[Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm

Chương 13: Công lược cẩu tử 50%




Đại Thiên Cẩu đứng lặng.
Khoan nói vụ y không hề có chút ấn tượng nào với con yêu trước mắt, chỉ nguyên điểm con yêu này biết rõ y là trừ yêu sư mà vẫn nhất quyết đến đây, cũng đủ khiến y ngẫm nghĩ thật lâu rồi.
Sau khi xác định Yêu Hồ không hề có ý tấn công y, Đại Thiên Cẩu nhẹ đẩy vai Yêu Hồ, kéo dài khoảng cách với hắn.
Tuy có hơi kỳ quặc, nhưng Đại Thiên Cẩu cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
“Ngươi… biết ta?”
Yêu Hồ nghe vậy bèn cong khóe môi, nhưng đầu mày lại cau lại, như khá là bất mãn với câu hỏi này của Đại Thiên Cẩu, lại vừa như vẫn luôn chờ đợi câu hỏi này của Đại Thiên Cẩu.
Bản thân Đại Thiên Cẩu cũng thấy bối rối.
Y cũng cau mày theo Yêu Hồ, nhưng sau đó lại bị Yêu Hồ vươn tay chọc một cái vào giữa hai đầu mày.
Yêu Hồ vẫn mang nụ cười ban rồi, tay nhè nhẹ xoa đầu mày đang cau của Đại Thiên Cẩu giãn ra. Sau đó, dùng ngữ điệu như bạn cũ lâu ngày gặp lại, hỏi: “Không mời tiểu sinh vào nhà ngồi sao?”
Đại Thiên Cẩu sững người, đầu mày lại sắp nhăn lại, nhưng bị ngón tay Yêu Hồ chọc giữa đầu mày nên cuối cùng không thể nhăn lại được.
Giằng co một hồi, Đại Thiên Cẩu vẫn thỏa hiệp mà dẫn yêu quái kỳ quặc này vào nhà.
Yêu Hồ đã thu yêu khí lại từ lâu, vào nhà rồi bèn tò mò nhìn đông nhìn tây, thực sự giống một người bạn bình thường đã lâu không gặp của Đại Thiên Cẩu – nếu như bỏ qua cái đuôi vẫy qua vẫy lại sau lưng hắn.
Đại Thiên Cẩu phiền muộn nhìn Yêu Hồ, y ngồi lên ghế, thò tay ra định lần hồ lô rượu bên hông, bèn nhớ ra lúc trước y ra ngoài là để đi mua rượu, thế là cảm giác phiền muộn lại càng đậm.
Càng đáng giận hơn là sau khi Yêu Hồ loanh quanh một vòng trong căn nhà quét mắt cái là hết, rất không biết xấu hổ mà cọ dụi bên cạnh y, nói là đói bụng rồi, muốn ăn.
Đại Thiên Cẩu giật cái hồ lô rượu ném thẳng vào trán Yêu Hồ, tức giận nói: “Ôm lấy mà gặm.”
Yêu Hồ cũng không giận, cầm hồ lô lắc, “Cái này cạn trơ đáy rồi.”
“Ta vốn định đi mua rượu đấy chứ…” Đại Thiên Cẩu nói, không để ý thấy giọng điệu mình vào tai Yêu Hồ nghe ấm ức đến mức nào.
Cái tay Yêu Hồ đang lắc hồ lô rượu khựng lại, hắn cúi đầu nhìn Đại Thiên Cẩu, một tia sáng lóe qua đáy mắt rồi tắt ngấm – hắn nào có thấy được dáng vẻ ấm ức của Đại Thiên Cẩu bao giờ.
Cảm giác này… thực sự khá kỳ.
Yêu Hồ siết chặt hồ lô rượu, mở miệng nói: “Nếu tiểu sinh quấy rầy việc của Đại Thiên Cẩu đại nhân, vậy để bồi thường, rượu này, tiểu sinh đi mua hộ ngài được không?”
Đại Thiên Cẩu liếc nhìn Yêu Hồ như lườm, rồi lại mau chóng rời mắt đi.
Yêu Hồ thầm cảm thấy buồn cười, Đại Thiên Cẩu như vậy nghĩa là ngầm đồng ý rồi, giơ chân định đi, kết quả vừa mới bước được một bước thì thấy Đại Thiên Cẩu căng thẳng quay đầu, mắt nhìn chằm chằm vào hồ lô rượu.
Thế này là… sợ mình không quay lại?
Yêu Hồ bất lực thở dài, đưa tay lần vào trong ngực, lấy cái quạt bảo bối của mình ra đập xuống trước mặt Đại Thiên Cẩu.
“Trông hộ tiểu sinh nhé?”
Giờ Đại Thiên Cẩu mới gật đầu, chìa tay cầm lấy cái quạt.
Ha ha… đúng là trẻ con đến quá đáng mà. Yêu Hồ khẽ lắc đầu, giấu kỹ đuôi mình rồi ra ngoài.
Đi mua rượu chẳng tốn bao thời gian, chưa đến nửa canh giờ là có thể quay về rồi.
Đại Thiên Cẩu nhìn bức tranh bôi quệt lung tung trên cái quạt một hồi, bỗng nhớ ra mình không đưa tiền mua rượu cho Yêu Hồ.
Yêu quái kia đừng có đi cướp nhé… Đang lo như vậy thì Yêu Hồ xách hồ lô rượu về. Đại Thiên Cẩu vội vàng cất cái quạt đi, đứng dậy đi ra đón, vừa mở miệng đã hỏi: “Trả tiền chưa?”
Yêu Hồ sững sờ, rồi lập tức nhún vai cười, “Yêu quái còn trả cái…” Còn chưa nói xong đã bị Đại Thiên Cẩu véo vành tai không tự chủ được mà thò ra từ lúc vào cửa, thế là đau đến nhe răng.
Đại Thiên Cẩu sầm mặt, lôi Yêu Hồ định đi ra ngoài, “Cho dù là yêu quái, lúc nên trả tiền thì vẫn phải trả tiền!”
“Ấy——” Yêu Hồ cứ thế mà bị lôi xềnh xệch đi, suýt nữa là rơi nước mắt, “Tiểu sinh ban nãy chỉ nói đùa thôi, trả tiền rồi, trả tiền rồi!”
Đại Thiên Cẩu dừng chân, quay lại nhìn Yêu Hồ, “Thật chứ?”
“Đương nhiên… Thế nên là, bỏ tai tiểu sinh ra trước được không?”
Giờ Đại Thiên Cẩu mới chịu buông tay, cầm lấy hồ lô rượu đã đầy ắp từ trong tay Yêu Hồ.
Yêu Hồ nhăn mặt, cẩn thận sờ sờ vành tai nóng rực lên của mình, nghĩ lại một số “bức hại” của Đại Thiên Cẩu trước đây, do dự rồi vẫn thu cái đuôi còn chưa bị kéo vào.
Đại Thiên Cẩu lấy hai cái bánh bột mỳ từ trong chạn ra, đưa một cái cho Yêu Hồ.
“Không phải bảo đói à?”
Yêu Hồ chìa hai tay nhận lấy cái bánh, há miệng cắn một miếng, chỉ nghe “rắc” một tiếng, như cắn phải đá. Miếng bánh lạnh cứng xoay vòng trong miệng, mãi mới nhai vụn được mà nuốt xuống. Yêu Hồ bỏ cái bánh xuống, không muốn ăn miếng nào nữa, nhìn sang Đại Thiên Cẩu, tên kia như chẳng bị ảnh hưởng gì, gặm cái bánh như cục xương kèm với rượu, ăn rất ngon lành.
Yêu Hồ khịt mũi, len lén lấy con gà quay trong ngực ra.
Gói lá sen vừa mở ra, mùi gà quay liền ào ra ngoài, chẳng mấy chốc đã lan khắp phòng.
Cho dù Đại Thiên Cẩu điếc mũi cũng có thể ngửi thấy, khi ngước mắt nhìn sang, Yêu Hồ đang xé một cái đùi gà cho lên miệng.
Gà quay trước mặt, cái bánh cứng lạnh càng giống cục đá hơn.
Đại Thiên Cẩu do dự để cái bánh trong tay xuống, chỉ vào gà quay, “Ở đâu ra?”
“Mua lúc đi mua rượu đó.” Yêu Hồ ngậm đùi gà, xé cho Đại Thiên Cẩu cái đùi gà còn lại.
“Trả tiền chưa?”
Cái tay đang đưa đùi gà sang của Yêu Hồ run lên, đối mặt với Đại Thiên Cẩu đang nghiêm túc, không biết vì sao, tự nhiên lại có ý muốn trêu y.
“Nếu tiểu sinh nói chưa trả, vậy thì ngài sẽ không ăn gà phải không?”
“Đương nhiên, hơn nữa còn bắt ngươi đi xin lỗi nữa.”
“Ôi——” Yêu Hồ để cái đùi gà trong tay xuống, “Tiểu sinh sợ quá.”
“Thế nên rốt cuộc là đã trả tiền chưa?” Mắt Đại Thiên Cẩu long lên.
Yêu Hồ không nói gì, chỉ thả cái đuôi mình ra lắc lắc trước mặt Đại Thiên Cẩu.
—— Chót đuôi trụi lủi.
“Chưa trả tiền, nhưng mà đền thịt rồi, không tính là ăn quỵt chứ?” Yêu Hồ hỏi, trong mắt ngậm ý cười.
Đại Thiên Cẩu thực sự không biết vì sao đến lúc này rồi mà Yêu Hồ vẫn cười được.
Đã hành hạ cái đuôi đến thế rồi, nhìn không thôi cũng biết đau đến mức nào.
“Nhà bán gà quay có một tiểu quỷ không sợ yêu quái, tiểu sinh cho nó sờ đuôi một lúc, nó lấy cho ta một con gà quay… cũng không lỗ ha? Đại Thiên… đại nhân?”
Yêu Hồ lập tức im bặt, là vì Đại Thiên Cẩu đã thò tay về phía cái đuôi.
Khẽ một cái, chạm vào chót đuôi.
Đại Thiên Cẩu ngẩng đầu lên, nhìn Yêu Hồ đang ngạc nhiên vô cùng.
“Sau này đừng để người khác chạm vào đuôi ngươi nữa.”
Ngữ điệu cứng rắn đó khiến Yêu Hồ bỗng có ảo giác rằng đại yêu ngày xưa đã trở về rồi.
Nhưng, làm sao có thể…
Yêu Hồ định thần lại kéo đuôi mình về, đáp một câu cực nhỏ.
“Tiểu sinh biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.