Con mắt cậu để ở đâu mà nhìn ra thứ kia là mì ăn liền vậy?"
Đỗ Hành còn chưa hiểu cái câu điển cố kia là từ đâu ra, Thẩm Đông đứng trong phòng bếp đã ồn ào:
"Gấu mèo là tớ nói đùa thôi, quản lý Đỗ nuôi mèo, cho dù không phải mèo thì cũng là chuyện bình thường, cậu cũng khỏi lo sẽ bị nó ăn tươi, nếu chúng tớ không ở nhà ba ngày mà cậu vẫn sống sót, vậy chứng tỏ nó cũng không có hứng thú với cậu."
Cắm điện cho bình đun nước xong, Thẩm Đông lại lập tức vọt vào trong phòng lấy ra bộ quần áo, sau đó lao luôn vào phòng tắm, đóng cửa lại cái rầm, bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy, mùa hạ oi bức, Thẩm Đông trực tiếp tắm bằng nước lạnh cũng không phải chuyện mới diễn ra ngày một ngày hai, cho nên Đỗ Hành và Lôi Thành cũng hiểu hắn đang làm gì.
Nhưng không khí trong phòng khách lại chợt trở nên có chút quái dị.
Lôi Thành cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, kỳ quái, cậu ta đã chết rồi thì làm sao lại có cảm giác muốn đổ mồ hôi lạnh như thế này nữa nhỉ.
Ặc, nhất định là do cậu ta không quen lắm với sự hiện diện của vị quản lý Đỗ ở siêu thị Sơn Hải này! Mà chuyện đó thì cũng bình thường, bạn bè của bạn bè là cái khỉ gì chứ, dưới tình huống thằng bạn mình chạy đi mất, không khí cũng sẽ đột ngột trở nên tẻ ngắt như vầy thôi.
"Kia... đã gặp nhau vài lần, tôi còn chưa chính thức tự giới thiệu nhỉ. Tôi tên Lôi Thành, năm nay, a không, lúc chết là 23 tuổi..."
"Cậu là bị ngã lầu chết, lúc còn sống không tính là người tốt nhưng cũng không phải người xấu, nhưng đó không phải là tử kỳ của cậu, cậu thuộc loại quỷ chết oan, còn chết ngay ngày 15 tháng bảy đúng dịp lễ mua sắm Phong Đô của siêu thị Sơn Hải. Cậu không có pháp lực, nên sẽ không gây ảnh hưởng gì đến giới Tu Chân và phàm thế, có thể có nhưng vô..."
Lôi Thành hóa đá.
Đỗ Hành liếc nhìn cậu ta một cái, lại bày ra vẻ vô cảm mà bổ sung: "Đây là tư liệu hội viên của siêu thị Sơn Hải, nếu chiến tuyến ở núi Bắc Mang có thể giữ được, cậu hẳn là có thể yên ổn sống qua một năm còn lại, nhưng cho dù cậu không bị đám yêu ma U Minh xem như đồ ăn vặt mà nuốt tươi, một năm sau nếu như không có Cố Hồn Đan, siêu thị Sơn Hải có thể sẽ thu hồi thẻ hội viên của cậu."
Quỷ Hồn Lôi Thành đang hóa đá có dấu hiệu tan vỡ.
"Cố Hồn Đan cái gì?" Thẩm Đông dùng khăn mặt lau lau mái tóc ướt sũng từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn ăn uống nhanh, rửa mặt cũng nhanh, mặc quần áo lại càng nhanh, nói chung là làm bất cứ việc gì thì cũng cứ như là đánh giặc, nếu như hắn không mang bộ dáng lười nhác kia, quả thực sẽ rất dễ bị nghi ngờ là người từng trải qua huấn luyện đặc biệt trong quân đội.
"Một loại đan dược có thể làm cho Quỷ Hồn tạm thời không biến mất, nhưng kỳ hạn cũng chỉ có một năm."
"A, thì ra linh đan cũng có hạn sử dụng giống như thuốc —— khoan đã!" Thẩm Đông vứt khăn mặt đi, quay đầu nhìn Lôi Thành còn đang lơ lửng không nhúc nhích, mờ mịt hỏi, "Một năm sau thì sao?"
"Dĩ nhiên là bụi về bụi, đất về đất... Hoặc có thể nói, hồn phi phách tán."
"Đờ mờ, chẳng lẽ không phải là đầu thai chuyển thế sao?" Thẩm Đông cảm thấy vấn đề này cần phải hỏi rõ ràng, kiếp người xưa nay ai chẳng chết, Lôi Thành chẳng qua chỉ là xui xẻo nên chết trước mà thôi.
Nhóc ly miêu hoàn toàn không dám tới gần Đỗ Hành, chỉ lủi vào một góc trên ghế sofa cố gắng giả vờ như không tồn tại.
Trong mắt Lôi Thành, nó là một cái bóng đen vặn vẹo đáng sợ, cho nên cậu ta cũng theo bản năng mà tránh đi, cứ lơ lửng ở phía đối diện Đỗ Hành, tuy rằng người chết cũng không có thú vui gì nhiều, ăn không được chơi không xong, nhưng bỗng nhiên nghe được bạn chỉ còn "có thể sống" một năm nữa, sự đả kích này thật sự không hề nhỏ.
"Nếu như không có oán khí sâu nặng, Quỷ Hồn chỉ có thể tồn tại trong một thời gian ngắn, Cố Hồn Đan tên cũng như nghĩa, chẳng qua chỉ kéo dài thời hạn này thôi..." Đỗ Hành nhìn chằm chằm Lôi Thành, cảm thấy tên này chỉ là một tên quỷ bình thường, lúc còn sống cũng không phải là một người có ưu điểm gì nổi trội, Thẩm Đông dường như không có bạn bè gì nhiều, đây là người duy nhất sao?
Có lẽ có thể lợi dụng cậu ta để ám chỉ vài thứ.
"... Về phần âm tào địa phủ, đã sớm biến mất rồi." Đỗ Hành bình thản ném ra một tin tức.
"Biến mất là sao?" Thẩm Đông tỏ vẻ khó hiểu.
"Không ai biết là vì sao, nghe nói bỗng nhiên có một ngày toàn bộ địa phủ sụp đổ, Thập Điện Diêm La cũng không biết đã đi đâu. Chỉ còn lại những quỷ linh và quỷ thần, họ liền đến giới Tu Chân tạm thời cư trú."
Lôi Thành bừng tỉnh ngộ, thảo nào cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng thấy Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn phách người chết.
Thẩm Đông lộ ra vẻ mặt quái dị: "Vậy chuyện đầu thai chuyển thế là do ai lo liệu?"
"Người sau khi chết đi, hồn phách sẽ lập tức biến mất, tiến vào trong luân hồi." Đỗ Hành cảm thấy kỳ quái, chuyện này vốn là trật tự trời đất, quan tâm đến nó làm gì?
Thẩm Đông há miệng, lại khép lại, hồi lâu sau mới thốt ra một câu:
"Ý anh là, luân hồi đầu thai ngày nay hoàn toàn là dây chuyền sản xuất tự động, công ty Hoàng Tuyền Địa Phủ đóng cửa, Hắc Bạch Vô Thường Ngưu Đầu Mã Diện đều bị sa thải phải đi kiếm việc làm khác? Không đúng, mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết còn có mười vạn ác quỷ cơ mà, thả chúng nó chạy rông bên ngoài không có vấn đề gì chứ?"
"Sao có thể được, những thứ rác rưởi đều bị ném đến giới U Minh hết rồi."
"..."
Kết giới núi Bắc Mang không bị sụp đổ mới là lạ đó!!
"Tu ——" Vừa lúc nước trong ấm điện đã sôi, phát ra tiếng kêu chói lói, Thẩm Đông mới hoàn hồn trở lại.
Được rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện sau khi chết mới phải lo, hiện giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, quan trọng là Lôi Thành muốn tiếp tục "sống", chẳng lẽ hằng năm đều phải ăn một viên Cố Hồn Đan sao? Đúng là dối trá, giống như cái thần đan Tam Thi Não gì đó, hàng năm phải uống thuốc giải, nếu không thì sẽ chết, hoặc giống như thuốc phiện ấy, đã nghiện rồi thì không có thuốc là không được, thì ra đầu năm nay không chỉ làm người khó, mà làm quỷ lại càng khó hơn.
*Thần đan Tam Thi Não: Là vua của các loại độc dược trong tác phẩm Võ Lâm Truyền Kỳ của Kim Dung, người trúng độc này phải uống thuốc giải vào trước giờ ngọ của tết Đoan Ngọ hằng năm, nếu không sẽ độc phát thân vong.
"Siêu thị Sơn Hải có bán Cố Hồn Đan à? Sao tôi không thấy?"
Đỗ Hành không đáp. Những thứ Thẩm Đông không thấy được rất nhiều, đâu chỉ có Cố Hồn Đan.
Thẩm Đông bên kia lục lọi trong phòng bếp nửa ngày trời cũng chẳng tìm được cái bát mẻ nào, hắn chợt nhớ mình vừa được thưởng 100 đồng, xuống lầu mua đồ nướng và bia còn chưa kịp ăn thì ngay sau đó đã được đi một chuyến du lịch 3 ngày đầy quái lạ đến giới U Minh, đập nước Tây Sơn rồi viện bảo tàng, đừng nói tiền trong túi áo, ngay cả quần áo, giày, chìa khóa, tất cả đều đã đánh mất, thật sự là càng nghĩ càng tức.
Sớm biết vậy thì đã chẳng rút tiền ra, để trong thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải luôn cho rồi!
—— cậu chắc chắn chứ? Kết giới núi Bắc Mang sụp đổ, quỷ cũng không biết siêu thị Sơn Hải định đóng cửa bao lâu nữa!
Thẩm Đông buồn bực đi vào trong phòng tắm lấy cái ly súc miệng ra, đổ sữa vào rồi đưa cho nhóc ly miêu, tiện tay lấy luôn bộ quần áo vừa thay ra kia ném vào phòng bếp làm giẻ lau.
A, đúng là hàng hiệu, chất lượng bền bỉ, không tồi.
Khoan đã, trong túi áo hình như có thứ gì đó.
Thẩm Đông kéo ra một miếng vải bố mỏng manh, đang cảm thấy cái khăn tay này thật buồn cười, kết quả run tay một cái —— cái khăn tay cứ như điện thoại nắp gập kiểu cũ mà tới tấp lăn xuống, lăn từ phòng bếp lăn thẳng đến cửa chính, là một cái bao tải rất dài!
"... Cậu đang làm ảo thuật hả?" Lôi Thành lặng im một giây, sau đó ngẩng đầu, "Không tệ lắm, quỷ cũng chẳng nhìn ra mánh khóe!"
Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến mà cầm cái bao tải kia lên, nghĩ bụng rằng thật ra thứ này là để cho mấy người bán hàng rong ở chợ đêm trải trên vỉa hè đi, hắn thuận tay kéo bao lên chuẩn bị cuốn lại rồi ném vào góc phòng khách cho nó mốc meo luôn, kết quả chỉ vừa dùng chút lực.
"Đinh đinh ~ Leng keng."
Từ trong bao tải rớt ra hai thứ khác nhau, lăn trên sàn phòng khách.
Một thanh dao găm chạm trổ hoa lệ, bên trên lần lượt khảm một loạt ru-bi, còn có một cây quyền trượng vàng ròng dài hơn nửa thước, trên đỉnh trượng là một con hùng ưng uy vũ, hai bên còn lủng lẳng những khuyên tròn bằng vàng.
"Cậu... cậu đi cướp bảo tàng hả?" Lôi Thành dám thề là thứ này cậu ta đã thấy qua rồi, thật đấy, lúc đi thăm quan viện bảo tàng thành phố cậu ta còn luẩn quẩn quanh lồng thủy tinh rủa thầm rằng cái tạo hình này còn kém xa ma thú kia mà.
Thẩm Đông há hốc mồm ngồi đấy, sau đó nhanh chóng bật dậy kéo lại tấm rèm cửa sổ:
"Tôi nói tôi không biết thứ này làm thế nào lại chạy đến trong túi áo mình được, không đúng, là tôi không biết thứ này vì sao lại ở trong túi áo mình, mấy người có tin không?"
Đỗ Hành còn chưa kịp nói, nhóc ly miêu đã quyết đoán lắc lắc đầu.
"..."
Thẩm Đông đỡ trán, ném cái bao tải trong tay đi, sau đó nghiêm túc nhìn Đỗ Hành, "Nói, siêu thị Sơn Hải có thu tang vật không?"
"Bên trong thanh dao găm này có ít nhất một trăm vong linh bị xiềng xích, quyền trượng có linh lực... Mười bảy vạn."
"Anh nói giỡn hả, di sản văn hóa Ai Cập mà chỉ trị giá chừng ấy tiền thôi sao?"
"Giới Tu Chân còn rất nhiều những đồ vật mấy trăm mấy ngàn năm, hiện giờ yêu quái đạt thành tu vi đều sẽ đem bán mấy thứ bình bình lọ lọ năm xưa nhặt được cho loài người, cái giá mười bảy vạn này là trả cho một trăm vong linh ngàn năm kia, còn vàng bạc không có chút giá trị nào ở giới Tu Chân cả." Đỗ Hành mắt cũng không chớp, còn về phần điêu khắc thủ công mỹ nghệ ấy à? Giới Tu Chân có sở trường về luyện chế pháp bảo, kỹ thuật nhập môn là khắc hai mươi tám trọng tinh Thiên Bắc Đẩu Trận lên trên một cây trâm ngọc.
"Cũng được, mười bảy vạn thì mười bảy vạn! Tiền tôi thiếu siêu thị Sơn Hải cũng xóa bỏ, sau đó... Mười sáu vạn đủ mua mấy viên Cố Hồn Đan?"
"Hai viên."
"Này, bộ anh ăn cướp hả!" Bán bạch phiến cũng đâu mắc dữ vậy!
Đỗ Hành không chút tức giận, thong thả nói: "Chỉ có đạo lý miệng ăn núi lở, nào có chuyện Quỷ Hồn muốn tiếp tục ở lại nhân gian mà không đi kiếm tiền? Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng làm trong dịch vụ chuyển phát nhanh quốc tế."
Thẩm Đông há hốc mồm, Lôi Thành trực tiếp ngã sấp xuống, thiếu điều xuyên qua sofa rớt luôn xuống lầu dưới.
Thật bi ai, thì ra sau khi chết còn phải nghĩ biện pháp tìm việc làm "nuôi sống" bản thân.
"Thế nhưng công việc ở giới Tu Chân cũng rất khó tìm, cậu ít nhất phải thông qua cuộc khảo hạch huấn luyện của lệ quỷ chết oan... Thẩm Đông, cậu cũng vậy!"
Thẩm Đông còn đang yên lặng chia buồn với Lôi Thành, bỗng dưng bị điểm danh thì suýt nữa nhảy dựng, "Từ từ, tại sao tôi cũng phải đi, tôi còn sống mà!"
"Tôi cũng có thể khiến cậu chết luôn trong hôm nay."
"..."
Nhóc ly miêu chôn đầu trong cái ly mà liếm sữa, sộp soạp sộp soạp, nó chẳng nghe thấy gì hết, chính là như vậy.
"Cậu là nhân viên của siêu thị Sơn Hải, học phí không cần cậu trả, Lôi Thành thì không giống vậy, hơn nữa nếu cậu không đi, cậu cảm thấy chỉ bằng các cậu mà có thể tìm được cái lớp huấn luyện kia sao?" Đỗ Hành cảm nhận được ánh mắt Thẩm Đông rơi trên cái TV, vì thế lập tức nói, "Đừng nghĩ nữa, trước khi kết giới ở núi Bắc Mang được sửa chữa, TV sẽ không phát sóng bất kỳ tiết mục nào."
"Được rồi, anh thắng!" Thẩm Đông bại trận ngồi phịch xuống cái ghế sofa rách nát, "Tôi không hiểu, anh hao tâm tốn sức như vậy rốt cuộc để làm gì? Chẳng lẽ giới Tu Chân thiếu người đến vậy sao? Gặp được người nào thì liền chết không buông tay liều mạng kéo xuống nước?"
Những nghi hoặc lúc trước hắn lười không quan tâm nay lại hiện lên trong đầu, Thẩm Đông càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng:
"Tôi họ Thạch à? Hay là phát âm giống vậy?"
"Không phải." Đỗ Hành đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ lại kiểu xưng hô lung tung của Triển Viễn trong cục cảnh sát thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Anh đã nói tôi không phải người, chẳng lẽ tôi là yêu quái." Thẩm Đông khó hiểu nhất là điểm này, mà không tin nhất cũng chính là điểm này. Hơn 20 năm qua hắn không bệnh không tai không bất trắc, vừa không biết cách điều khiển vật từ xa, cũng không thạo thuật ẩn thân, trong chớp mắt lại biến thành yêu ma quỷ quái, đây đúng thực là thiên phương dạ đàm.
*thiên phương dạ đàm: Chuyện hư cấu, vô lý.
"Không..." Toàn bộ giới Tu Chân cũng không có ai được coi là người phàm.
"Anh biết cha mẹ tôi." Xét thấy hắn là một cô nhi, chẳng lẽ thân thế có vấn đề sao?
"... Cậu không có cha mẹ." Chỉ có thợ rèn kiếm.
"Trước khi tôi đến siêu thị Sơn Hải anh đã quen tôi rồi sao?"
"Không, người tôi quen biết trước kia không phải là "Cậu"."
Thẩm Đông hết cách, này không phải mà kia cũng không đúng, vậy rốt cuộc là sao hả.
"Chẳng lẽ anh thiếu đồ đệ hả?" Làm ơn đừng có phán mấy cái lời thoại cẩu huyết như cậu có cốt cách thanh kỳ, quyển Như Lai Thần Chưởng này chỉ có cậu mới có thể phát dương quang đại này nọ nha trời.
"Tôi không thu đồ đệ."
"Anh chịu nói cho tôi biết sự thật không?"
"Không thể." Đỗ Hành quyết đoán nói.
Thẩm Đông chỉ còn sức mà trợn trắng hai mắt, nhìn nhóc ly miêu đang ôm cái ly lăn tới lăn lui trên đất, nghiến răng: "Vậy rốt cuộc vì sao anh lại muốn tôi đến giới Tu Chân?"
"Về điểm ấy, tôi chỉ có thể nói..." Đỗ Hành lộ ra vẻ mặt tuyệt đối không phải là đùa giỡn, nhấn mạnh từng chữ nói, "Không có cậu, tôi không thể thành tiên!"
"Hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.