Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 3: Mang thai




Một tháng sau. Trước cửa bệnh viện, Thường Mạn Mạn cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm, đứng ngây ngốc. Cô mang thai, cô mang thai, nhưng vì sao cô không có một chút ấn tượng về người đã cùng cô XXOO, chẳng lẽ cô không cần tiểu nòng nọc, cũng có thể có Tiểu Bảo Bảo, hoặc là cô bị người ngoài hành tinh bắt đi mà chính cô cũng không biết. Oh, trời ạ, người nào có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không. Cô hồn bay phách lạc, về đến nhà. Nhìn thật kĩ ngôi nhà vắng lạnh, kể từ khi cha mẹ cô bị tai nạn máy bay tới nay cô vẫn sống một mình, cô không có người thân. May mắn là cha mẹ có để lại cho cô một chút tiền, cộng thêm phí bồi thường từ hãng hàng không, cho dù không đi làm, cô cũng sẽ không chết đói. Mệt mỏi nằm ở trên giường lớn, cô thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra. a Nhẹ tay vuốt ve bụng của mình, cô cảm thấy thật kỳ quái khi trong bụng của mình lại có một sinh mệnh nhỏ. Có lẽ là trời cao thấy cô cô đơn, cho nên đưa một bảo bảo cho cô chăng. Kỳ dị, cô cảm giác khi tay cô sờ vào bụng, sinh mệnh nhỏ bên trong bỗng dưng nhúc nhích. Tôi muốn có một ngôi nhà, một hồi chuông điện thoại vang lên. “Alo ” giọng cô không chút sức lực. “Mạn Mạn, cậu làm sao vậy?” Bạn tốt kiêm đồng đảng Triệu Linh Linh lo lắng hỏi, họ là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên. “Linh Linh, mình mang thai.”. “A cậu nói cái gì?” Triệu Linh Linh hét lên ở đầu dây bên kia. “Mình nói mình mang thai.” Thường Mạn Mạn bất đắc dĩ nói thêm một lần, ban đầu khi cô bỗng dưng sợ ngửi mùi dầu mỡ, động tới chúng liền nôn mửa, Linh Linh đùa giỡn nói cô mang thai, không ngờ rằng cô mang thai thật. “Cậu chờ chút, mình sẽ tới ngay.” Không đợi Thường Mạn Mạn nói xong, cô đã tắt luôn điện thoại. Thường Mạn Mạn bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này thật là… luôn luôn hấp tấp, tính tình vẫn vội vàng như vậy. ” Mạn Mạn, mở cửa nhanh.” Triệu Linh Linh dùng sức gõ cửa nhà Thường Mạn Mạn. Thường Mạn Mạn lo sợ rằng Linh Linh sẽ gõ cho cửa nhà mình đến thủng mất, cô chạy nhanh ra mở cửa. Triệu Linh Linh xông tới ôm lấy Thường Mạn Mạn. “Mạn Mạn, nói ình biết ai là tên khốn kiếp ấy đi, mình sẽ thay cậu dạy cho hắn một trận.” Thường Mạn Mạn kéo đôi tay đang ôm cô ra, cô lo lắng mình sẽ bị Linh Linh bóp chết “Mình cũng không biết?” “Cậu nói cái gì, cậu không biết, oh, trời ạ, trời ạ, cậu muốn nói là cậu cùng tới tận chục đàn ông XXOO, Mạn Mạn, cậu thay đổi nhanh như vậy từ khi nào.” Triệu Linh Linh nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái. Thường Mạn Mạn cốc lên đầu của cô một cái, không biết trong cái đầu này chứa những thứ gì “Mình là hạng người gì cậu còn không biết sao, mình có thể làm ra chuyện trời không dung đất không tha như vậy sao?” Trời vừa sập tối, cô đã về nhà, chưa bao giờ biết thế nào là “chơi đùa”, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. Triệu Linh Linh xoa xoa chỗ bị đánh, mặt bất mãn, nhìn Thường Mạn Mạn “Vậy cậu nói xem, đứa nhỏ trong bụng là từ nơi nào tới, một người thì làm sao lại mang thai được chứ?” “Mình cũng không biết, chính mình cũng không nhớ mình đã cùng người đàn ông làm, có lẽ là trời cao thấy mình cô đơn, cho nên đã đưa một đứa nhỏ tới bầu bạn cùng mình.” Thường Mạn Mạn nói không chút ngại ngùng. “Cậu cho rằng cậu là đức mẹ Maria ah, không cần đàn ông, cũng có thể sinh một đứa trẻ sao. Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào.” Triệu Linh Linh liếc cô một cái, chưa từng thấy người ngu ngốc như vậy. “Mình muốn sinh nó.” Cả người Thường Mạn Mạn phát ra hào quang lung linh của tình mẫu tử, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa lên bụng của mình, bụng cô bỗng nhúc nhích. “A, nó động đậy.” Thường Mạn Mạn kích động. “Cậu cho rằng nó là quái thai sao, mới một tháng làm sao động đậy”. 9b Triệu Linh Linh đưa tay gõ một cái lên đầu cô. “Nhưng mình cảm thấy vậy mà”. 1 Thường Mạn Mạn vuốt vuốt chỗ bị đau, cô bất mãn la lên, nhưng Linh Linh nói cũng phải, nhỏ như vậy làm sao động đậy được, nhất định là do cô tưởng tượng. “Cậu thật sự muốn sinh nó ư, cậu phải biết cuộc sống của cậu giờ mới bắt đầu, sinh đứa bé xong, về sau cậu sẽ thế nào đây, cậu biết chứ.” Triệu Linh Linh xúc động, nhìn cô. “Thật, có nó là đủ rồi, mình sẽ nuôi nó lớn lên, nhất định nó sẽ là một tiểu bảo ngoan ngoãn.” Thường Mạn Mạn kiên định nói. “Cậu đã quyết định, vậy hãy sinh nó đi, nhưng mình muốn làm mẹ nuôi của đứa nhỏ.” “Cậu vui vẻ là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.