"Anh, hôn." Khương Nguyễn chu chiếc miệng nhỏ non mềm gợi cảm ra, tầm mắt khư khư nhìn môi của Tạ Phong có chút thèm thuồng, cậu lại muốn ăn thạch nữa rồi.
"Hôn gì mà hôn, tay còn chưa đủ đau?" Tạ Phong nổi quạu.
"Nhưng tay em chảy máu rồi, đau lắm á, phải hôn một cái mới được." Giọng của Khương Nguyễn nhẹ nhàng lại đáng yêu, hệt như đang làm nũng vậy.
"Không hôn!" Tạ Phong nhẫn tâm từ chối.
"Anh à ~"
Hai bên thái dương của Tạ Phong co giật, trừng mắt với cậu, "Có nghe lời tôi không?"
Khương Nguyễn cảm thấy hơi uất ức, "Nhưng tôi đau lắm, hơn nữa cậu còn bảo sẽ nghe lời tôi mà."
Tạ Phong thấy cậu thất vọng gục đầu xuống, ánh mắt cũng lung lay, cuối cùng vẫn hôn lên mặt cậu cho qua quýt, chỉ là cái hôn lướt nhanh qua, trái tim thế mà rung động mãnh liệt không chút kháng cự.
"Được rồi chứ?" Trên mặt lại treo cái biểu cảm kiểu 'Cậu dám nói không được thì tôi sẽ giận đó'
Khương Nguyễn chạm nhẹ lên chỗ ban nãy được hôn, tuy không phải hôn lên môi, nhưng tính cậu dễ dỗ dành lắm, chỉ cần Tạ Phong chiều cậu thôi là cậu vui rồi.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được rồi, không đau nữa."
Tạ Phong thầm thở phào một hơi, tiếp đến lại cảm thấy cơ mặt chợt mềm nhũn ra.
Khương Nguyễn cười nói: "Em cũng hôn anh, anh cũng sẽ không đau nữa."
Biết sớm đã hôn môi rồi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tạ Phong trong lòng tự phỉ nhổ bản thân thậm tệ, cùng lúc nét mặt trở nên càng dọa người, miệng cũng mím chặt không nói năng gì.
Người bị thương đã được đưa đi bệnh viện, người bên phe bọn chúng cũng đi theo, bây giờ chỉ còn lại người của phe bọn họ còn ở lại.
Mắt thấy cát trên tay anh dâu đã được anh Phong thiết hán nhu tình* xử lý xong, Mục Cường vội vàng dè dặt dâng chai nước suối đã được vặn nắp lên.
*Người đàn ông mạnh mẽ, hổ báo với thiên hạ, chỉ dịu dàng với người thương.
Đầu lông mày của Tạ Phong nhíu chặt, "Sẽ hơi đau, ráng nhịn chút."
Tay Khương Nguyễn chợt run rẩy, cậu rất sợ đau, dây thần kinh đau của cậu đã mẫn cảm, một chút đau thôi cậu cũng không chịu nổi, đổi lại nếu là lúc trước thì cậu đã khóc từ lâu rồi, chỉ là bạn trai không thích cậu khóc, nên mới cố nhịn thôi.
Cậu lo lắng hỏi: "Không rửa được không?"
Tạ Phong liếc nhìn cậu, rồi lại chuyển sang đám đệ bên cạnh đang đứng ngây như trời trồng, "Vây quanh ở đây làm gì? Tản ra!"
Mục Cường thân thiết nói: "Bọn em ở đây giúp đỡ, có việc gì anh Phong gọi bọn em là được."
"Mày là bác sĩ?"
"Á? Không phải."
"Không phải thì tụi mày còn ở đây làm gì, thấy lại phiền ra, cút xa chút!"
"..."
Biết anh Phong của bọn họ bây giờ tâm trạng không tốt, lại vừa vớt được cậu bạn trai, đương nhiên sẽ không hy vọng bọn họ làm bóng đèn rồi. Mục Cường đưa mắt ra hiệu với những người còn lại, đám người liền chuồn nhanh thoăn thoắt như chân được thoa nhớt.
Xung quanh rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khương Nguyễn thấy hắn nhìn chằm chằm mình mà chẳng nói gì, bèn dùng ánh mắt nghi hoặc đáp lại.
"Nhắm mắt lại."
"Ừm."
Khương Nguyễn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rất nhanh liền cảm thấy trên môi ấm dần, cậu kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt điển trai đang kề cận trước mắt, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dày rậm, không ngừng lay động như hai cánh quạt nhỏ.
Khương Nguyễn bị lấn át toàn bộ tâm trí, đến bàn tay bị nước chảy vào lúc nào cũng chẳng hề cảm thấy đau rát.
Chờ đến khi dốc sạch chai nước suối, Tạ Phong mới buông ra, ánh mắt vẫn đỏ khè hung dữ nhìn cậu, "Không phải bảo cậu nhắm mắt sao?!"
Khương Nguyễn vẫn ngây ngốc nhìn hắn, hiển nhiên vẫn còn mê man chưa tỉnh, buột miệng nói: "Anh, em thích anh lắm đó."
'Và em cũng biết, anh cũng rất thích rất thích em.'
Tạ Phong đơ người, toàn thân đỏ lừ, miệng cọp gan thỏ đáp: "Đừng nói xàm, cậu ăn nói kiểu vậy nữa có tin ông..."
Nói được nửa câu đột nhiên lại bí lời, không nghĩ ra phải làm gì với con người này.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Nguyễn đâu đâu cũng chứa đựng hình bóng hắn, vô cùng nghiêm túc phản bác lại: "Đây là lời thật lòng của em, em sẽ nói mãi cho anh nghe. Bạn trai à, em thật sự rất thích anh."
Mẹ nó chứ ai muốn nghe chứ!
Cậu không được nói!
Thích cái gì mà thích!
Sến chết đi được!
Đương nhiên những lời này Tạ Phong chỉ dám gào thét trong lòng thôi, còn thực tế hắn chỉ mím chặt môi, không dám liếc nhìn người bạn trai nhỏ bé của hắn, còn cố tình phớt lờ đi niềm vui sướng ngấm ngầm len lỏi đến đầu con tim.
"Đi thôi, đưa cậu đến bệnh viện băng bó."
Nếu vết thương này ở trên người hắn, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn dù chỉ một cái, nhưng đổi lại là trên người bé thỏ trắng, thì hắn không thể ngồi yên được, vết thương đó nhìn thế nào cũng thấy gai mắt.
Càng cảm thấy ban nãy ra tay vẫn nhẹ rồi.
Khương Nguyễn ngước đầu nhìn hắn, ngửa mặt nói: "Anh bế em đi."
Tạ Phong nhắc cho cậu tỉnh ra: "Cậu bị thương ở tay, không phải chân."
Khương Nguyễn thấy hơi bị hớ, bèn bịa đại lý do "Ban nãy em sợ quá, nên giờ chân cũng mềm nhũn luôn rồi, không đứng dậy nổi này."
"...Chậc, ẻo lả!" Tạ Phong bế ngang cậu lên, trong lòng lại đang nghĩ: Lần này sao vẫn chưa hôn lại? Chậc, con người phiền phức!
Khương Nguyễn tựa vào lòng hắn, khắp người đều là mùi hương của hắn, cơ thể mãi căng cứng đến lúc này cuối cùng cũng thả lỏng.
Cậu thật sự đã quay về rồi, quay về khoảng thời gian mà hắn vẫn còn, người mãi quyến luyến mãi không chịu đi trong giấc mơ của cậu, bây giờ xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt cậu.
Có thể hôn, có thể chạm, có thể ôm.
Cảm ơn món quà của thượng đế, để cậu lại có thời gian yêu thương con người này – Người yêu cậu yêu đến xương tủy này.
...
"Có biết nhẹ tay chút không?! Sợ cậu ấy chưa đủ đau hay sao còn dùng lực kiểu đấy?!" Tạ Phong trông chú thỏ trắng đau đến mức liên tục lấy hơi, hốc mắt đỏ bừng liền không chịu được mà quát ầm lên.
Y tá đang khử trùng trợn trắng mắt, "La hét cái gì, tôi nhẹ lắm rồi đấy, xót bạn trai như vậy sao không tự làm đi?"
"Làm thì làm! Còn nữa, ai nói cậu ta là bạn trai tôi vậy!" Tạ Phong đá một phát vào vị trí mà y tá đang ngồi, "Xê ra!"
Y tá ném tăm bông vào thùng rác, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bầm, âm thanh lớn đến mức sợ hai người kia không nghe thấy, "Không phải bạn trai mà bày ra cái bộ dạng đau lòng muốn chết thế kia, thứ mồm điêu!"
Tạ Phong: "..." Y tá chết tiệt!
Khương Nguyễn bị bộ dạng cau có của hắn chọc cười, chủ động đưa tay ra trước mặt hắn, ra vẻ ngoan ngoãn nói: "Anh làm đi, em không la đau đâu."
Tạ Phong khẽ hừ một tiếng, "Tôi tự tay làm, cậu mà dám la là tôi vứt cậu ở đây luôn."
Khương Nguyễn gật đầu cười khì khì, "Ừm, em không la đâu."
Không biết là do cậu quá thích bạn trai mình, hay là do động tác của Hạ Phong quá nhẹ nhàng, mà sau đó Khương Nguyễn thật sự không còn cảm thấy đau nữa.
Tạ Phong khử trùng băng bó một hơi là xong, rất nhanh tay của Khương Nguyễn đã được bọc thành một cái móng heo trắng to đùng, lại còn là loại múp tròn quay quay.
Đầu lông mày của Khương Nguyễn cật lực biểu tình, "Xấu quá à."
Lời nói nhỏ như cánh muỗi của cậu ấy thế mà lại lọt vào tai Tạ Phong, "Cậu nói to thêm xíu nữa, còn dám chê xấu, kén bướm này còn không đủ đẹp sao? Gu thẩm mĩ của cậu bị làm sao vậy?"
Khương Nguyễn nhìn kén bướm khổng lồ xấu đến ma chê quỷ hờn rồi rơi vào trầm tư, thôi bỏ đi, bạn trai vui là được.
Cậu hôn lên má hắn một cái, "Cám ơn anh."
Tạ Phong ngừng thở, "Cậu còn dám dở trò lưu manh, có tin tôi vứt cậu ở đây luôn không?"
"Không tin, với lại em không có dở trò lưu manh, anh là người yêu em, em hôn anh ai mà quản nổi."
Khương Nguyễn kéo lấy tay hắn đầy thân mật, "Anh, chúng ta đi thôi."
Tạ Phong: "..." Đi nhanh đi nhanh, sắp trụ không nổi rồi.
Khương Nguyễn muốn tự trả tiền thuốc men, nhưng Tạ Phong liếc nhẹ cậu một cái, cậu liền lặng lẽ tắt điện thoại đi, trong lòng như chảy toàn mật ngọt.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tạ Phong đưa Khương Nguyễn về Đại học A, Khương Nguyễn vốn dĩ không chịu về, còn muốn ở bên Tạ Phong lâu thêm một chút nữa, nhưng Tạ Phong không chiều theo ý cậu, trực tiếp bảo tài xế đưa đến Đại học A.
Taxi dừng trước cổng Đại học A, Tạ Phong không định đưa cậu vào trong, bèn hí mắt cười duyên với Khương Nguyễn.
"Được rồi tiểu thiếu gia, cùng cậu chơi trò bạn trai gì đó cũng đủ rồi, thấy cậu khá vui vẻ, có vẻ như đã hài lòng rồi, sau này có gặp cũng không cần phải chào hỏi gì đâu."
Tuy tỉ lệ gặp gỡ của bọn họ hầu như không có.
Vẻ mặt của Khương Nguyễn chợt rầu rĩ, hai tay ôm chặt lấy một cánh tay hắn, "Anh đừng nói như vậy, em không phải đang chơi trò chơi với anh, là nghiêm túc. Anh đã là người yêu của em rồi, nên đừng nói lời như vậy, em sẽ..."
"Cậu sẽ làm sao?"
"Em sẽ giận, không thèm để ý đến anh nữa!" Con người Khương Nguyễn mềm mỏng, tính cách dịu dàng, giọng cũng nhỏ nhẹ, một chút sức uy hiếp cũng không có.
"Tùy cậu thôi, về đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa, có gặp thì cứ xem như người dưng." Tạ Phong hất tay cậu ra, quay người đi.
Khương Nguyễn thấy hắn không phải đang giỡn, trong lòng rất uất ức, Tạ Phong thích cậu, cậu cũng thích Tạ Phong, Tạ Phong sao lại không chịu làm người yêu cậu?
Cậu níu kéo Tạ Phong lại, thận trọng hỏi: "Anh không thích em sao?"
Tạ Phong trông thấy bộ dạng sắp khóc tới nơi của cậu, ánh mắt chợt trầm lắng, "Cậu nghĩ tôi thích cậu?"
Vừa dứt lời, đáy mắt Khương Nguyễn lại truyền lên hơi ẩm chực chờ ngưng tụ thành nước mắt, tay chân bối rối nhìn hắn. Lời vẫn chưa kịp nói, thì một nữ sinh bước đến trước mặt cậu.
"Khương Nguyễn?" Nữ sinh thanh tú dễ thương ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn cậu.
Khương Nguyễn liền vội nén nước mắt về, chỉ khi đứng trước người thân thích, cậu mới để lộ ra tính cách mít ướt thôi.
"Xin hỏi cậu có việc gì không?" Lúc nói chuyện cậu vẫn giữ chặt lấy tay của Tạ Phong không chịu buông, sợ hắn sẽ nhân lúc cậu ứng phó với nữ sinh mà chạy mất.
Nhưng cậu không hề hay biết rằng, sắc mặt Tạ Phong nhìn nữ sinh đột nhiên xuất hiện đó sầm xì đến đáng sợ.
Nữ sinh không cẩn thận nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền hoảng hốt, nghe Khương Nguyễn đáp lời cô mới hoàn hồn, trên mặt mang theo một lớp sương đỏ.
"Có thể biết phương thức liên lạc của cậu không?"
"Á?"
"Được không?"
Khương Nguyễn có chút lơ ngơ, không biết phải trả lời như thế nào, lúc trước làm gì có ai đến hỏi phương thức liên lạc của cậu, nên cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này.
Khương Nguyễn không biết rằng, Nam Ân luôn xem cậu là đồ vật trong túi, hơn nữa còn phát tán tin tức này ra ngoài, nể gia thế của hắn, đa số chẳng có ai dám làm mất mặt hắn cả.
Cộng thêm "chiến hữu tốt" của hắn sớm đã bảo rằng Khương Nguyễn không định yêu đương, ai bám theo làm phiền cậu thì xác định tìm cái chết, với lại người này cũng có điều kiện, lại ở chung với cậu không rời một khắc nào.
Cứ thế, hầu như không có ai dám đến làm phiền cậu.
Nữ sinh này cũng nhìn thấy sứ giả canh chừng nam khôi của Khương Nguyễn không ở cạnh, nên mới định nắm bắt lấy vận may.
Khương Nguyễn khù khờ móc điện thoại ra định thêm số cô, còn chưa mở khóa đã bị một bàn tay ấn giữ xuống.
Khương Nguyễn: "?"
Tạ Phong vịnh lấy vai cậu, cười côn đồ ngoắc lấy cằm của cậu lên, một nụ hôn rơi xuống khóe môi cậu, khẽ chạm rồi rời đi, trong giọng điệu thoang thoảng (nồng nặc) khó chịu.
"Cục cưng à, người yêu em vẫn còn ở đây nha, thế mà cho người khác phương thức liên lạc à? Hửm? Chưa biết hậu quả lúc anh ghen à? Hay là lúc trước anh dạy dỗ chưa đủ?"
Nữ sinh ngơ ngác, Khương Nguyễn có người yêu rồi ư?!