Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 23:




Sự thực là bữa đó cậu uống rượu say khướt, vừa thấy lái xe chở cậu về, Cúc liền ra đỡ cậu, sau đó nó dìu cậu vào phòng mình luôn. Lúc cởi áo khoác cho cậu, thấy chiếc đồng hồ trong túi áo bị văng ra nên nó cuỗm luôn. Đồng hồ nam nên nó không đeo được, nhưng lúc nào nó cũng đem theo bên người như của quý. Bữa nay ngứa mắt với mợ Hân quá nên nó muốn dùng chiếc đồng hồ này chọc điên mợ. Nó hi vọng mợ sẽ hiểu nhầm rồi nổi điên hành hạ nó, khiến nó bị đuối sức mà ngã khuỵ. Cậu Hoan tất nhiên sẽ thương cảm ẵm nó lên rồi quát cho mợ một trận giống như cái cách cậu quát bà Tuyết vì dám bắt nạt mợ. Tưởng tượng đến cái cảnh cậu bắt mợ xin lỗi nó, Cúc sướng rơn. Chỉ là, mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ như thế. Mợ Hân không có vẻ gì là tức giận cả, mợ chỉ nhẹ nhàng bảo nó:
- Chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật mợ tặng cậu, nhưng có vẻ như cậu không cần nên mới làm rớt cả năm mà chẳng hề hay biết, thôi thì em để lại lên kệ sách cho mợ.
Cúc vừa đặt đồng hồ lên kệ thì mợ đã hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không em?
- Dạ… dạ… - Cúc ấp úng.
- Dạ dẫm gì? Cút!
Cậu Hoan lớn giọng đuổi, Cúc biết điều lủi luôn. Con giúp việc vừa rời khỏi phòng thì con vợ cậu cũng dừng việc xoa bóp cho cậu. Nó lạnh lùng đi ra chỗ kệ sách lựa quyển sách y học rồi ngả lưng xuống võng nằm đọc sách. Bị ăn quả bơ, cậu có chút ức chế. Cậu bực bội cầm điện thoại chơi game, định bụng mặc xác nó, cơ mà mỗi lần liếc qua chỗ cái võng, thấy con vợ ứ thèm liếc lại nhìn trộm mình, cậu lại vừa ghét nó vừa khó chịu. Già nửa tiếng sau, cậu hắng giọng bảo:
- Hôm đó cậu uống rượu say, chắc con Cúc không dìu được cậu lên nhà nên nó dìu cậu vào phòng nó ngủ tạm thôi chứ chẳng có chuyện gì xảy ra sất.
Nếu có chuyện gì thì con Cúc còn lâu mới được ở nhà cậu nữa. Trước khi rước nấm lùn về, thầy cậu đã đuổi hết tất cả những đứa từng dính líu với cậu đi rồi. Mà có chuyện gì thì đã sao nhỉ? Cậu đường đường là thằng đàn ông khí thế cao ngạo ngút ngàn chứ có phải thằng đàn bà bám váy vợ đâu mà việc qué gì cũng phải khai với nó? Cậu làm gì, đi chơi với ai là cái quyền tự do cá nhân của cậu, con vợ cậu mà không biết điều, dám hoạnh hoẹ cằn nhằn cậu vả cho sấp mặt ấy chứ. Cậu tinh tướng lườm vợ một cái rõ oai, đã chuẩn bị tinh thần để dạy vợ rồi mà nó chả hư cho cậu lên mặt gì cả. Nó nằm đọc sách chăm chú, nửa lời phàn nàn cũng không có hại cậu bực bội quá chừng. Cậu tức mình bật dậy đi qua chỗ cái võng nằm. Sợ nấm lùn hiểu nhầm là cậu thích chõ chẹ với nó, cậu sĩ diện nói:
- Nằm trên giường không êm nên cậu mới phải qua đây, dù sao cũng là võng của cậu, cậu xài chẳng có gì sai cả.
Vợ cậu khẽ dạ rồi toan vùng dậy rời đi, nhưng cậu đã kịp ôm chặt lấy nó, mặt dày tuyên bố:
- Vợ của cậu, cậu ôm cũng chẳng có gì sai cả, nhỉ?
Lần này thì con vợ không thèm dạ, cậu rúc đầu vào cổ nó hít hà mùi thơm rồi thở dài nói:
- Tại cậu có nhiều đồng hồ nên mất một chiếc cậu làm sao mà biết được?
Ánh mắt Hân thoáng buồn, cô còn tưởng chiếc đồng hồ cô tặng thì sẽ đặc biệt hơn cơ, hoá ra với cậu nó cũng giống như bao chiếc đồng hồ khác. Dẫu sao cũng chỉ là một món đồ, vẫn biết đàn ông như cậu còn bỏ qua được cho vợ chuyện bị vấy bẩn thì phụ nữ như Hân chẳng nên căn ke mấy chuyện nhỏ nhặt như thế. Nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấy nặng nề, Hân khẽ thở dài. Cậu Hoan thấy con vợ lùn chau mày mãi thì vui không nổi, cậu đùng đùng bật dậy mở tủ đồ, vét toàn bộ chỗ đồng hồ của mình quẳng vào sọt rác, sau đó quả quyết nói:
- Đây! Cậu vứt hết rồi! Từ giờ chỉ giữ duy nhất một chiếc đồng hồ mày tặng cậu thôi, được chưa?
Cậu Hoan đang định với chiếc đồng hồ cái Cúc để trên kệ đeo vào tay thì nấm lùn đã ngăn lại, nó xị mặt nói:
- Chiếc đồng hồ này em Cúc giữ rất lâu rồi.
- Thì cậu vứt luôn cả cái này, xong cậu đưa mày đi mua cho cậu cái mới, được chưa?
- Dạ.
Vợ cậu gật đầu, con nấm lùn khốn khiếp, đến bây giờ nó mới thèm cười tủm một cái. Đồ con nít! Nó nhặt đống đồng hồ cậu vừa vứt để cẩn thận vào trong ngăn kéo của nó, sau đó vui vẻ vào nhà tắm thay váy đẹp. Cậu tất nhiên cũng phải thay đồ lịch sự để đưa vợ đi chơi. Khổ nhục cái thân cậu, tuổi trẻ chơi bời tứ tung nên có đưa vợ ra trung tâm thương mại của thị xã mua đồng hồ thôi cũng gặp tình cũ, chị Yến gặp cậu õng ẹo thả thính:
- Ui cha cha cậu Hoan! Ngàn năm mới gặp lại cậu thế này có quý hoá không cơ chứ? Một đêm nào đó em và cậu sẽ ôn lại kỷ niệm đẹp thời xa xưa, cậu nhé!
- Im đi, cẩn thận không sưng mồm đấy.
Cậu Hoan chau mày nhắc nhở. Chị Yến vẫn chẳng biết xấu hổ, chị tươi cười quay sang bắt chuyện với vợ cậu:
- Bé đây chắc là cô vợ mới cưới của cậu Hoan phải không nhỉ? Bé xem thế nào cho chị mượn cậu một đêm, lâu không được cậu ôm chị cứ bị nhớ ý.
Cậu Hoan cứ tưởng con vợ lùn sẽ cáu, nhưng nó chỉ chăm chú chọn đồng hồ cho cậu chứ chẳng thèm đáp lời. Yến được thể xỉa xói:
- Em nghe đồn cậu Hoan rước được con vợ học thức cao ghê lắm! Nay diện kiến mới vỡ lẽ, thì ra những người học thức cao thường có thói khinh người cậu ạ.
Vợ cậu bình thản mua chiếc đồng hồ nó thấy ưng ý nhất, sau đó dịu dàng đeo đồng hồ mới cho cậu rồi ngước lên nhìn cậu cười ngọt ngào. Cậu cũng xoa đầu vợ cười cười. Chị Yến bị người ta coi như không khí đã không thấy dễ chịu gì rồi, liếc qua thấy cái mặt nhơn nhơn của con vợ cậu như kiểu thách thức nhau khiến chị càng ức chế. Trong lúc mất bình tĩnh, chị đã không kiềm được đập vào lưng nó một cái. Chỉ là một cái đập rất nhẹ thôi mà thế nào lại khiến nó ngã dúi dụi vào người cậu. Chị khẳng định đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm là con này giả nai, thế nhưng cậu Hoan lại không nhận ra, thấy nó rơm rớm nước mắt, cậu nổi khùng cảnh cáo chị:
- Này! Một vừa hai phải thôi!
- Tại nó tỏ vẻ khinh bỉ em trước, em hỏi khí không phải chứ ở đâu có cái loại người mà người khác hỏi chuyện mặt cứ nhơn nhơn không thèm đáp hả cậu?
Chị Yến lý sự. Cậu Hoan xót ruột ôm vợ vỗ về rồi cau có hất hàm hỏi tình cũ:
- Cậu cũng hỏi khí không phải chứ mày là cái qué gì mà con vợ cậu nó phải có nghĩa vụ đáp chuyện mày?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.