Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 10:




Con dở hơi không biết lỗi thì thôi còn quay lại nhìn cậu nhoẻn miệng cười. Cười với chả cợt! Cậy mình có cái lúm đồng tiền duyên dáng hay sao mà cười thả thính? Ai thèm đớp mà thả? Ghét! Cậu đếch thèm để ý tới nó nữa, cậu lim dim chợp mắt làm một giấc. Lúc tỉnh lại cậu không thấy nấm lùn đâu, chỉ thấy mình đang nằm trên chiếc xe thồ cùng ba người khác. Ngó lại đằng sau thấy một vùng bùn lầy rất rộng, cậu gọi đứa con gái đang kéo xe:
- Ê! Con kia! Tên gì?
- Dạ, em tên Oanh.
- Một mình mày kéo bốn người bọn cậu ra khỏi vùng bùn lầy cơ à? Giỏi ghê!
- Dạ.
Thực ra chị Oanh bị thương ở trán nên ban nãy cũng nằm bất tỉnh trên xe cùng cậu Hoan và ba người kia. Chị chẳng biết ai kéo bọn chị ra khỏi vùng bùn lầy nữa, lúc chị tỉnh táo trở lại thì chỉ thấy chiếc xe trơ vơ giữa đường. Thương mọi người nên chị cố gắng kéo xe đi tìm cứu viện. Chị kéo được một đoạn thì gặp mấy thanh niên cao to, nghe đâu là bạn của một anh tên Khải, anh kêu bọn họ tới giúp bọn chị. Chuyện cậu Hoan hiểu nhầm chị kệ thôi, không phải chị cố ý muốn cướp công người khác mà do trán chị còn chưa lành hẳn, kém xinh nên chị không đi quay phim được, hai mẹ con chị rơi vào cảnh túng quẫn, nếu không xin ít tiền từ chỗ cậu Hoan thì sống không nổi. Ban đầu cậu chỉ sai người đem tiền và quà cáp qua cảm ơn thôi, nhưng sau khi người của ông già lùng sục được chiếc áo rướm máu của cậu Lộc, nghe họ phán đoán cậu cả bị thú dữ tấn công, cậu Hoan rơi vào trạng thái trầm uất. Cậu chủ động tìm chị trút bầu tâm sự. Chị và cậu bám víu lấy nhau, cậu hỗ trợ chị về mặt kinh tế, chị giúp cậu vượt qua nỗi đau lớn, hai đứa quấn quít bên nhau từ hồi đó tới giờ. Nếu như hai năm trước ông già không ép cậu đi hẹn hò với nấm lùn thì có lẽ bây giờ bọn họ đã là một đôi vợ chồng son hạnh phúc. Phải chia sẻ người đàn ông của mình với một con đàn bà khác, chị Oanh buồn ghê lắm. Mặc dù chị đã cố gắng năn nỉ giữ cậu Hoan ở lại, cậu vẫn nhất quyết lao về nhà. Gặp vợ, cậu quát:
- Con kia! Cậu gọi mà dám không nghe máy hả? Láo nháo nó vừa chứ! Cậu lại đạp cho một cái bây giờ!
- Tại cậu kêu em phải quỳ tới khi nào cậu tha mới được đứng dậy mà… em không dám làm trái ý…
Nấm lùn lí nhí trả lời, cậu Hoan sốc nặng. Không lẽ con vợ hâm của cậu nó cứ quỳ như vậy từ lúc bị phạt tới giờ? Con dở hơi! Cậu phạt ra uy là việc của cậu, nó quỳ hay không là việc của nó chứ. Thấy cậu đi chơi rồi thì cứ lên giường mà nằm coi phim cho nó sướng đời, đợi nghe tiếng bước chân cậu về thì lại chạy ra chỗ cũ quỳ là được rồi mà. Hồi xưa mỗi lần bị thầy Tài phạt quỳ cậu toàn khôn lỏi kiểu đấy, con vợ cậu mang tiếng có hai bằng đại học mà đầu óc kém linh hoạt, thua xa cậu.
- Đứng dậy! Sao có chuyện danh tiết của mày mà mày cũng không biết xử lý cho ổn thoả là sao?
Cậu chau mày hỏi vợ, vợ cũng chau mày hỏi lại cậu:
- Ý cậu là sao cơ ạ?
- Mau lấy lọ mực đỏ trên tủ xuống, nhỏ vài giọt vào ga trải giường cho cậu.
- Dạ.
- Nhanh!
- Dạ.
- Dạ dẫm cái gì? Nhanh nhanh lên không sáng ra bu cậu sai người xuống kiểm tra mà không có thì mày chỉ có nước bốc cám mà ăn thôi con ạ.
- Dạ.
Cái con điên này nữa, dạ dẫm mãi mà có chịu đứng dậy đâu? Nó tính trêu ngươi cậu hả? Cậu đang định chửi cho một trận thì phát hiện ra trán nó lấm tấm mồ hôi, nó hình như cũng rất cố gắng để đứng dậy nhưng chắc do quỳ lâu nên chân bị tê đứng không nổi. Cậu bực bội nhỏ mực đỏ giúp nó, sau khi vứt tấm ga trải giường vào giỏ đồ bẩn, cậu thay tấm ga mới cho sạch sẽ rồi bất đắc dĩ nhấc bổng nó lên, đặt nó ngồi trên giường. Chân với chả cẳng như một cái trò hề, chưa chi đã sưng vù lên rồi, hại cậu lại phải lấy thuốc bôi cho nó. Rách hết cả việc!
- Em… em cảm ơn ạ.
Con vợ khách sáo nói, thằng chồng chẹp miệng:
- Méo phải cậu quan tâm tới mày đâu nhá! Cậu là cậu chỉ sợ mai ông già thấy vết sưng lại hỏi tội cậu. Mai không được mách ông già cậu phạt mày quỳ.
- Dạ.
- Mày có gì muốn nói với cậu không?
- Dạ?
- Ơ hay? Dạ lằm dạ lắm thế? Mày nghe không hiểu tiếng người à? Hay cậu phải sủa mày mới chịu?
- Dạ, cậu không cần sủa đâu ạ. Em vẫn hiểu tiếng người mà, chỉ là em không có chuyện gì cần nói ạ.
- Thấy oan ức lắm hả?
- Sao em lại thấy oan ức ạ?
- Thì cậu phạt mày quỳ đó… nghe nói ở nhà mày được cưng lắm… kiểu công chúa của thầy bu mày ý.
- Dạ không, em đáng bị phạt mà.
- Ừ, biết vậy là tốt.
Cậu vừa nói vừa thổi phù phù vào chân Hân, có chút man mát trên da cô… và cả trong tim nữa. Cô cười hiền. Cậu nhìn vợ cười cười lại thấy gai gai trong lòng, cậu quẳng luôn lọ thuốc dở vào sọt rác, tức tối hỏi:
- Mày cũng cười với nó như này hả?
- Với ai cơ ạ?
- Khỏi làm màu! Với cái thằng chết dẫm đó chứ còn thằng nào nữa?
- Thằng chết dẫm đó là thằng nào hả cậu?
- Con gái thành phố tụi mày thích vòng vo nhỉ? Mần nhau chán chê mê mỏi rồi còn hỏi thằng nào?
Hiểu ý cậu Hoan, mắt Hân đỏ hoe, cô rầu rĩ nói:
- Em… em bị hại…
Có vẻ như cậu thấy lý do đó rất củ chuối, cậu quát:
- Hại cái thằng cha nhà mày… bọn con gái toàn thế… lúc ấy cũng sướng bỏ bố đi được mà cứ kiểu thanh cao…
- Em bị hại thật mà.
Hân lí nhí nói, cậu mắng:
- Bớt xạo.
- Em không xạo.
- Mày xạo nặng luôn. Ngoài đường đầy gái ngon ra đấy, ai mà thèm hại cái thứ nấm lùn như mày?
Cậu nói thế thì Hân cũng chịu rồi, cô đau lòng rớt nước mắt, cậu bực bội mắng:
- Khóc! Lại khóc! Chỉ giỏi khóc thôi!
Con vợ lùn của cậu biết điều không dám khóc nữa. Nhớ lại vết cắn nham nhở kia, cậu băn khoăn thắc mắc:
- Nhu cầu của mày có vẻ cao nhỉ? Trước ngày cưới vài bữa vẫn chơi trai như thường.
Suy luận của cậu cao siêu quá Hân giải đáp không nổi. Cậu thấy Hân im thì tưởng Hân ngầm thừa nhận, cậu hắng giọng phân tích:
- Chuyện ra nông nỗi này âu cũng tại cậu, chính thức hẹn hò với mày hai năm nhưng chưa từng một lần làm mày thoả mãn, để mày thiếu thốn đủ đường. Cơ mà bây giờ thế sự khác rồi, bây giờ mày đã là vợ cậu, cho dù mày có cảm thấy bức bối khó chịu cỡ nào đi chăng nữa thì mày cũng không được đi tìm trai, nhất định phải gọi cậu về để cậu chăm sóc mày. Bởi vì nghĩa vụ của một thằng chồng như cậu là không được để thằng hàng xóm giải quyết những nhu cầu tối thiểu giúp vợ mình, mày hiểu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.