Phía bắc bộ lạc, mặt tuyết trống trải, trong lều Tô Minh, hắn khoanh chân ngồi trên tấm da thủ trải trên mặt tuyết. Da thú ngăn rét, khiến người ngồi bên trên không thấy quá lạnh.
Trong lều còn đốt chậu than đỏ rực, hơi nóng tản ra ngoài khiến mặt tuyết nhanh chóng hòa tan. Khi tất cả đều lụi tàn, trong lều tràn ngập ấm áp.
Trong chậu than thiêu đốt vang tiếng *bóc bóc*, xung quanh rất yên tĩnh, Tô Minh ngồi xếp bằng mắt chợt lóe, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
Hắn cố ý khiến con rối quỷ tan vỡ, khiến thân thể tựa núi đáp xuống đất dấy lên tiếng chấn, dùng cách này khiến người Hải Đông Tông chấn kinh, không dám chậm trễ đổi lấy chỗ ở hiện giờ.
Làm vậy không phải vì Tô Minh nhỏ nhen, muốn so đo tính toán, mà vì bây giờ hắn đi ra không chỉ đại biểu cho mình. Trước cái tên mình thường có hai chữ Cửu Phong.
Hắn là người Cửu Phong, mặt mũi của hắn cũng là mặt mũi Cửu Phong. Nếu hắn thật sự ở trong chỗ đông đúc chật chội, người khác khinh thường chính là Cửu Phong.
Tô Minh tuyệt đối không chấp nhận điều này, đặc biệt là trong phạm vi Thiên Hàn Tông. Quá làm thấp thật không cần thiết.
Huống chi Tô Minh làm như vậy còn có nguyên nhân, chính là chấn nhiếp người nơi này có ý đối địch hắn, đặc biệt là chấn nhiếp Tư Mã Tín, còn có Thiên Lam Mộng!
Từ giây phút nhận thiệp mời, Tô Minh im lặng mấy ngày, hắn phải hiểu rõ chuyện này. Bởi vì kinh nghiệm, hắn còn chưa tinh ranh gian xảo, nhưng hai tiếng đồng hồ không nghĩ ra, vậy thì bốn tiếng, nếu bốn tiếng còn chưa rõ thì một ngày, thế là mấy ngày nay Tô Minh đã nghĩ rõ ràng.
Tô Minh nhận thiệp mời, có lẽ việc này không liên quan đến Tư Mã Tín, hắn không cảm thấy y có bản lĩnh khiến Hải Đông Tông hỗ trợ.
Huống chi thiệp mời là mời người Cửu Phong tham gia đấu giá. Tô Minh trầm ngâm giây lát, cảm thấy mặt trên không có manh mối gì.
Nhưng Cửu Phong có thể nhận thiệp mời, lấy danh vọng của Tư Mã Tín, chắc chắn sẽ tham gia đấu giá. Đám người Thiên Lam Mộng tất nhiên cũng sẽ đến.
Cho nên, Tô Minh từ bỏ làm thấp mình, giây phút bước vào bộ lạc tạm thời có đấu giá hội, hắn dùng cách của mình, bá đạo nói cho mọi người, hắn, Tô Minh Cửu Phong, đến rồi!
Chấn nhiếp Tư Mã Tín là để gã đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tô Minh không muốn ra tay tại đây. So với Tư Mã Tín thì hắn càng để ý cuộc chiến Thiên Lam Săn Vu.
Nhưng nếu Tư Mã Tín không biết tốt xấu, vậy sau hành động trước đó, Tô Minh nói một câu đáp lại.
[Ngại quá...]
Còn về Thiên Lam Mộng thì Tô Minh cũng chấn nhiếp, nhưng mục đích khác với Tư Mã Tín. Thiên Lam Mộng có việc cầu hắn, cho nên Tô Minh bày ra tu vi càng mạnh thì quan hệ hai bên càng kỳ diệu. Vậy thì cô có thể tạm thời làm minh hữu, tiện cho Tô Minh ở trong đấu giá hội lần này, dù là nguy hiểm hay mua vật phẩm đều có tay giúp đỡ rất lớn.
"Dù sao thạch tệ của mình không phong phú lắm." Tô Minh sờ cằm, mặt lộ nụ cười.
Chính hắn không phát hiện, trong khoảng thời gian sinh hoạt tại Cửu Phong, khiến tính cách của hắn bất giác biến đổi. Ví dụ suy tính như vậy, trước khi đi Thiên Hàn Tông hắn không cách nào nghĩ ra được. Ví dụ như ở Quỷ Đài bộ lạc "mất", cũng là Tô Minh trước kia không cách nào tưởng tượng ra. Tất cả điều này đều là hắn ở Cửu Phong, bị Nhị sư huynh, bị Hổ Tử, bị Thiên Tà Tử chậm rãi biến đổi.
Tô Minh đang suy tư thì bỗng ngẩng đầu lên. Trong lều chậu than tỏa ra hơi ấm, mặt đất không còn tuyết, da thú cũng bị sưởi ấm áp, so với tuyết bên ngoài như hai thế giới.
Tô Minh vừa ngẩng đầu thì vang tiếng vỗ vào lều da, ngay sau đó giọng Tử Xa truyền vào trong lều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
"Sư thúc, Hải Đông Tông đưa danh sách đấu giá tới."
Tô Minh vung lên tay phải, lập tức cửa lều tốc lên, gió lạnh từ bên ngoài ùa đến. Bên ngoài trời đã vào đêm, nhưng có tuyết nổi bật không hoàn toàn tối đen. Đặc biệt là bây giờ trong gió tuyết, có thể thấy từng bông tuyết.
Bên ngoài tuyết rơi.
Tử Xa cung kính đứng ở cửa, tóc phủ lên bông tuyết, mặc áo choàng, tay cầm danh sách đấu giá dày do da thú gộp thành.
Khi cửa lều bị tốc lên, Tử Xa cất bước tiến vào, cung kính đặt sách xuống trước mặt Tô Minh, lùi mấy bước. Thấy hắn không có gì sai bảo nữa, gã muốn rời khỏi đây.
"Bên ngoài trời lạnh, vốn nên để ngươi tiến vào lều sưởi ấm. Nhưng ngươi tu công pháp có liên quan đến hàn, khí hậu như vậy càng thích hợp ngươi tu luyện. Ta quan sát ngươi tu hành đã lâu, cứ cảm thấy còn thiếu cái gì. Ta đề nghị ngươi nghe một chút…thanh âm của tuyết." Tô Minh không ngẩng đầu, lật sách da thú, bình tĩnh nói.
Bước chân Tử Xa tạm ngừng, đứng đó nửa ngày, dường như ngộ ra cái gì, thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh, rời khỏi lều da.
Lật sách tranh, qua một tờ thì mắt Tô Minh lóe tia sáng. Hắn thấy trên tấm da thú vẽ một đỉnh, trên đỉnh còn vẽ vài tơ khói.
"Vô danh Hoang Đỉnh…" Tô Minh thì thào, bốn chữ này viết trên tấm da thú.
"Bởi vì Hoang Đỉnh là tộc khí của Đại Ngu vương triều, cho nên vật lấy đỉnh làm hình thường hiếm thấy, cùng lúc đó cũng sẽ có lực lượng cường đại. Đỉnh này là đạt được từ một bộ lạc ở đất Vu tộc, là thánh vật bộ lạc đó, sau này bị người mang về Man tộc, cung phụng Hải Đông Tông."
Bên cạnh tên đỉnh còn có một hàng chữ nhỏ, đơn giản giới thiệu gốc gác cái đỉnh.
Còn về tác dụng cụ thể thì không nói ra.
Nhìn cái đỉnh một lát sau, Tô Minh lật mấy tờ còn lại. Mục tiêu của hắn là đỉnh này, cho nên không chú trọng vật phẩm khác bao nhiêu. Đặc biệt là trong sách không phải toàn bộ vật đấu giá lần này, có một ít chưa ghi trong sách.
Khi lật đến trang cuối cùng, khoảnh khắc tầm mắt Tô Minh rời đi, bỗng nhiên mắt đông lại, cầm tấm da thú cẩn thận nhìn vài cái, càng nhìn ánh mắt càng sáng ngời.
"Vật này là…"
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn gần như khẳng định, nó chính là thứ trong đầu hắn suy nghĩ!
Đó là một tảng đá cao hơn một người, không có màu, là vật trong suốt. Nhưng bên trong tảng đá có một vật đen thui hình người, như đang ngồi xếp bằng tại đó.
Vật hình người nhìn rất thật, có tứ chi, có năm ngón tay, có đầu, đầy đủ hết.
Mắt Tô Minh nhìn chằm chằm đôi tay vật hình người đặt trên đầu gối, hình ảnh có chút thô ráp, hắn thấy không rõ, mà không phải chi tiết nhỏ đều chính xác.
"Chắc đúng là nó rồi!" Tô Minh thì thào.
Nạp Thần Dược của hắn đã có chân thứ chín của nhện chín chân, thiếu hai loại nữa. Nếu nó chính là một trong số đó, vậy tài liệu luyện chế Nạp Thần Dược chỉ kém vảy đuôi mãng xà.
Bộ dạng vảy đuôi, Tô Minh nhớ rõ khác với vảy rắn bình thường, có hình tam giác.
Nhưng dù thế nào thì nếu người nhỏ xíu trong tảng đá là vật Tô Minh cần, vậy đối với hắn rất là quan trọng. Đặc biệt nghĩ tới Nạp Thần Dược trên cánh cửa trong không gian kỳ lạ, là hiện giờ Tô Minh trông thấy thứ duy nhất không cần hiến tế bất cứ đan dược nào.
Càng như vậy thì chứng minh càng khó luyện thành. Tương tự, càng chứng minh uy lực đan dược này, sẽ đạt tới mức không thể tin, thậm chí vượt qua Đoạt Linh Dược!
Tô Minh nhìn da thú, chậm rãi đóng lại.
"Lần đấu giá hội này, thật thú vị…" Tô Minh xoa trán, suy tư.
Thời gian không lâu lắm, đang lúc Tô Minh suy tư thì bỗng cửa lều bị người vén lên, khiến gió rét thổi vào, Tô Minh không cần ngẩng đầu cũng biết, có thể khiến Tử Xa không ngăn cản tiến vào thì chỉ một người.
"Tô Minh, ta không ngủ được." Bạch Tố mặc áo da trắng, tóc xõa xuống, thở khí đi tới bên cạnh Tô Minh.
Tô Minh không để ý Bạch Tố, vẫn nửa khép hờ mắt nghĩ việc hội đấu giá.
"Tô Minh, ngươi là đồ điếc, đồ câm, mỗi lần đều như vậy. Ta không ngủ được, ngươi phải nói chuyện với ta, nếu không thì ta sẽ không để ngươi yên!" Bạch Tố trừng mắt, đi tới đối diện Tô Minh.
"Là cô đòi đi theo." Tô Minh biểu tình bình tĩnh liếc Bạch Tố.
"Ta không cần biết, dù sao ta ngủ không được, ta muốn ngắm tuyết." Bạch Tố xoay tròn mắt, nói.
"Cô muốn ngắm tuyết?" Tô Minh nhìn Bạch Tố, im lặng giây lát chậm rãi nói.
"Không sai, ta muốn ngắm tuyết, ngươi cùng ta." Bạch Tố vén mái tóc đẹp, cười với Tô Minh.
"Sắp tới Thiên Lam Săn Vu, cũng nên chấm dứt." Tô Minh thì thào.
Bạch Tố không nghe thấy giọng của hắn. Chỉ mình hắn biết rõ, mình cần dứt khoát.
"Tốt." Tô Minh đứng dậy, đi hướng cửa lều, vén nó lên.
Tầm mắt hắn thấy là đêm tối mảnh đất lóng lánh ánh bạc, mặt tuyết lóe ánh sáng bạc, liếc mắt nhìn không thấy giới hạn, cho Tô Minh cảm giác quen thuộc.
"Đi thôi." Tô Minh nhẹ giọng nói, xua tay ý bảo Tử Xa định đứng dậy đừng theo mình, đón gió tuyết tiến lên.
Bạch Tố ở phía sau Tô Minh vội vàng đi theo, biểu tình đắc ý. Mấy tháng nay cô nhiều lần đi vào mộng kỳ lạ, nhưng mộng mơ hồ, còn rất nhiều điều không rõ ràng. Cô muốn biết cô gái giống hệt mình trước kia Tô Minh gặp gỡ, câu chuyện liên quan đến nàng.
Bây giờ Bạch Tố không hay biết, hành động vô tình của cô khiến trận chiến Man Chủng giữa Tô Minh và Tư Mã Tín đạt đến đỉnh cao khác.
Tư Mã Tín muốn trong lòng Tô Minh để lại bóng dáng Bạch Tố, lợi dụng chủng tương tư khiến Tô Minh sinh ra tâm niệm, do đó đem tâm niệm này thông qua quan hệ giữa y và Bạch Tố, biến thành Man Chủng.
Điều Tô Minh muốn làm hoàn toàn ngược lại. Hắn muốn đem Bạch Tố hoàn toàn biến đổi thành Bạch Linh, mình cũng thật sự dốc hết tình cảm, sau đó khi hắn bước ra, không để lại dấu vết.
Trong gió tuyết, tiếng gió nghe vào tai một số người như khúc nhạc rền rĩ vang vọng. Như Bạch Tố giờ phút này, siết chặt cổ áo lông, thở ra khí thành khói trắng.
Tiếng gió nghe vào tai một số người, không phải rền rĩ mà tựa tiếng thở dài không biết đến từ ai. Như là Tô Minh, hắn đi trên mặt tuyết, đạp tuyết đọng, nghe trong tiếng gió hỗn loạn tiếng rào rạo trên mặt đất, tiến tới trước.
Hai người đi không nhanh, không ai nói chuyện, đón gió tuyết dần đi xa.
Gió rất lớn, tuyết không nhỏ. Bông tuyết lất phất rơi, rơi trên bả vai họ, rơi trên quần áo, rơi trên tóc.
"Ngươi…ngươi và cô ấy, năm đó cũng từng đi trong gió tuyết như vậy, đúng không?"
Thật lâu sau, bên tai Tô Minh vang giọng dịu nhẹ của Bạch Tố.
"Cuối cùng cô vẫn hỏi điều này." Bước chân Tô Minh không tạm dừng, cứ đi mãi, trong thanh âm như chất chứa than khẽ.
"Ta không nên hỏi?" Bạch Tố đi nhanh vài bước, song song với Tô Minh, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Ta và cô ấy, rất nhiều năm trước, từng đi như vậy." Tô Minh im lặng giây lát, khẽ nói, mắt có hoài niệm.
"Ta và cô ấy thật sự rất giống?" Bạch Tố cúi đầu, khẽ khàng hỏi.
"Rất giống, trừ một ít chi tiết nhỏ." Giọng Tô Minh bay trong gió tuyết.
"Là sai cái này sao?" Bạch Tố ngừng bước chân, từ trong ngực lấy ra hai đồ vật, trước mặt Tô Minh đeo lên vành tai, khóe miệng tươi cười ngẩng đầu nhìn hắn.
Khi Tô Minh nhìn thấy đôi khuyên tai đeo trên tai Bạch Tố, thân thể chấn động, mắt hoảng hốt. Đôi khuyên tai này tồn tại trong ký ức của hắn, là vật thuộc về Bạch Linh.
Bạch Tố đeo khuyên tai, trong đêm tràn ngập gió tuyết, đặc biệt là tuyết rơi giữa hai người, khiến Tô Minh hoảng hốt, dường như trở lại năm tháng tươi đẹp đó, dưới Ô Sơn, trong tuyết, từng dĩ vãng.
"Tô Minh, không phải anh đã nói sẽ mang tôi đi vòng vòng sao…" Bạch Tố vẻ mặt xấu hổ, nhưng không cúi đầu, nhìn chằm chằm Tô Minh, nhỏ nhẹ nói.
Câu này thốt ra, Bạch Tố cảm giác rõ ràng, Tô Minh trước mắt trong khoảnh khắc như đông cứng trong gió tuyết, ngay cả ánh mắt cũng đông lại.
Nhìn bộ dáng của Tô Minh trước mắt, trong lòng Bạch Tố nổi lên đắc ý. Cô vì một ngày này đã chuẩn bị từ lâu.
"Còn thiếu chút…" Đang lúc Bạch Tố đắc ý thì Tô Minh hai mắt nhắm nghiền, khẽ thở dài, lúc mở mắt ra thì trong mắt vẫn bình tĩnh như cũ, xoay người đi tới trước.
Bạch Tố mở to mắt, có chút không cam lòng giậm chân, vội vàng đi theo.
Giờ phút này, trong nơi Hải Đông Tông tổ chức đấu giá, ở góc bộ lạc tạm thời, hàng loạt lều da có một cái lều rõ ràng xa hoa hơn nhiều, Tư Mã Tín ngồi xếp bằng tại đó, đôi mắt khép bỗng nhiên mở ra, trong mắt chợt lóe vui sướng.
"Sẽ không sai. Mới nãy trong nháy mắt, ta cảm nhận được Man Chủng manh nha sắp thành! Vị trí Man Chủng là trên tuyết nguyên ngoài bộ lạc. Man Chủng dao động mãnh liệt vượt qua tất cả Man Tử ta có, người này chính là Tô Minh! Bạch Tố, ta có thành công hay không, toàn nhờ vào cô!"
Vốn Tư Mã Tín đã từ bỏ việc từ chỗ Bạch Tố hạ Man Chủng rồi. Y cho rằng mình rất khó thành công, cho nên mới gây chuyện Tử Xa, mượn Bắc Cương bộ lạc giết Tô Minh. Nhưng ai ngờ việc này sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Đối với việc Bạch Tố, y vừa hận vừa không dám đắc tội. Y còn cần đối phương giúp đỡ tiến vào Thiên Hàn Động, tuy thời gian hơi dài, đến nay chưa có kết quả nhưng dù sao cũng là hy vọng.
Y đã tính hết rồi, nếu trước Thiên Lam Săn Vu còn chưa được hồi đáp tiến vào Thiên Hàn Động, Tô Minh cũng không trở thành Man Tử của y, vậy y nhất định phải tham gia cuộc chiến Thiên Lam Săn Vu, đạt đủ số đầu người.
Hai việc này chỉ có một việc hoàn thành, y có thể không cần ham chiến mà tập trung việc tiến vào Thiên Môn. Hôm nay ban đêm đột nhiên manh động khiến lòng Tư Mã Tín sung sướng hẳn lên.
Y đứng dậy, vén cửa lều, nhìn trời đất phương xa, trong mắt có hưng phấn và mong chờ.
"Bạch Tố, cô là quý nhân trong mạng của Tư Mã Tín ta. Nếu việc này cô giúp ta làm tốt, Tư Mã Tín tại đây thề sẽ lấy cô làm vợ!" Tư Mã Tín thì thào, siết chặt nắm tay, hít sâu vài hơi để mình bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng trên mặt tuyết.
Trong gió tuyết, Tô Minh đi trên mặt tuyết, Bạch Tố không cam lòng theo sau, đôi khi hậm hực liếc Tô Minh, không biết trong đầu nghĩ tới cái gì.
Bây giờ cô không biết, phương xa trong bộ lạc, Tư Mã Tín nhìn chằm chằm nơi này, sốt ruột chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến đêm khuya, ánh trăng trên trời như bị bông tuyết cắt thành mảnh vỡ, nhưng giây tiếp theo lại hồi phục, cho người cảm giác nhìn lầm.
"Đã khuya rồi, nếu cô không còn chuyện khác thì trở về thôi." Tô Minh ngừng bước, quay đầu nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố lặng im không nói.
Tô Minh đi dọc theo đường cũ trong gió tuyết.
"Tô Minh!" Bạch Tố đứng đó đột nhiên lên tiếng.
Giây phút Tô Minh xoay người, Bạch Tố chạy nhanh tới ôm hắn, đầu vùi sâu vào ngực hắn. Tô Minh im lặng giây lát, nâng tay lên vịn vai Bạch Tố.
Bạch Tố ngẩng đầu lên, nhìn Tô Minh, trong mắt đầy phức tạp, còn có ý nghĩa nói không rõ, nhìn chăm chú.
"Trong gió tuyết, nếu như chúng ta cứ đi mãi, có hay không sẽ đi tới…đầu bạc…" Bạch Tố khe khẽ thì thào.
Thanh âm trong gió tuyết như xuyên thấu năm tháng rơi vào tai Tô Minh. Khiến mắt hắn có đau thương.
Bây giờ, trong bộ lạc, Tư Mã Tín ngồi xếp bằng ở mép lều người run lên, đôi mắt lộ ra tia sáng hưng phấn, gần như có thể so với trăng sáng.
Tim y đập nhanh. Y có thể cảm nhận rõ ràng, phía xa trên tuyết nguyên, hơi thở Man Chủng ngày càng đậm, còn kém một chút là có thể hoàn toàn thành công.
Loại cảm giác này khiến y hưng phấn, muốn ngửa đầu cất tiếng cười to.
"Tô Minh à Tô Minh, mặc kệ tu vi ngươi ngày càng tăng, nhưng rốt cuộc ngươi vẫn quá tự tin, tâm ý của Bạch Tố vẫn luôn có ta. Cô ấy sẽ theo ta dặn hoàn thành ý chí của ta! Rốt cuộc ngươi vẫn là trở thành Man Tử của ta!!!"
Tư Mã Tín kích động nhìn tuyết nguyên phương xa, chờ đợi.
Trên tuyết nguyên, Tô Minh nhìn Bạch Tố, bên tai quanh quẩn thanh âm của cô, trong mắt đau thương càng đậm, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bạch Tố biểu tình càng thêm phức tạp, cô nhìn Tô Minh, chần chờ và do dự.
"Cứ như vậy kết thúc đi. Bạch Tố, cô không phải là nàng, không cần khó xử mình." Tô Minh phát ra tiếng khàn khàn. Hắn mở mắt ra, bên trong chất chứa đau thương, có thương hại. Nâng lên tay phải, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ một ít bông tuyết thành cầu tuyết.
"Bỏ nó trong lòng bàn tay, hòa tan. Khi tuyết hóa thành nước, cô vẫn là cô, cô không phải là nàng."
Bạch Tố ngơ ngác nhìn tuyết trong tay Tô Minh, lát sau chính cô cũng không biết tại sao, như là ma xui quỷ khiến, khẽ nói.
"Tô Minh, còn nhớ ước hẹn của chúng ta không…"
Khoảnh khắc cô nói ra câu này, tay Tô Minh rõ ràng run rẩy.
"Nhưng mà anh…không thực hiện ước hẹn này…" Bạch Tố thì thào, lùi mấy bước, nhìn Tô Minh.
Tuyết trong lòng bàn tay Tô Minh hòa tan thành nước. Hắn nhìn Bạch Tố, cười cay đắng, gật đầu.
Bạch Tố nhìn Tô Minh như vậy, tim bỗng đau nhói. Cô không dám đối mặt Tô Minh, lảo đảo lùi bước, mãi đến càng lùi càng xa, mãi đến lùi tới khi trong tầm mắt không còn bóng dáng Tô Minh.
Trong bộ lạc, tiếng cười của Tư Mã Tín vang vọng. Y đứng đỏ, vẻ mặt kích động và nỗi vui sướng không thể che giấu. Y cảm giác rõ ràng, Man Chủng trên tuyết nguyên đã hoàn toàn thành công. Y thậm chí cảm nhận được tồn tại sự liên hệ, liên hệ này cho y cảm giác, chỉ cần một ý niệm của mình là có thể quyết định sinh tử của Man Chủng này!
"Tô Minh à Tô Minh, ngươi rốt cuộc vẫn trở thành Man Chủng của Tư Mã Tín ta!!!" Tư Mã Tín cười to, nhoáng người lên vọt ra, lao thẳng đến tuyết nguyên. Y phải xem coi bộ dạng hiện giờ của Tô Minh!
Đang đi thì Tư Mã Tín khựng lại, trên bình nguyên, y thấy Bạch Tố như mất hồn lảo đảo đi tới. Tư Mã Tín vui sướng tới gần Bạch Tố.
"Tố nhi, đã khiến muội chịu uất ức!" Tư Mã Tín định ôm lấy Bạch Tố nhưng bị cô bản năng né ra, biểu tình phức tạp, không lên tiếng.
"Ta vốn muốn đi gặp tân Man Tử Tô Minh này, nhưng muội quan trọng hơn hắn, ta ở bên cạnh muội, để hắn tới bái kiến chúng ta." Tư Mã Tín vô cùng kích động, không để ý vẻ mặt Bạch Tố, động ý niệm, đối với Man Chủng y cảm ứng được hạ lệnh tiến tới.
Nhưng sau khi truyền ra mệnh lệnh, dần dần Tư Mã Tín biến sắc mặt. Từ vui sướng kích động biến chần chờ, từ chần chờ biến khó hiểu, cuối cùng là đổi sắc mặt.
Trên tuyết nguyên, Tô Minh ngồi đó, nhìn tuyết trên trời, biểu tình chẳng có chút đau thương mà là bình tĩnh không gợn sóng. Hắn nhẹ lắc đầu.
"Bạch Linh, tôi đã cho cô ấy một cơ hội, đây là lựa chọn của cô ấy. Từ nay về sau, dù cô ấy có giống như cô, cho dù giống đến như cùng một người, cũng sẽ không tạo ra gợn sóng trong tâm tôi. Kết thúc, gồm cả lần đầu tiên tâm biến của tôi."
Tô Minh cúi đầu, tay phải nâng lên phất một cái, bàn vẽ xuất hiện. Cách thật lâu sau hắn lần đầu tiên lật mặt chính bàn vẽ, nhìn mình trong bàn vẽ, nhìn cọng cỏ xanh dưới chân mình trong bàn vẽ. Trong mắt Tô Minh, tranh đã biến đổi.
Mình trong tranh nhấc chân lên, cỏ quấn chân bị hắn nâng lên, đạp qua, như gió thổi không để lại dấu vết.
Theo hình ảnh biến đổi, khí chất lột xác lan tràn từ người Tô Minh. Tóc hắn xõa tung bay trong gió. Đôi mắt hắn lộ ra tang thương như nhìn thấu chuyện gì đó trong thế gian. Tuyết xung quanh bỗng chốc ùa tới chỗ hắn.
Trên người hắn, trong Huyết Nguyệt Ô Sơn Đồ lần đầu tiên xuất hiện tuyết bay.
Huyết Nguyệt Ô Sơn Phong Tuyết Đồ!