Cầu Vồng Sau Mưa

Chương 31: Quên em




Bọn họ rời khỏi buổi lễ, bỏ lại sau lưng bao nhiêu khách khứa quan trọng, bao nhiêu vị tai to mặt lớn.
Họ chạy xe về nhà, hắn đưa nó lên phòng hắn, đặt nó nằm lên giường, hắn cởi bỏ áo vest bên ngoài, tháo cà vạt, tháo lun vài hột nút.
Hắn tiến đến chỗ nó, nằm đè lên nó, nhìn nó say đắm rồi đặt lên môi nó 1 nụ hôn sâu. Mùi rượu của hắn phả hơi vào nó cũng làm nó ngất ngây. Hắn gần như cởi bỏ bộ váy của nó, nó ko phản kháng, nó yêu hắn, sau bao nhiêu chuyện xảy ra nó biết hắn yêu nó rất nhiều và nó cũng thế. Da thịt chạm vào nhau, 2 cơ thể nóng bừng, hơi thở gấp gáp. Môi hắn đi đến tai nó, chạy xuống cổ nó, đến xương quai xanh. Tay hắn cũng tìm đường vào trong áo nó sờ soạn mân mê. Nó nằm đó ôm lấy hắn ngại ngùng chờ đợi cảm giác " lần đầu tiên" ấy.
- Đi singapore với anh.
- Đi làm gì anh.
- Anh đi công việc hơn nữa tháng, anh ko thể qua đó mà ko có em 1 ngày được.
- Em ko thể đi được rồi, em sắp tới phải thi lên cấp cả 2 ngoại ngữ nên em không đi được rồi.
- Buồn.
- Thôi mà, đi xong về, em chờ.
- Nhớ đó, lúc anh đi ko được lén phén với thằng nào đâu đó.
- Em là của anh mà, tình yêu em, tâm hồn em, cơ thể em cũng là của anh thôi.
Câu nói như tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa đang bùng cháy trong hắn. Hắn lại tiếp tục hôn nó, lưỡi hắn lại tìm đường vào miệng nó, quấn lấy nhau. Tay hắn cởi bỏ luôn những gì còn sót lại của 2 đứa, 2 cơ thể lõa lồ, dưới ngọn đèn mờ ảo, hắn được chiêm ngưỡng cơ thể tuyêt đẹp của nó, con " quái vật" trong hắn lớn hơn. Hắn thèm khát nó, nhưng mọi việc đó hắn làm là nhẹ nhàng, trân trọng nó. Hắn mân mê và mơn trớn 2 quả đào của nó, tay hắn miên man xuống vùng cấm của nó, nó ưỡng người. Môi hắn lại đi xuống, đi xuống và đi xuống. Môi hắn đi tới đâu thì dây thần kinh trên cơ thể nó căng hết lên. Hắn kẹp 2 chân nó lên hông hắn, từ từ đẩy " con quái vật" vào vùng cấm địa của nó, từ từ và từ từ. Nó cảm nhận được "con quái vật" nóng ấm đang chui vào cơ thể nó, nó thấy nóng hết cả người lên, bấu tay vào lưng hắn trầy xướt. Mồ 2 cả 2 chảy ra nhễ nhại quện vào nhau, 2 cơ thể cũng quện vào nhau ko rời. Lần đầu của nó và cũng là lần đầu của hắn, trao cho nhau vậy đó.Mặc ngoài kia mưa to gió lớn cũng ko làm ảnh hưởng đêm xuân hạnh phúc của 2 người.
.....
Đêm qua ko biết bao nhiêu hiệp, sáng nay nó rã rời ko thể ngồi dậy nổi. Minh chứng cho chuyện đêm qua là vết máu vươn trên drap.Nó cảm nhận được cơn đau từ bên dưới, làm nó lười thêm chỉ muốn quấn mền trong chăn, cuộn tròn như chú mèo con. Vòng tay từ phía sau kéo nó, ôm nó vào lòng. 2 cơ thể lõa lồ ôm lấy nhau trong chăn ấm. Hắn hôn lên tóc nó, nó dựa vào ngực hắn, mùi hương của hắn cứ được đà mà chui tọt vào mũi nó làm nó say mê.
- Em mệt lắm ko.
- Anh còn hỏi, em dậy ko nổi nè.
- Ồ, anh hư vậy hả, hay mình...
- Nè, anh xấu xa quá rồi đó.
Hắn cười nham hiểm ôm lấy nó.
- Có món quà này, anh đi sing về, sinh nhật em anh sẽ tặng cho em.
- Thế giờ anh tặng lun đi.
- Đừng có mơ
Hắn cốc đầu nó, rồi lại hôn tóc nó.
- Cảm ơn em đã dành đời con gái cho anh, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
Nó chỉ cười rúc đầu vào ngực hắn, ấm áp, hạnh phúc quá chừng.
.....
Bay mấy tiếng hắn cũng tới sing, nơi này đúng là đáng sống thật, trong lành quá. Hắn chỉ muốn đưa nó theo cùng thôi. Hắn hợp tác với bạn mở quán ăn Việt ở bên này, mơ ước của hắn là đặt nhiều quán ở nhiều nước hơn nữa. Thực ra sở thích của hắn là đầu bếp, hắn muốn tự đứng lên trên đôi chân của mình. Sau này hắn có cơ sở lớn mạnh hắn sẽ cưới nó, sẽ đưa nó qua đây sống, sẽ cho nó làm bà chủ. Nghĩ thế thôi mà nhớ nó quá chừng. Bạn hắn đón hắn rồi đưa đi ăn và bàn công việc thiết kế quán sao cho đẹp bắt mắt và thực đơn phù hợp. Mới có mặt bằng nên họ còn phải lo nhiều thứ từ nguyên vật liệu, đến các dụng cụ bàn ghế...
Cuối cùng thì mọi thứ cũng ổn, chỉ cần bắt tay vào làm nữa thôi. Sáng mai hắn sẽ có mặt ở nhà thật sớm, sẽ là người chúc mừng sinh nhật nó đầu tiên. Hắn hí hửng nhìn món quà trên tay, vật mà bất ly thân của hắn, lúc nào cũng mang theo.
- A, xin lỗi cô tôi bất cẩn quá ko thấy.
Hắn cuối xuống nhặt lại đồ cho người vừa va phải.
- Ko sao đâu anh, em lượm được rồi... anh.. anh là Gia Khang.
Hắn ngạt nhiên vì sao qua đây mà lại gặp người quen à.
- Thu Phương, sao cô cũng ở đây.
- Em đi theo đoàn du lịch của công ty anh họ em, đi học hỏi kinh nghiệm á mà. Anh qua đây có việc gì à.
- Ờ tôi có việc, sáng mai tôi bay về rồi. Chân cô đỡ chưa
- Em ko sao ạ, cảm ơn anh.
- Vậy tối em mời anh đi uống nước nha.
- Ok
Họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, nhưng Gia Khang vẫn giữ khoảng cách lắm. Vì là người cứu bọn họ 2 lần, lại là bạn thân của Hướng Dương nên hắn mới nói chuyện, gặp người con gái khác thì đừng hòng.
- Thôi chào cô, tối gặp.
Cô và hắn chào nhau, cô đi qua đường. Chiếc xe điên ở đâu lao thẳng về phía cô.
- Coi chừng.
Rầm...
Hắn bị văng ra, người be bét máu, phần đầu cũng thế. Cô cũng bị trầy xướt rất nhiều. Cô lết lại chỗ hắn, ôm lấy hắn.
- Gia Khang tỉnh lại đi anh, ai đó làm ơn cứu với, cứu người.
.....
Nó theo thói quen lên dọn phòng cho hắn. Trong căn phòng này, trên chiếc giường này, đêm đó. Nó nhớ hắn quá. Mai sinh nhật nó rồi, mai hắn sẽ về, nó ngồi đó ngắm nhìn hình nó và hắn lúc chụp ở Trung Quốc.
- Hướng Dương... Hướng Dương..
Tiếng gọi cắt ngan suy nghĩ của nó.
- Em đây anh Gia Hy.
- Gia Khang... Gia Khang gặp chuyện rồi.
Nó sững người, con tim nó như bị bóp nghẹt, khung ảnh rơi choảng xuống đất vỡ tan.
- Theo anh qua sing.
.....
- Cô là người nhà của Triệu Gia Khang?
- Vâng là tôi thưa bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ.
- Cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi,nhưng có máu tụ trong não, có thể cậu ấy sẽ bị mất đi ký ức.
- Mất ký ức sao ạ?
- Cô cũng mau qua làm vết thương đi, người cũng đầy vết thương thế kia.
Bác sĩ đi, cô ngồi thụp xuống, khóc nức nở.
- Thu Phương, Thu Phương em có sao ko, sao trầy xướt hết thế này, mau đi làm vết thương.
Hữu Toàn đỡ cô dậy, cô túm áo hắn lay mạnh.
- Tại sao, tại sao lại làm thế, tại sao lại tổn thương Gia Khang của tôi.
Cô khóc lóc đau đớn, đấm bùm bụp vào ngực gã. Gã hét to.
- Không phải tôi, em tin tôi đi, tôi nhất định sẽ tìm ra người gây ra chuyện đó cho em, tôi hứa.
Gã ôm cô vào lòng, vỗ về.
- Ai là người nhà của Triệu Gia Khang. Cậu ấy tỉnh rồi.
- Là tôi.
Cô bỏ mặc Hữu toàn chạy vào phòng bệnh. Hữu toàn nhìn cô thoáng buồn.
....
Đau quá, sao mình lại nằm đây, cô gái đang nắm tay mình là ai. Hắn khẽ mở mắt.
- Gia Khang, anh tỉnh rồi, anh làm em lo quá.
Cô vừa lau nước mắt, vừa mừng. Hắn ko thể nhớ ra cô là ai được, đầu hắn đau lắm.
- Em là em đây, Thu Phương đây, anh ko nhớ sao. Em là người yêu của anh mà.
Nói rồi cô lấy món quà ra, mở trong hộp là cái vòng ngọc có hình phượng hoàng bên trong, lúc nãy cô đã nhận ra cái vòng này, cô biết nó là của Hướng Dương.
- Đây, cái vòng này anh tặng em mừng sinh nhật em. Chúng ta đã hẹn nhau qua đây mừng sinh nhật em, sau đó anh bị ta nạn, anh ko nhớ sao.
- Tôi ko nhớ gì hết, em là người yêu của tôi sao.
- Vâng là em đây mà.
Cô nắm lấy tay Gia Khang mà khóc.
Nó cũng đã bay qua tới nơi, cuốn quýt chạy đi tìm Gia Khang, Gia Hy cũng tới cùng.
- Gia Khang, em sao rồi, là anh đây.
- Gia Hy em đau đầu quá, Gia Hy cô gái kia là ai, sao lại theo anh.
Hắn chỉ về phía nó - cô gái chỉ khóc khi vừa thấy nó. Câu nói của hắn làm trái tim nó tan nát.
- Em sao vậy, đó là Hướng Dương, người yêu của em mà.
- Ko phải đâu, đây mới là người yêu của em, bọn em hẹn nhau ở đây để mừng sinh nhật cô ấy và em bị tai nạn. Em còn tặng cô ấy chiếc vòng.
Nó chết đứng khi nghe hắn nói thế, nó còn biết chiếc vòng là của nó, sao hắn lại tặng người khác chứ. Nó tiến về phía giường bệnh đưa tay lên má hắn, nhìn hắn chỉ biết khóc.
- Anh quên em rồi sao, anh nói với em những gì trước khi em đi sing anh quên rồi sao.
Nó hét lên, nước mắt ko ngừng chảy.
Gia Hy đưa nó ra ngoài.
Sinh nhật nó và Thu Phương cùng ngày nên họ chơi với nhau rất thân.
Giờ đây nó 20 tuổi, hắn 22 tuổi, hắn quên nó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.