Cầu Vồng Sau Mưa

Chương 17: Đắn đo




Hắn lại đi ngang qua nó, nó muốn kéo hắn lại xin lỗi hắn, nhưng nó lại ko mở miệng được. Lúc trước nó đã chửi hắn thậm tệ thế nào mà. Nhưng chuyện nó ko sai thì sao phải xin lỗi. Suy nghĩ đắn đo mãi rồi nó cũng quyết định liều.
Nó chạy theo nắm tay hắn lại, kéo hắn ra ngoài vườn. Hắn cũng bất ngờ vì bị kéo ngược, nhưng cũng đi theo nó.
- Tôi... tôi xin lỗi cậu.
Hắn vòng tay, chau mày.
- Chuyện gì.
- Chuyện hầm rượu, tôi đã nghĩ là cậu làm, nhưng hôm nay tôi mới biết thủ phạm là ai, tôi xin lỗi và cám ơn cậu cứu tôi. Nhưng cậu cũng phải xin lỗi tôi đi.
- Xin lỗi cô? Sao tôi phải làm thế
- Vì cậu lúc đó biểu tôi xuống hầm rượu nên tôi mới bị thế.
Hắn trợn mắt.
- Cái gì, nè cô, cô là người làm nhà tôi, tôi ko sai cô thì tôi tự đi lấy à.
Ờ há, quên mất nó là người làm mà, ko lẽ để chủ nhà tự đi lấy ư, xấu hổ quá đi mất, nó cúi đầu, bặm môi.
- Tôi thật sự xin lỗi cậu.
- Nói nhỏ quá ko nghe
- Tôi xin lỗi cậu
- Ko nghe, tôi già rồi.
Bực mình nó kéo cổ áo hắn xuống hét thật to vào lỗ tai hắn, rồi chạy mất.
- Tôi xin lỗi cậu.
Hắn xoa xoa lỗ tai, mặt đỏ bừng. Nhưng nó có để ý ko trong cách xưng hô với nó đã khác rồi.
Thực ra đi du học nhưng hắn vẫn nhớ nó, hắn ko biết từ bao giờ hắn để ý đến nó, hắn biết chắc hắn có vấn đề rồi. Hắn về để xác minh nó trong lòng hắn tồn tại bao nhiêu %.
Hắn bây giờ lâu lâu vẫn nói chuyện với nó, nó cũng vậy ko còn ghét hắn nữa, cuộc sống lại đi vào quỹ đạo rồi. Nó 18 tuổi và hắn 20 tuổi
.....
- Alo mẹ à, con đây. Mẹ sao vậy, sao lại khóc.
- Con ơi, anh con.. anh con bị ngã từ trên cao xuống... nó... nó chắc ko qua được mất.
Bà Ba Lài cũng biết điện cho nó là giải pháp cuối cùng rồi, bà cũng biết nó đã hy sinh vì nhà bà 1 lần rồi, bà cũng biết nó làm cho nhà người ta thì làm gì có tiền, nhưng bà hết cách rồi, đứa con trai duy nhất còn nguyên vẹn của bà.
- Mẹ à, anh con bị gì nặng ko mẹ, mẹ bình tĩnh đừng khóc nữa nha mẹ.
- Nó bị dập phổi, bể xương chậu, người ta bảo phẫu thuật phải hơn 100 triệu, mẹ biết làm thế nào hả con...
Ko phải bây jo bà mới điện thoại cho nó, bà bình thường cũng hay hỏi han nó lắm, bà cũng yêu nó nhiều lắm. Hễ có ai đi sài gòn, bà cũng gởi quà cho nó, có khi là ngô, có khi là dứa, cũng có khi là ổi trong vườn nhà bà. Bà nghèo lắm chỉ cho nó được những thứ quê mùa rẻ tiền thôi, nhưng đối với nó là bao la tình cảm của mẹ.
- Mẹ ơi ko sao nha, để con nghĩ cách nha mẹ.
Cúp máy rồi nó nghĩ ngay và chạy đi tìm bà chủ, nhưng bước chân nó giống như bị ai rị lại. Ko được, bà chủ đã giúp nó rồi, nó ko thể phiền bà thêm nữa. Đúng rồi đi tìm anh Gia Hy, nó ngoảnh chân đi nhưng lại dừng lại. Nó biết làm sao bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.