Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 32:




Cậu nghe lời vợ đi vào căn phòng ngay phía sau hiệu thuốc ngồi chơi. Phòng được chia làm hai gian, một gian là nhà vệ sinh khép kín và một gian kê chiếc giường nhỏ. Hình như những lúc mệt vợ cậu thường vào đây nằm nghỉ, cậu ngửi thấy mùi thơm của nó ở trên gối. Cậu ngồi xuống giường, ôm chiếc gối vào lòng. Một lát sau vợ cậu cũng vào trong phòng. Vợ ngồi xuống bên cậu, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu ra điều bắt mạch khám bệnh. Những ngón tay mềm mại của vợ chạm vào cổ tay cậu khiến tim cậu run quá chừng. Sau khi nghe ngóng mạch đập của cậu, vợ thản nhiên nhận xét:
- Mạch đập hơi nhanh cậu ạ.
- Thì cậu đang bệnh mà.
Cậu láu cá đáp, vợ hỏi:
- Cậu bệnh lâu chưa?
- Cũng chưa lâu lắm.
- Cậu có biết nguyên nhân khiến căn bệnh này phát sinh là gì không ạ?
- Cậu biết. Ban nãy cậu kêu thằng Lập bảo vợ có nhớ cậu ghê quá thì cố gắng chịu đựng, tối về cậu đền. Nhưng vợ lại bảo với nó rằng vợ đang bận chết bà đi được, lấy đâu ra thời gian mà nhung với chả nhớ! Cậu nghe xong liền đau lòng mà phát bệnh.
Rõ ràng là Lập cố ý sửa lời nói của Hân để chọc điên cậu, nhưng đoán chắc Lập không có ý xấu nên Hân cho qua. Cô dịu dàng hỏi chồng:
- Triệu chứng của bệnh là gì hả cậu?
- Khó chịu, bực bội, mệt tim.
- Có sốt không ạ?
- Cũng hơi sôn sốt rồi đấy.
Hân gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cô lấy giấy nắn nót ghi mấy dòng rồi đưa cho cậu dặn dò:
- Đây là thuốc của cậu.
Cậu tò mò mở tờ giấy, trong đó viết:
“Vợ cậu nói thế vì lúc đó đông người, cô ấy ngượng chứ không phải là vì cô ấy không nhớ cậu. Có mỗi một ông chồng không nhớ thì còn nhớ ai?”
Đọc xong, cậu cười rạng rỡ. Vợ nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?
- Cũng chưa đỡ lắm đâu.
Cậu làm cái mặt nghệt như kiểu đau ốm lắm không bằng. Hân phì cười đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của cậu rồi gục đầu vào vai cậu hỏi:
- Như thế này thì sao ạ?
Thấy vợ chủ động gần gũi mình, cậu Hoan sướng điên. Cậu gửi một cái thơm nhẹ lên trán vợ và hai cái thơm nồng đậm lên đôi gò má hồng. Bàn tay xấu xa của cậu thò qua khe áo vợ mơn trớn cặp xương quai xanh gợi cảm. Cậu còn muốn hôn lên cánh môi đỏ mọng kia nữa, cơ mà con Tiên mất dạy đã lanh lảnh nói vọng vào:
- Mợ Hân ơi có người bệnh muốn gặp mợ ạ.
Biết thừa con vợ mình là bác sĩ rất tận tâm với nghề nên cậu chẳng thèm níu giữ nó. Cậu kiêu căng bảo:
- Thôi, cậu đi có công chuyện đây. Chả thèm ở đây với mày nữa đâu, mày có nhớ cậu thì cố mà chịu.
- Dạ, em sẽ cố gắng chịu đựng ạ.
Hân đáp, cậu vui vẻ ra ngoài lấy xe rồi phóng đi thăm Oanh. Thằng Lập đứng nấp ở bụi chuối thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy thấy cậu nổi nóng, lo cho mợ nên nó đã lén ra hiệu thuốc nghe ngóng tình hình. Có lẽ nó đã lo xa rồi, cậu tuy to mồm nhưng so với mợ thì còn non và xanh lắm, mới xíu đó đã bị mợ thao túng cho xịt cơn giận rồi. Nó nghe tụi người làm đồn hồi cậu Lộc còn sống, cậu Hoan chơi bời đú đởn kinh lắm, sáng nói yêu một em, chiều thương nhớ một em khác là chuyện bình thường. Thế nào mà bây giờ cậu thay đổi lạ lùng, có mỗi việc mở miệng ra thừa nhận nhớ vợ thôi mà đối với cậu khó quá chừng. Có bữa cậu còn nói thẳng vào cái mặt nó rằng:
- Oanh mới là tình yêu đích thực của đời cậu. Cậu cưới mợ Hân chẳng qua là bị thầy cậu ép thôi. Cậu đã xâu chỉ vào kim của mợ thì phải có trách nhiệm chăm sóc mợ, đấy là nghĩa vụ của một thằng chồng đối với một con vợ, chứ còn chuyện yêu đương thì không bao giờ có nhá!
Thằng Lập dạ thôi chứ nó không hiểu tâm ý của cậu. Ngoài cậu Hoan ra thì cũng chả ai hiểu được những ấm ức năm xưa. Cứ nhớ tới hồi bé cậu xin Hân có mỗi một cái nắm tay mà cũng bị phũ cậu lại thấy chạnh lòng. Năm mười tuổi, cậu được thầy Tài cho xuống thành phố ăn cỗ ở nhà bác Đăng. Cậu đi qua mâm nấm lùn ngồi rủ nó ra ngoài vườn chơi cầu trượt với cậu, nhưng nó bảo em Nghêu đang bị sốt, ăn xong nó phải trông em không đi chơi được. Năm cậu mười một tuổi, vào mồng ba Tết, thấy bác Đăng đưa ba chị em nấm lùn lên nhà mình chơi, cậu hí hửng lao ra dúi cho nó chiếc bánh tày tí hon do cậu tự gói, vậy mà thấy con Sò khóc lóc nó liền cho em gái luôn khiến cậu bực khủng khiếp. Valentine năm cậu mười ba tuổi, thầy Tài chở cậu xuống thành phố đi thi. Thầy vừa thả cậu ở hội trường thi thì cậu liền chạy trốn sang nhà nấm lùn. Cậu gặp nó ở chỗ gốc cây xoài, sau khi tặng nó hai con búp bê bằng gỗ hình cô dâu chú rể do mình tự tay đẽo, cậu rủ nó đi chơi. Nhưng nó viện cớ phải đi thi học sinh giỏi môn Toán để từ chối cậu. Cậu cáu kỉnh hỏi:
- Bỏ thi học sinh giỏi không được à?
- Không được đâu cậu ạ.
Nấm lùn quả quyết nói, cậu thắc mắc:
- Sao không được? Cậu được vào vòng chung kết cuộc thi hội hoạ toàn quốc, bữa nay phải đi thi mà cậu cũng bỏ thi để đi chơi với mày đấy thôi.
- Đó là vì cậu hư. Còn em thì khác. Em là bé Hến ngoan ơi là ngoan á, thế nên em sẽ không bao giờ bỏ thi. Hến phải đi thi để giật giải thưởng thật oách, để ba Hậu mẹ Hà, các cô, các bác và ông bà tự hào về Hến.
- Nghe vui ghê! Chả bù cho cậu, cậu có giật giải thưởng thì cũng chẳng có ai tự hào về cậu cả, thế nên cậu thấy thi hay không cũng đếch quan trọng. Thôi, cậu ở đây đợi mày, mày mau đi thi đi, thi về thì đi chơi với cậu.
- Dạ.
Vì nhà gần hội trường thi nên nấm lùn đi bộ đi thi, thỉnh thoảng nó quay lại vẫy tay chào cậu. Cậu cũng vẫy tay chào nó, chúc nó thi tốt. Chả hiểu nghĩ gì mà đi được một đoạn nó quay lại nói thầm với cậu:
- Cậu Hoan! Nếu bữa nay cậu giành giải thưởng thì em sẽ vô cùng tự hào về cậu.
- Thật á? - Cậu Hoan sửng sốt hỏi.
- Dạ, là thật ạ. - Hân ỏn ẻn đáp.
- Nhưng sao mày lại tự hào về cậu?
Cậu thắc mắc, nấm lùn nhẹ nhàng nói:
- Được quen biết người giỏi thì rất đáng để tự hào mà.
Nghe có vẻ hợp lý, cậu quyết định quay trở lại hội trường thi. Đề bài hôm đó là một câu hỏi:
“Hạnh phúc là gì?”
Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi chia tranh làm đôi, phần đầu tiên rất nhỏ, chỉ chiếm một phần năm bức tranh, cậu dùng màu tối vẽ bu Hoa cùng con mèo tam thể ác độc lườm nguýt cậu và những vết roi hằn lên da cậu. Phần còn lại cậu dùng màu sáng, cậu vẽ cậu trao giấy khen đạt giải Nhất cuộc thi hội hoạ cho nấm lùn. Do đang rất tự hào về cậu nên nó cười toe toét. Hai đứa cậu đứng dưới gốc xoài, nắng xuyên qua kẽ lá rồi rót từng giọt vàng óng ánh lên gương mặt rạng ngời hạnh phúc của cậu. Ở một góc nhỏ bên dưới bức tranh, cậu nắn nót viết dòng chú thích:
“Hạnh phúc là sau rất nhiều năm bị hắt hủi thì đùng một cái lại lòi ra một người vô cùng tự hào về mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.