Cầu Ma

Chương 123: Lễ vật từ tộc trưởng An Đông bộ lạc




Sương khói trắng lượn lờ, ánh mắt Tô Minh quét quanh hang động, đặc biệt nhìn lâu mấy chỗ. Những vị trí kia là trước khi đi hắn để một ít lông thú. Lông rất nhẹ, một chút gió thổi cũng sẽ bốc lên, thông qua khoách cách bay thì Tô Minh có thể mơ hồ đoán ra gió lớn hay nhỏ.
Ở vị trí cửa, trên mặt đất hắn cũng có bố trí, bây giờ quan sát xong xác định mấy ngày nay mình đi đúng là không ai đến.
"May là có vật đó, không thì thật bất tiện." Tô Minh xoa đầu, theo khí huyết tỏa sức nóng trong người, tóc chậm rãi khô ráo, trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ bị rách. Hắn mở nó ra, đổ bên trong thảo dược và tài liệu mua tại Hàm Sơn Thành. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Xem xét xong xác định không thiếu cái gì, lúc này Tô Minh mới yên tâm. Không gian trong túi nhỏ bị hư hỏng, cho nên dù hai năm nay Tô Minh hay sử dụng nhưng không yên tâm cho lắm.
"Chắc phải tập trung luyện chế Đoạt Linh Dược. Luyện ra dược này sẽ giúp ích rất lớn cho mình. Thậm chí lúc không tiện triệu hoán hồn Nguyệt Dực thì có thể dùng nó làm tuyệt chiêu. Nhưng luyện dược này yêu cầu quá cao. Thảo dược là thứ thiếu, mình ở tầng ba Hàm Sơn Thành tìm được một ít, bây giờ còn kém ba loại. Nhưng xương thú có thể so với Khai Trần cảnh thì mới chỉ có một." Tô Minh cầm lấy khối xương đen, mặt trên dày đặc khí lạnh, đặt trong tay cho cảm giác lạnh lẽo.
"Chẳng qua tuy nói là xương mãnh thú cường đại tương đương với Khai Trần cảnh, nhưng không có yêu cầu về mặt thời gian, không cần phải đích thân giết mãnh thú lấy xương. Nói vậy thì dù xương cốt không nhiều nhưng có thể mua được."
"Trừ những thứ đó ra còn cần tìm người hấp hối, dù không yêu cầu tu vi người này nhưng nếu tài liệu luyện dược khó kiếm như vậy, hiển nhiên tu vi càng cao thì làm ra Đoạt Linh Dược càng tốt. Không biết nếu có thể tìm được Khai Trần cảnh hấp hối thì luyện ra Đoạt Linh Dược sẽ như thế nào." Mắt Tô Minh lấp lóe nhưng rất nhanh hóa thành tiếng thở dài. Hắn biết mình nghĩ hơi xa, đây vốn là không thể nào.
"Còn về luyện dược này không thể dùng lửa mà cần lấy thi khí luyện thành, mình đã nghĩ ra tìm thi khí từ đâu rồi. Phổ Khương bộ lạc tu luyện tử khí, chỗ đó chắc chắn lưu trữ thi khí đậm đặc để tu luyện." Tô Minh ngẫm nghĩ, tạm bỏ qua việc này. Dù sao luyện Đoạt Linh Dược cần rất nhiều tài liệu còn chưa chuẩn bị xong, phải suy tính kỹ hơn.
"Bây giờ tu vi đã hồi phục, cần dùng Sơn Linh Dược tăng thực lực." Tô Minh hít sâu.
Dù bên ngoài mưa liên miên nhưng trong động thì nóng hầm hập do nguồn lửa đến từ tay phải của Tô Minh. Tay hắn nắm vài loại thảo dược chậm rãi đốt lửa.
Luyện dược khô khan, hắn lặng lẽ nuốt từng viên Sơn Linh Dược, tan ra trong họng dung nhập vào khí huyết, tràn ngập toàn thân, khiến sợi máu bình ổn từ từ tăng lên.
Trong rừng sâu yên tĩnh này, Tô Minh hiếm khi ra ngoài, cả ngày tu hành bế quan, thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt lại nửa tháng.
Nửa tháng nay Tô Minh không bước ra ngoài động nửa bước. Hắn có đủ thảo dược luyện chế Sơn Linh Dược, trong nửa tháng này sợi máu từ hai trăm bốn mươi ba sợi tăng đến hai trăm bốn mươi chín sợi.
Tốc độ tu hành không nhanh không chậm nhưng tốt ở chỗ ổn định, mỗi lần thêm mấy sợi máu là Tô Minh sẽ ngừng lại, dùng tâm động tỉ mỉ khống chế vuốt lên xong mới tiếp tục.
Cứ thế dù sợi máu không tăng nhiều nhưng thực lực Tô Minh dần mạnh hơn.
Hắn ngày càng im lặng, bây giờ nếu bị tộc nhân Ô Sơn bộ lạc trông thấy sẽ hoảng hốt, không thể vừa liếc mắt nhận ra hắn ngay. Hắn chẳng những thay đổi diện mạo, quan trọng là khí thế khác xa trước kia.
Đó là loại lột xác, nhu hòa trưởng thành.
Trên mặt hắn có một vết sẹo nhạt, ở giữa hai mắt, cách con mắt hai đốt ngón tay. Vết sẹo vốn có thể mất nhưng Tô Minh không muốn.
Hắn luôn sờ vết sẹo trên mặt, ở trong động yên lặng nhìn không gian tối đen.
Nửa tháng sau một ngày nào đó, Tô Minh ngồi xếp bằng trong hang, nuốt Sơn Linh Dược, vận chuyển khí huyết, hòa tan và hấp thu. Bên tai hắn truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Tiền bối…tiền bối…"
Tô Minh không để ý ngay mà qua vài tiếng sau, khi bầu trời bên ngoài tối sầm, ánh trăng xuất hiện, Sơn Linh Dược trong người đều bị hấp thu hết mới từ từ mở mắt ra. Hắn bình tĩnh đứng dậy, mặc đồ da thú che toàn thân, chậm rãi đi ra ngoài.
Sâu trong rừng mưa, ở chỗ cách tiếng Phương Mộc kêu gọi không quá xa, mưa vẫn đang rơi nhưng nhỏ hơn nhiều, mông lung rơi khiến xung quanh ẩm ướt.
Tô Minh đứng ở một gốc cây to, mắt lướt qua xung quanh. Đây là nơi hắn chọn. Tô Minh cẩn thận, chỉ có lần đầu chủ động tìm gặp Phương Mộc, còn lại vài lần đều ở nơi hắn thấy an toàn mới khiến Phương Mộc tới.
Làm như vậy có thể tự bảo vệ mình, tránh đi cạm bẫy vô hình.
Thu lại tầm mắt, Tô Minh nâng lên tay phải vung trước mặt, lập tức có hồn Nguyệt Dực vô hình tỏa ra xung quanh, khiến ánh trăng nơi đây vô hình ngưng tụ một chút.
"Phương Mộc, tới đây!" Làm xong hết Tô Minh chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng có lực xuyên thấu vọng bốn phương.
Nói xong Tô Minh yên lặng đứng đó, núp trong bóng tối, không động đậy.
Thời gian không lâu lắm truyền đến tiếng xột xoạt. Chỉ thấy trong rừng mưa có một bóng người nhanh chóng chạy tới, chính là Phương Mộc. Y đã quen thuộc Tô Minh bí ẩn và thói quen riêng, theo thanh âm tìm đến đây không phải việc khó. Sau khi tới nơi, y thở hồng hộc nhìn Tô Minh đứng trong bóng tối. Theo y cảm nhận thì Tô Minh như dung hợp với bóng đêm, chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ.
"Phương Mộc xin chào Mặc tiền bối." Phương Mộc vội vàng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, đặt xuống túi to vốn khiêng trên vai. Y mở túi lộ ra bên trong rất nhiều La Vân Diệp.
Ánh mắt Tô Minh quét qua cái túi, nâng lên tay phải ấn cây bên cạnh, cây lập tức chấn động, vỏ cây rơi một phần. Theo ngón tay Tô Minh di chuyển, có ba đồ án thảo dược bị vẽ trên vỏ cây.
"Nếu tìm được ba loại thảo dược này, dù là một gốc đều có thể đổi lấy ba đợt trị thương. Nếu ngươi tìm được hết, trả đủ cái giá, vết thương của ngươi, ta nắm chắc có thể trừ tận gốc!" Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Thân thể Phương Mộc chợt cứng lại, sắc mặt không lộ vẻ khác lạ nhưng trong lòng khẩn trương. Loại khẩn trương này không phải sợ hãi mà vì kích động. Nếu đổi làm lần đầu tiên y gặp Tô Minh, nghe đối phương nói vậy thì chắc chắn không tin. Nhưng hôm nay trong lòng Phương Mộc đa phần tin tưởng lời Tô Minh.
"Tiền bối đừng chọc tôi, tôi biết tình trạng của mình. Bị hạ Man thuật ngay cả a ba và Man Công đều không thể tiêu trừ, chỉ có thể chậm rãi ức chế. muốn trừ tận gốc thật rất khó. Trừ phi tiền bối có thể tìm ra người năm đó hại tôi, giết chết y." Phương Mộc im lặng chốc lát sau ra vẻ bình tĩnh cười nói.
"Ngươi lại đây." Lát sau Tô Minh thản nhiên mở miệng.
Phương Mộc thầm rung động, chẳng hề chần chờ tiến lên. Y mới tới gần Tô Minh, hắn liền nâng lên tay phải chộp mạnh hướng bả vai Phương Mộc. Cảm giác lạnh lẽo theo tay hắn truyền vào người Phương Mộc.
Sự lạnh lẽo này tựa băng giá khiến thân thể Phương Mộc chấn động. Nhưng khí lạnh vừa qua đi lại hóa thành nóng bỏng, luồn lách trong người y.
Không đợi Phương Mộc cảm nhận kỹ càng thì Tô Minh nâng tay lên. Phương Mộc biết đối phương có thói quen kỳ lạ, không thích người ngoài tới gần, vội vàng lùi ra sau vài bước, khẩn trương nhìn Tô Minh.
"Ta không nắm chắc mười phần, chỉ có bảy phần." Tô Minh trầm giọng nói.
"Bảy phần…" Phương Mộc hít sâu, vẻ mặt kiên quyết, gật đầu. Y nhìn ba loại thảo dược trên vỏ cây, ghi nhớ hình dạng của chúng.
"Còn nữa, ngươi cần tìm hai xương thú, xương mãnh thú tương đương với Khai Trần." Tô Minh chậm rãi nói.
Phương Mộc không hỏi Tô Minh cần tài liệu đó làm gì, chỉ gật đầu nhớ kỹ. Y thấy Tô Minh nói xong định đi, lập tức vội vàng chắp tay hướng Tô Minh.
"Tiền bối, trước khi Phương Mộc tới đây thì cha có dặn, để tôi đưa một vật cho tiền bối, xin tiền bối hãy nhận lấy." Phương Mộc nói rồi từ trong ngực lấy ra cái chuông bóp nát trước mặt Tô Minh. Khói bốc lên, giây lát tán đi lộ ra hộp gỗ trắng.
Hộp gỗ trông rất bình thường, Phương Mộc hai tay đưa tới.
Phương Mộc cũng rất tò mò trong hộp cất chứa cái gì. Lần này y tới thì a ba đột nhiên xuất hiện đưa thứ này cho y, để y được vài tộc nhân bảo vệ đi rừng mưa gặp Tô Minh giao ra vật này.
"Mở ra đi." Ánh mắt Tô Minh rơi trên hộp gỗ, đối phương bóp nát chuông đen khiến hắn hơi kinh ngạc nhưng không lộ ra mặt.
Phương Mộc nghe vậy lập tức mở ra hộp gỗ, liếc một cái liền ngây ngẩn. Trong hộp đặt một thanh cốt đao. Cốt đao tỏa khí lạnh, bên trong có sợi chỉ đỏ như ẩn như hiện, đây là lúc hắn ở Hàm Sơn Thành dùng để đổi vật.
Nhìn đao này, Tô Minh sắc mặt bình thường nâng tay phải lên chộp hư không. Thanh cốt đao bay lên bị Tô Minh cầm lấy.
"Trở về cảm ơn cha ngươi giúp ta." Tô Minh cầm lại cốt đao, lấy một túi La Vân Diệp, nhảy ra sau biến mất trong bóng đêm.
Phương Mộc có chút khó hiểu. Y biết thanh đao này nhưng không hiểu nổi, rõ ràng mình đã tặng đi vì sao vật ấy lại xuất hiện trong tay a ba, lại còn để mình đưa lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.