"Người này thuộc về An Đông bộ lạc, việc Phương Mộc được mình trị thương chắc là tộc trưởng An Đông bộ lạc đã biết." Tô Minh im lặng tiến lên, thầm suy nghĩ. Hắn nhớ A Công từng dạy gặp chuyện phải suy nghĩ nhiều, nếu không hiểu thì đem mình trở thành đối phương, cứ suy diễn theo đối phương mà đi thì chắc chắn có phát hiện mới.
"Nếu mình là tộc trưởng An Đông bộ lạc, nhìn ra con trai mình mình biến đổi thì sẽ đi theo tới. Nhưng đến nay y không ra mặt có lẽ đúng là cách tỉ mỉ trước đó mình đề phòng đã đem đến tác dụng. Tương tự, nếu mình là tộc trưởng An Đông bộ lạc, mình sẽ do dự không ngừng suy đoán, rồi trong khi trông thấy vết thương của con trai dần chuyển biến tốt thì dù không chắc chắn nhưng sẽ không mạo hiểm tra xét, đắc tội một Khai Trần cảnh, việc này không có lợi với mình."
"Trong tình huống đó, nếu mình thấy cốt đao con trai đưa tặng bị tộc nhân cầm về thì sẽ nghĩ gì?" Tô Minh xoa trán.
Sau khi hắn đến đất Nam Thần xa lạ này mọi thứ đều phải dựa vào mình, dưới tình huống không đủ tu vi cần dùng tâm trí bù đắp chênh lệch. Nếu không thì một người xa lạ ở đây rất khó sống tiếp, trừ phi sống bình lặng. Nhưng nếu vậy thì Tô Minh không biết phải mất bao lâu mới về lại quê nhà được.
Nhưng dù sao hắn trải qua đường đời quá ít, không làm tốt hơn được. Chỉ có thể hữu hạn suy nghĩ, không để mình dễ dàng lộ ra địch ý, một khi lộ ra thì chắc chắn phải có quyết đoán.
"An Đông bộ lạc, mình từ Phương Mộc bắt đầu từng bước tiến hành, khi tu vi đến trình độ nhất định thì có thể lấy cơ hội này xây dựng vị trí. Đối với An Đông bộ lạc mình chưa từng lộ ra địch ý, còn trị thương cho Phương Mộc. Mình đã để lộ thân thiện, bây giờ mượn thanh đao thử xem phản ứng An Đông bộ lạc, để tiện đối phó."
Những điều này không phải Tô Minh lập tức nghĩ ra mà trước khi Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn Xích, lúc thấy chuông đen trong tay ông lão thì mất nửa ngày, mắt thấy tranh chấp giữa Huyền Luân và Hòa Phong mới dần đoán ra.
Hắn vẫn không đủ trải đời, nếu không thì mấy chuyện này chỉ cần suy nghĩ chút là hiểu ra ngay. Hôm nay dùng thời gian bù đắp, không làm được gian xảo như hồ ly.
Ví dụ việc Phương Mộc, dù lần thứ hai gặp mặt thoạt trông hắn bình tĩnh, hành vi già dặn, còn dùng lời dò xét và uy hiếp, hành động thong thả bình tĩnh, không lộ nhiều sơ hở, chấn nhiếp cha Phương Mộc, thoạt nhìn không giống điều thiếu niên sẽ làm.
Nhưng kỳ thật đây là Tô Minh dùng mấy tháng suy tư phân tích và chuẩn bị, sau khi chắc chắn mới hành động. Đây là vì sao hắn đợi Phương Mộc tới rừng mưa nhiều lần, liên tục kêu gọi mới xuất hiện.
Nếu không thì hắn có thể ngay lúc Phương Mộc về nhà sau đó quay lại, lần đầu tiên kêu gọi liền ra mặt, không chờ đến vài tháng.
Bây giờ cũng giống thế, nhờ thời gian bù đắp kinh nghiệm không đủ. Nếu không phải gặp chuyện Hòa Phong và Huyền Luân, Tô Minh sẽ quan sát xong rồi đi ngay, đợi hiểu rõ mới quay lại.
Bây giờ trong đầu hắn lần nữa phân tích sự việc, xác định không bỏ sót mới rời khỏi tầng thứ ba. Khi bầu trời tối đen thì trở lại chỗ trú ngụ tại tầng thứ tư Hàm Sơn Thành.
Ngồi xếp bằng trong gian phòng xa hoa hơn cả Thành Đá Phong Quyến, Tô Minh rơi vào suy tư. Từ khi hắn đến đất Nam Thần xa lạ này, gần hai năm nay bất giác đã thành thói quen hay suy nghĩ. Mấy năm nay A Công dạy dỗ hắn dần lộ ra hiệu quả. Truyện Hot
"Còn cần tiếp tục tiếp xúc An Đông bộ lạc, còn chưa phải lúc, cứ kéo dài con đường này cuối cùng sẽ trở thành lựa chọn của mình. Nhưng tại Hàm Sơn Thành không thể chỉ chọn một con đường, cần có lựa chọn khác, vậy thì mới yên tâm được." Tô Minh yên tĩnh ngồi trong phòng, trước mắt trừ việc kiếm bản đồ đi Tây Minh ra còn phải cố gắng tìm chỗ đứng, tìm xem A Công có tại đây không.
Dù hy vọng này rất xa vời, có lẽ A Công đã chết rồi nhưng Tô Minh không muốn tin.
"Bản đồ địa hình đi Tây Minh, bên trong chắc chắn bao gồm hơn phân nửa đất Nam Thần, loại bản đồ này không phải vật bình thường, không phải bộ lạc cỡ trung có được. Vật này chắc chắn cực kỳ quý giá, sẽ không để người dễ dàng trông thấy…" Tô Minh thầm than.
"Phải hoàn thành tất cả, xét đến cùng vẫn nên để mình sống sót trước đã. Không phải như Hòa Phong mà giống Huyền Luân, dùng thân phận cường giả sống sót!" Đáy mắt Tô Minh chợt lóe.
"Trong Hàm Sơn Thành tổng cộng có năm cường giả Khai Trần cảnh, Huyền Luân là một người trong đó. Hơn nữa y còn là khách quý của Phổ Khương bộ lạc. Xem ra còn lại bốn cường giả Khai Trần cảnh thuộc về ba bộ lạc nơi đây. Trừ họ ra, Man Sĩ Ngưng Huyết cảnh chắc không ít, nhưng đa số không phải tộc nhân ba bộ lạc. Nhiều người quanh năm ở tại Hàm Sơn Thành, chắc chắn có mục đích gì đó. Phương Mộc từng nói Thiên Hàn tông nhiều lần nhận đồ đệ đều sẽ tới Hàm Sơn Thành một chuyến. Việc này dù hấp dẫn người nhưng mình cứ thấy còn có bí mật nào đó, mới hấp dẫn cường giả cỡ Huyền Luân ở lại lâu dài." Tô Minh sờ cằm, có râu mềm. Đó là thiếu niên trong năm tháng để lại dấu vết thành niên.
"Lấy tu vi hiện giờ của mình, hai trăm bốn mươi ba sợi máu, tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh, ở trong Hàm Sơn Thành chỉ xem như trung đẳng mà thôi. Nhờ vào mình tỉ mỉ khống chế có thể đấu một phen với Ngưng Huyết tầng thứ tám! Miễn cưỡng chen vào đỉnh trung kỳ Ngưng Huyết thôi." Tô Minh im lặng, nhưng trong hai mắt mơ hồ lóe bóng trăng.
"Chẳng qua mình có hồn Nguyệt Dực, nếu ở dưới ánh trăng thì giống như tại Ô Sơn không tiếc trọng thương, phát động toàn bộ tâm Nguyệt Dực." Tô Minh nhắm mắt lại, trong mắt giấu bóng trăng.
"Đây là tuyệt chiêu của mình, không đến lúc sống chết thì không thể sử dụng."
"Còn có Hàn Phỉ Tử, xưng hô thật kỳ quái. Nghe mấy người bàn luận thì dường như chỉ ba đệ tử mạnh nhất trong Thiên Hàn tông mới được ban thân phận Hàn Tử." Tô Minh suy nghĩ chốc lát, không tiếp tục suy tư nữa. Việc không liên quan đến mình thì hắn sẽ không lãng phí tâm trí.
Đầu óc dần bình tĩnh, Tô Minh tĩnh tọa, khí huyết chậm rãi vận chuyển trong người. Bất giác, đêm đã khuya, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, cả Hàm Sơn Thành như đã ngủ say.
Không biết khi nào thì bên ngoài vang tiếng sấm trầm đục. Ngay sau đó là tiếng mưa rơi trên mặt đất, khiến người không rõ là từ trên trời hay vang vọng từ mặt đất, dường như quấn quýt một chỗ hình thành màn mưa.
Mùa này mưa rơi nhiều.
Mưa như trút nước, rất nhanh bao trùm cả Hàm Sơn Thành. Mưa gió gào thét quét nước mưa đánh lên cửa sổ phòng, khiến giấy dầu kêu *bóc bóc*.
Trong phòng không có ánh nến, một mảnh tối đen. Nhưng trong tiếng sấm đôi khi lóe tia chớp chiếu lúc sáng lúc tối. Tô Minh mở mắt ra.
Hắn đứng dậy tiến lên, lặng lẽ mở cửa sổ, bên ngoài mưa gió lùa vào thổi bay tóc hắn. Nhìn ngoài cửa đêm mưa, hắn im lặng đứng đó không động đậy.
"Không biết Ô Sơn bây giờ là mùa gì…hai năm, thật nhanh…" Tô Minh thì thào.
"Bộ lạc ra sao rồi…A Công có còn sống không…" Tô Minh chua xót.
Một mình hắn ở nơi xa lạ, rất cô độc. Cảm giác cô độc này khiến hắn học được dùng im lặng bảo vệ mình.
Hắn sờ vết sẹo trên mặt, đứng đó thật lâu, thật lâu. Mãi đến khi đêm thứ hai hắn ở Hàm Sơn Thành chậm rãi trôi qua, tỉnh táo lại thì mưa vẫn bao phủ cả trời đất. Người đi đường không nhiều, nước mưa chảy dọc theo núi, bề mặt rất trơn.
Tô Minh không tiếp tục ở lại Hàm Sơn Thành. Hắn đã mua được thảo dược cần dùng, dù còn thiếu một chút để luyện Đoạt Linh Dược, ba xương thú chỉ mua được một cái, nhưng tầng thứ ba và tầng thứ tư không có đồ hắn cần, trừ phi là tầng thứ hai.
Nhưng tầng này chẳng những yêu cầu tu vi còn cần thân phận trở thành khách mới tiến vào được. Tô Minh suy nghĩ thật lâu, từ bỏ, rời khỏi Hàm Sơn Thành.
Đây là trong đời hắn lần đầu tới Hàm Sơn Thành, bình thản không có gì lạ, rất bình thường. Dù khiến không ít người chú ý nhưng như hòn đá nhỏ rơi vào mặt nước, chỉ dấy lên chút gợn sóng mà thôi.
Đến thì trời đất tối đen, đi thì mưa tạnh trời trong.
Lưng hướng Hàm Sơn Thành, bóng dáng Tô Minh dần biến mất nơi xa xăm. Không chút tạm dừng, hắn chạy nhanh ở trong màn mưa đi hướng sâu trong rừng mưa.
Chuyến hành trình đi Hàm Sơn Thành hắn không cố ý tìm bản đồ đất Nam Thần. Nhưng lúc hắn đi dạo từng cửa tiệm vốn không có tiệm nào bán vật này. Thông qua trò chuyện tìm hiểu, hắn chậm rãi biết được dù chỉ là bản đồ tám hướng gần đây thì chỉ ở trong tay ba bộ lạc, cực kỳ quý giá.
Con đường phía trước xa vời, tất cả gian khổ, từ người bình thường trở thành cường giả, Tô Minh không biết tương lai ở nơi đâu. Hắn chỉ biết bình tĩnh đi, khiến tu vi ngày càng cao, đến trình độ nhất định thì sương mù trước mắt sẽ tự nhiên tan.
Hắn im lặng đi, tốc độ không nhanh không chậm. Lúc chạy không hướng tới rừng mưa mà dùng thời gian vài ngày, vòng qua vài vòng, xác nhận không người theo sau mới trở lại rừng mưa quen thuộc, hang động trong dãy núi.
Mưa vẫn không ngừng rơi, xóa đi dấu chân hắn, thành bình phong thiên nhiên. Khi Tô Minh trở lại hang động rời xa mấy ngày, toàn thân hắn ướt đẫm, nước mưa chảy dọc theo tóc. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Đi vào động, Tô Minh vận chuyển khí huyết, từng đợt khí nóng lan tràn toàn thân, dường như thành ngọn lửa. Rất nhanh, khói trắng từ người Tô Minh bốc lên, dần dần đồ ướt khô nhanh, nhưng có rất nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn hơi chật vật.