Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 38: Tình cờ gặp được tần phong




“Khoái Khoái, con mau tới thử bộ y phục này xem.” Thường Mạn Mạn cầm một chiếc áo thun in hình Crayon Shinchan*, rồi ngoắc ngoắc tay về hướng con trai mình. (*) : còn có tên Việt Nam là “Shin – cậu bé bút chì”, coi hình minh họa áo phía dưới nhé Thường Khoái Khoái nhìn bộ quần áo kia, mắt nhóc không ngừng nhíu nhíu lại, đầu đầy hắc tuyến*, nhóc cũng không còn là baby nữa rồi, tại sao mẹ luôn tìm những bộ quần áo trẻ con ngây thơ như vậy cho nhóc chứ. (*) : tức vẻ mặt này =.= ' alt='' > ' alt='' > ' alt='' > “Không.” “Nhưng nó rất đáng yêu.” Thường Mạn Mạn không có ý buông tha, cô cố thuyết phục bé. “Con nói không muốn là không muốn, Mạn Mạn không cần phải tốn nước bọt đâu, không là không.” Thường Khoái Khoái kiên quyết nói. Nếu không phải là cô cứ kì kì kéo kéo nhóc tới đây, nhóc còn lâu mới tới, mỗi lần nhóc theo cô đi dạo phố thật là một sự “may mắn” kinh hoàng, nhóc hiện tại chỉ muốn về nhà xem TV. “Được, được, được rồi, không thử thì không thử, vậy con muốn mua gì nè, con chọn đi.” Cô đành chịu nghe lời nhóc vậy, con trai cô nói được là làm được, không bao giờ chịu thua. “Chúng ta không mua có được không, dù sao quần áo của con cũng nhiều rồi, chúng ta đi ăn đá bào đi.” Thường Khoái Khoái gợi ý. Nhóc không muốn đi tiếp nữa, mà nhóc cũng biết, chỉ cần là ăn, mẹ nhóc nhất định không phản đối. “Ý kiến hay. f Nào con trai, chúng ta đi ăn đá bào nào.” Thường Mạn Mạn vừa nói vừa lôi kéo Khoái Khoái chạy ra ngoài. Cô chỉ sợ chút nữa con trai cô đột nhiên thay đổi chủ ý. Thường Khoái Khoái mặc cho cô kéo đi. Nhóc biết sẽ có cái kết quả này mà. “Mạn Mạn ” Tần Phong vui mừng chạy tới bên Thường Mạn Mạn. Thường Mạn Mạn không chú ý tới người phía trước, do đó cô trực tiếp vọt vào ngực Tần Phong. Tần Phong tức thời ôm lấy cô. “Mạn Mạn “ “Ách Tần Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Tính Thường Mạn Mạn vốn trì trệ, nên cô không phát hiện mình giờ đây đang ở trong ngực người khác. “Mạn Mạn, qua đây.” Khoái Khoái khó chịu lôi kéo Thường Mạn Mạn. Thường Mạn Mạn lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong ngực người ta. Mặt cô lập tức chuyển sang màu hồng. “Ách, thật xin lỗi.” Cảm giác mềm mại trong ngực liền biến mất, lòng Tần Phong bỗng cảm thấy mất mác. b Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền khôi phục thái độ hòa nhã thường ngày của mình, nhanh đến mức khiến người ta không phát giác kịp. “Nhóc luôn lỗ mãng như vậy sao?” Tần Phong buồn cười nhìn Khoái Khoái. “Ách ha ha đúng rồi, đây là con trai của em – Thường Khoái Khoái. Con trai đây là Tần thúc thúc.” Thường Mạn Mạn không thể làm gì khác hơn là lấy con trai làm bia đỡ đạn, dùng nó che giấu sự lúng túng vừa rồi. “Chào chú Tần.” “Chào con.” Hai người ngầm liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ đây là lần đầu gặp mặt. “Đúng rồi, sao anh lại đến đây?” Thường Mạn Mạn thắc mắc hỏi, đây không phải là giờ hành chính hay sao, sao hắn lại thoải mái đi dạo chứ, đáng lẽ là nên bận rộn làm việc mới đúng. “Đây là cửa hàng của anh.” Tần Phong nói ngắn gọn nhưng đầy đủ ý. “Oh.” “Có muốn mua gì không, để anh dẫn em đi.” Tần Phong hào phóng nói. “A không cần, em đang định đi ngay.” Thường Mạn Mạn ngược lại, cô có chút ngượng ngùng. “Vết thương của em đã khỏi hẳn chưa?” Tần Phong quan tâm hỏi. “Đã lành hẳn rồi ạ.” Thường Mạn Mạn cảm kích, cười một tiếng với hắn, cô cảm thấy hắn là một người thật tốt. “Hiện tại em muốn đi đâu?” “Mẹ con em định đi ăn đá bào.” Thường Mạn Mạn thành thực nói. “Anh biết một nhà hàng có món đá bào rất ngon, để anh đưa bọn em đi nhé.” “Thật à, không làm phiền anh chứ.” Thường Mạn Mạn vừa nghe đến ăn ngon, hai mắt liền sáng lên. “Sẽ không, dù gì anh cũng đang rảnh, đi thôi.” Tần Phong buồn cười nhìn Thường Mạn Mạn, xem ra hắn thật không uổng công. Ánh mắt Thường Khoái Khoái phức tạp nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, cô gái ngu ngốc này lại bị dụ dỗ bởi đồ ăn ngon người ta cho rồi, nhóc nhìn ra được người đàn ông này rõ là có ý với mẹ, mà người đàn ông này lại không đơn giản, xem ra “lão đầu” kia gặp phải kình địch rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.