“Lâm thúc…”
Thời Lưu sững sờ đứng trước cửa phòng. Ở bên cạnh nàng, Đoạn Tương Tư than khóc, kiếm khí nhập vào xuất ra, khiến cấm chế kim quang nhấp nháy rực rỡ.
Vấn Thiên Kiếm giáng xuống, không bao giờ trở lại nữa.
Nàng biết Phong Nghiệp nói đúng.
Nàng không thể cứu Lận Thanh Hà. Trên đời này không ai có thể cứu được y.
Bởi vì người muốn y chết chính là bản thân y.
Nhưng tại sao.
Thời Lưu nắm chặt Đoạn Tương Tư, xoay người lại, hai mắt đẫm lệ nhìn ma đang ngồi trên ghế, người từ đầu hết cuối không hề mảy may đồng cảm: “Ta nghĩ rằng, ta nghĩ rằng chỉ cần ta trở nên mạnh hơn thì ta mới có thể bảo vệ những người bên cạnh mình… sẽ không phải trơ mắt nhìn họ chết trước mặt mình nữa, nhưng cuối cùng ta lại chẳng làm được gì cả… Tại sao, tại sao ta vẫn không cứu được bọn họ?”
“Đây là vận mệnh của Lận Thanh Hà.”
Phong Nghiệp hời hợt ngước mắt lên, như thể hắn thờ ơ với những giọt nước mắt của Thời Lưu: “Ta để ngươi xem, chính là vì muốn cho ngươi biết —— Nếu ngươi chọn con đường giống với y, chung quy ngươi sẽ rơi vào kết cục hệt như thế.”
“......”
Thời Lưu nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Trước khi hôm nay bắt đầu, huynh đã biết kết quả, có phải không?”
“Trên đời này vĩnh viễn không có gì mới lạ, bởi vì chúng sinh đều như thế cả.” Phong Nghiệp lơ đễnh nhếch môi lên: “Những kẻ trước ngạo mạn sau cung kính nực cười kia làm sai sao? Chẳng qua, bọn họ chỉ muốn Yểm Ma tội ác tày trời hồn phi phách tán mà thôi. Sao ngươi biết trong số bọn họ không có người có người thân chết trong tay của Yểm Ma, chẳng lẽ so với Lận Thanh Hà, tình yêu của bọn họ rẻ mạt không đáng được thông cảm à?”
Thời Lưu mở to mắt, ngây người nhìn hắn.
Ý cười của Phong Nghiệp hóa thành sương lạnh, hắn đột nhiên đứng lên.
Ống sáo trong tay hắn réo rắt, hắn khẽ động, lập tức lướt đến trước mặt Thời Lưu.
“Phải, bọn họ không đáng nhận được bất kỳ sự thông cảm nào —— Nếu ngươi thông cảm cho bọn họ, kết cục sẽ giống như Lận Thanh Hà vậy.” Phong Nghiệp bỡn cợt cúi người xuống, “Ngươi có biết tại sao Lận Thanh Hà nhất định phải chết không?”
“......” Ánh mắt của Thời Lưu run lên, “Đừng nói nữa.”
“Bởi vì y mềm lòng, đối với người thân thiết mềm lòng thì cũng thôi đi, nhưng đối với chúng sinh bạc bẽo mà y đã nhìn thấu từ lâu, y cũng vẫn mềm lòng! Dẫu cho có phải đại ác hay không, chỉ cần bọn họ có một chút gian khổ nỗi đau, y sẽ thương hại —— Nhưng ngoại trừ kẻ ngốc là y và ngươi, trên đời này có mấy ai chí thiện chí thuần?”
“Đủ rồi ——”
“Nếu y không chết, sao có thể làm tăng thêm sự xấu xa của bọn người kia? Ánh sáng của y, soi được bao nhiêu tâm tư đáng ghê tởm của những người khác? Sao ngươi biết bên trong Huyền Môn, không có người muốn y chết?”
“Đủ rồi!!”
Giọng của Thời Lưu nghẹn ngào, đuôi mắt đỏ hoe, gần như oán hận nhìn hắn: “Ông ấy đã chết rồi. Huynh còn muốn thế nào nữa.”
“Ta sợ cái chết của y vẫn không đủ.”
Sự tức giận và lạnh lùng vừa rồi của ma đã biến mất, tựa như sân khấu kịch vừa kết thúc, chỉ còn lại một vị khán giả buồn chán, chẳng có liên quan gì.
Hắn cực kỳ hờ hững nhìn nàng.
“Không đủ để ngươi tỉnh táo, xem xem thế gian này rốt cuộc trông như thế nào.”
Thời Lưu không thể tin nổi mà nhìn Phong Nghiệp: “Ông ấy là sư trưởng của ta, từ khi ta nhập môn đến nay, ta xem ông ấy là phụ huynh, là người thân. Ông ấy không phải con rối giấy trên sân khấu kịch, ông ấy là người sống có máu có thịt! Ta biết huynh là ma, nhưng chẳng lẽ huynh không còn chút nhân tính nào nữa sao?”
“... Nhân tính.”
Ma cúi đầu bật cười.
Tựa như rất buồn cười, hắn cười một lúc lâu mới ngừng lại, sau khi ngừng lại hắn tiến lên trước một bước, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống khóe mắt của thiếu nữ.
Động tác ấy vô cùng dịu dàng.
Nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt.
“Y chết ta không đau lòng, ngươi khóc ta cũng không đau lòng… Ngươi nói đúng, từ lâu ta đã không còn nhân tính nữa.”
Ngón tay của ma nhẹ nhàng lướt qua gò má của thiếu nữ, trượt xuống, nâng cằm của nàng lên, để nàng đối diện với ý cười lơ đễnh không có chút độ ấm nào sâu trong đáy mắt của hắn: “Đối với ta, cái chết của Lận Thanh Hà chẳng có gì khác biệt so với những con rối giấy trên sân khấu kịch. Ngươi có hiểu hay không hả?”
“!”
Nỗi uất ức dâng trào, Thời Lưu nghiêng đầu né tránh, đồng thời cắn mạnh vào đốt ngón tay gần cằm nàng của hắn.
Phong Nghiệp không nhúc nhích.
Ma lạnh lùng cụp mắt xuống, ngay cả lông mày cũng không hề mảy may nhướng lên, tựa như ngón tay bị thiếu nữ cắn đến mức chảy máu không phải của hắn.
“......”
Thời Lưu cắn vào tay hắn, máu tươi lành lạnh rỉ ra.
Sau đó, nàng hối hận.
Rõ ràng đã biết kẻ trước mặt này là ma, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, nàng vẫn cứ ôm ảo tưởng có thể đến gần hắn chứ?
Cuối cùng, Thời Lưu thất vọng nhả miệng ra.
Trước khi nàng lùi lại, một giọt nước mắt lăn xuống gò má của nàng, rơi xuống ngón tay của hắn.
Không rõ là nặng nề hay lạnh lẽo, khiến ngón tay của ma khẽ run lên.
Nhìn nàng khó chịu rơi lệ, hắn vẫn không cảm thấy đau lòng, mà chỉ cảm thấy trống vắng, trống vắng đến mức khiến hắn bực bội.
Ma cụp mắt xuống, liếc nhìn vết răng hơi rỉ máu trên ngón tay trắng lạnh, ánh mắt của hắn kiềm chế và đè nén, cuối cùng chỉ nhướng một bên lông mày: “Ta cho phép ngươi khóc tang ba ngày. Sau ba ngày, đừng để ta thấy dáng vẻ này của ngươi.”
“——”
Lời vừa dứt, bóng người trong phòng đã biến mất.
Cùng lúc ấy, cấm chế kim quang cũng tiêu tán theo.
Bên ngoài điện là tiếng huyên náo ầm ĩ.
Dường như có tiếng thuật pháp xé gió, có lẽ đang đánh nhau.
Song, Thời Lưu bỗng nhiên rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chẳng muốn nhìn, nàng vẫn ôm lấy Đoạn Tương Tư đang than khóc, dựa vào tường, không chịu nổi mà chậm rãi trượt xuống đất.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng đánh nhau bên ngoài dần dần ngừng lại.
Lúc này, hàng mi đang nhắm nghiền của Thời Lưu khẽ run lên, khi mở mắt ra, trong phòng bỗng xuất hiện một bóng người.
Sau khi nhìn rõ đối phương, tâm trạng của Thời Lưu có chút phức tạp, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nàng chỉ ngập ngừng gọi: “Minh Hạ… sư tỷ.”
“......”
Trọng Minh Hạ không đáp lại, mà chỉ dùng một ánh mắt kỳ dị quan sát nàng.
Thời Lưu chợt nhớ tới, lần đầu tiên khi hai người gặp mặt, Trọng Minh Hạ đứng bên ngoài phòng của nàng ở điện đệ tử, nàng ấy cũng nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ dị như vậy.
Khi ấy nàng chỉ cảm thấy quái gở và nghĩ rằng đó là ảo giác.
Bây giờ đã biết người trước mặt này là phân thân của Nam Thiền tiên đế, tất thảy đã có đáp án.
Thời Lưu cầm kiếm đứng lên.
Có lẽ Nam Thiền tiên đế khiến nàng nhớ tới một người nào đó, do đó, lúc này đây, nàng không muốn nhìn thấy đối phương, thi kiếm lễ xong, nàng xoay người muốn rời đi ——
“Thấy Lận Thanh Hà có kết cục như vậy, ngươi cảm thấy y đáng thương à?”
Thời Lưu chợt dừng bước, đột nhiên quay đầu lại: “Người có thể nói chuyện sao?”
Nam Thiền tiên đế lặng lẽ nhìn nàng.
Thời Lưu khựng lại, chợt cảm thấy bản thân hơi buồn cười.
—— Vốn là một trong Ngũ Đế của cõi Tiên, phân thân hạ phàm, làm sao có thể thật sự là thiên ách gì đó được chứ.
“Ta xem tiểu sư thúc tổ như người thân như trưởng bối, nên không muốn nhắc lại chuyện hôm nay nữa.” Thiếu nữ lặng lẽ cụp mắt xuống, “Nếu sư tỷ không còn chuyện gì nữa, ta xin cáo lui.”
Trọng Minh Hạ thì thầm: “Nếu ta nói với ngươi rằng, một ngày nào đó huynh ấy cũng sẽ chết vì tình yêu thì sao?”
“——”
Bóng dáng Thời Lưu chợt dừng lại.
Tất nhiên nàng biết “huynh ấy” ám chỉ ai.
Cứng nhắt một lát, Thời Lưu xoay người lại: “Điều đó không thể xảy ra.”
“Tại sao không thể?”
“Huynh ấy sẽ không yêu bất cứ ai.” Ánh mắt của Thời Lưu ảm đạm, “Huynh ấy cũng không cho phép bản thân làm vậy.”
“Nhưng nếu là kiếp số do vận mệnh an bày thì sao?” Nam Thiền tiên đế tiến lên một bước, “Nếu là Tử Thần tiên tử thì sao?”
Thời Lưu nhíu mày: “Người đừng châm ngòi khích bác, Thời Ly vốn không quen biết Phong Nghiệp, Phong Nghiệp biết muội ấy là kiếp số của huynh ấy, nên sẽ không thể nào yêu thích muội ấy.”
“Ai nói với ngươi, Tử Thần tiên tử là Thời Ly?”
“Cả thiên hạ đều biết, Tử Thần tiên tử của Thời gia, người ——”
Bất chợt.
Thời Lưu im bặt.
… “Thần vật thì tối tăm.” …
… “Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm.” …
… “Tử Thần diệt ma.” …
… “Giết hắn đi.” …
Vô số hình ảnh, vô số âm thanh mãnh liệt lướt qua đầu nàng, tựa như sóng to gió lớn, nhấn chìm toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Mãi cho đến khi sóng êm gió lặng, một sự thật khổng lồ đáng sợ trồi lên khỏi mặt nước.
Nó ẩn núp đã lâu.
Là chân tướng mà nàng phải biết từ lâu nhưng lại chưa bao giờ, hoặc, không bao giờ dám nghĩ tới ——
“Ngươi mới là Tử Thần tiên tử, người cứu thế.”
Trọng Minh Hạ vừa bình tĩnh vừa thờ ơ thốt ra câu này.
Một bước cuối cùng, nàng ấy đi tới trước mặt Thời Lưu, mỗi câu mỗi chữ nàng đều có thể nghe rõ ràng: “Ngươi là kiếp số mà huynh ấy ắt hẳn phải chết, huynh ấy sẽ yêu ngươi, sau đó, dưới giới môn của Tiên giới, bị ngươi giết chết.”
“Không, không thể nào!”
Thời Lưu tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên lui về sau một bước: “Ta sẽ không giết huynh ấy!”
Nam Thiền thờ ơ, tiến thêm một bước nữa: “Yến Thu Bạch nói, ngươi đã lấy một thanh dao găm từ bảo khố của Huyền Môn. Khi lớp rỉ sắt bong ra, nó trông giống phỉ thúy, có đúng không?”
Ánh mắt của Thời Lưu run rẩy: “Sao người biết?”
“Bởi vì trong ngọc Kiếp Cảnh, đó là con dao ngươi dùng để giết huynh ấy, cũng chỉ có duy nhất loại phỉ thúy này mới có thể hoàn toàn giết chết huynh ấy.” Nam Thiền nắm lấy cổ tay của Thời Lưu, kéo lên, “Đó là sợi thần hồn cuối cùng của huynh ấy, một dao của ngươi đâm vào, huynh ấy không còn đường sống nữa.”
“... Không thể nào!”
Một loại hoảng sợ chưa từng có bao trùm lấy Thời Lưu, sắc mặt nàng tái nhợt, vành mắt hoàn toàn đỏ hoe, giống như một người chìm xuống biển sâu đang loay hoay tìm một cọng rơm.
Nàng ngọ ngoạy, bàng hoàng, cuối cùng cũng tìm thấy một thứ ——
“Không, huynh ấy không yêu ta.” Thời Lưu chợt nhớ tới những lời mà nàng nghe được ở phía sau núi vào đêm hôm ấy, lưỡi dao khi ấy đâm vào tim nàng giờ đây được nàng giữ chặt trong lòng bàn tay, tựa như một tia hy vọng cuối cùng.
Giọng nàng run rẩy nhưng vẫn kiên quyết ngước mắt lên: “Huynh ấy không yêu ta, ta đã từng thử, ta có thể chắc chắn.”
“......”
Trọng Minh Hạ cười, vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén, nhưng cũng vừa nhuốm màu bi thương.
Nàng nhấc cổ tay của Thời Lưu lên, nâng lên đến tầm mắt của hai người ——
Quả lựu xanh biếc treo trên cổ tay trắng nõn như sương tuyết của thiếu nữ.
Óng ánh trong suốt, đẹp mức không phải vật phàm tục.
Nam Thiền nhìn quả lựu kia, ánh mắt đau lòng: “Ngay cả thứ này mà huynh ấy cũng cho ngươi, còn nặn thành hình dạng này… Ngươi có biết đây là gì không?”
Chẳng hiểu sao, trái tim của Thời Lưu chợt run lên: “Huynh ấy từng nói, nó giống với sáo ngọc của huynh ấy, được làm từ một loại chất liệu đặc biệt.”
“Đặc biệt à? Đúng là đặc biệt thật.” Nam Thiền mỉm cười, vừa thê lương vừa tàn nhẫn, “Khi Trung Thiên Đế hóa sinh, thế gian đều biết —— Thần mạch, tiên cốt, máu Hỗn Độn, ngươi có biết tiên cốt của huynh ấy được gọi là Phỉ Thúy tiên cốt không?”
“!”
Con ngươi của Thời Lưu co lại, kinh hãi nhìn quả lựu ngọc bích trước mặt.
“Trong trận chiến Tam giới vạn năm trước, bọn họ lợi dụng lúc huynh ấy bị thương nặng trở về từ chiến trường giới môn, Tây Đế và Bắc Đế liên thủ với Quỷ Đế và Diêm La của U Minh, muốn giết huynh ấy, không biết làm thế nào mà không đánh bại được, cuối cùng huynh ấy bị vây khốn ở Phàm giới, dẫn đến thịnh hội tiên môn khắp thiên hạ cùng chung tay tiêu diệt chí ác của U Minh ——”
Giọng của Nam Thiền lạnh lẽo: “Tiên nhân cốt này, tiên môn thế gia truyền thừa qua nhiều thế hệ, ngươi đoán xem, vạn năm trước bọn họ róc xuống từ trên người của ai?”
“Không…”
Quả lựu ngọc bích bị siết chặt trong lòng bàn tay, Thời Lưu nghe đến mức lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt. Nàng không nói nên lời, nên chỉ có thể nắm chặt lấy tiên nhân cốt hình dạng quả lựu kia, nhằm ngăn chặn cảm xúc cuộn trào mãnh liệt như muốn xé nát trái tim của nàng.
Một khoảng lặng ngắt như tờ.
Nam Thiền cụp mắt xuống, nhìn thiếu nữ nước mắt rơi như mưa, đang cuộn mình trước bức tường.
“Tất nhiên huynh ấy không nhận ra mình yêu ngươi.”
Nam Thiền xoay người lại.
“—— Bởi vì trái tim của huynh ấy đã bị moi sống từ lâu.”
— — —
【Quyển 3 · Vĩ ký】
Kẻ ác hùng mạnh, kẻ vô sỉ được lợi, người công chính im lặng vô danh.
Nếu muôn dân trăm họ có nhiều người như thế, vậy phải làm sao đây?
《Quyển 3: Huyền Môn Vấn Tâm》, kết thúc.