Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 106: Ta không gọi đây là bán đứng đồng liêu, mà là thay trời hành đạo




Dịch: Tiểu Băng
Cách Thanh Châu Cổ Thành mấy ngàn dặm.
Bên một bờ vực.
Diệp Bình hơi kinh ngạc.
Hắn không ngờ Tứ Lôi kiếm thế của mình lại có thể mạnh tới như thế.
Một kiếm 99999, nháy mắt cạn sạch máu!
Nói thật, Diệp Bình cảm thấy mình thật là siêu hạng.
Vốn tưởng quá lắm mình chỉ có thể phá được vòng vây, không ngờ lại chỉ dùng một chiêu mà giết hết được chỉ trong nháy mắt!
Mình mạnh tới cỡ này từ hồi nào vậy?
Diệp Bình rất khó hiểu.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đã làm hắn dừng suy nghĩ chuyện này.
Vì trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều oan hồn.
Đúng vậy, xuất hiện oan hồn.
Diệp Bình hơi kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra, sao tự nhiên đang yên đang lành lại xuất hiện oan hồn?
Đám người kia, đều là tà tu, lấy oán khí của chúng sinh để làm sức mạnh tu hành, nên sau khi chết, sẽ bị hóa thành oan hồn.
Đếm một vòng, có tổng cộng ba trăm mười hai oan hồn.
Tới lúc này, các giáo đồ Ma Thần Giáo đã tỉnh táo lại.
Vừa rồi mọi chuyện xảy ra nhanh quá, bọn họ không kịp cảm nhận được cái gì đã chết rồi.
Lúc này phục hồi tinh thần lại.
Phản ứng đầu tiên chính là bi thương.
Không ai ngờ, Diệp Bình lại đi câu cá.
Vốn tưởng Diệp Bình là một con heo mập mặc cho người ta chém giết, không ngờ hắn lại thâm tàng bất lộ, ở chỗ này giả heo ăn thịt hổ.
Bọn họ thật sự tức giận.
Hôm nay bị đánh lén một chiêu, biến thành oan hồn...
Tuy vẫn giữ được mạng, trở thành oan hồn, nhưng nếu không đi Luân Hồi, thì cứ cách một thời gian sẽ phải chịu nỗi khổ lôi pháp, thậm chí rất có thể sẽ bị đồng liêu bắt đi, luyện thành tà khí, tới lúc đó càng sống không bằng chết.
Nghĩ tới đây, chúng quỷ đều kêu rên, bi thương, sau đó là phẫn nộ.
Không thể kiềm chế cơn giận này được nữa.
"Ta muốn giết ngươi."
"Ta muốn rút gân, lột da của ngươi ra."
"Ta muốn uống máu của ngươi."
"Ngươi tưởng giết bọn ta, là ngươi có thể chạy thoát hả? Không, chúng ta là tà tu, sau khi chết sẽ hóa thành Lệ Quỷ, kết quả của ngươi sẽ càng thảm hại hơn thôi!"
Chúng quỷ kêu gào giận dữ.
Oan hồn chính là như vậy, bị oán khí ảnh hưởng tới tâm trí, chỉ cần một chút việc nhỏ cũng có thể bị chọc giận, mất đi lý trí.
Nhưng trong lúc đang kêu gào, bọn họ lại bất chợt sững người.
Vì nét mặt Diệp Bình chẳng những không hề sợ hãi, mà trái lại ánh mắt lại còn toát ra... Vẻ mừng rỡ.
Giáo đồ Thần Ma giáo: "????"
Có ý tứ gì?
Đại ca, bọn ta đều hóa thành Lệ Quỷ rồi, ngươi có thể cho chút mặt mũi hay không?
Cho chút dáng vẻ sợ hãi có được không hả?
Ý cười sung sướng trong mắt ngươi là có ý gì?
Chúng quỷ bối rối, bọn họ thật sự không hiểu Diệp Bình đang nghĩ gì.
Nhưng chỉ sau một khắc, khi một làn kim quang xuất hiện, chúng quỷ thật sự kinh hãi.
"Kim quang độ hóa?"
"Trời đất, kim quang độ hóa, ngươi là cao nhân đắc đạo?"
"Ngươi có kim quang độ hóa, vậy sao không sớm lấy ra? Câu cá hai tầng hả?"
Hơn ba trăm oan hồn bối rối, bọn họ thật không ngờ, Diệp Bình còn có kim quang độ hóa.
Tất cả hung ác đã hoàn toàn biến mất, thay bằng sợ hãi.
Sợ hãi tột cùng.
Nếu nói Tứ Lôi kiếm pháp, chí cương chí dương, có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
Thì kim quang độ hóa này mới thật sự là tử địch của tà tu bọn họ.
Đụng là phải chết.
Bá!
Đáng tiếc là, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bình đã ra tay.
Lúc trước bọn họ là người, Diệp Bình còn hơi kiêng kị.
Giờ bọn họ đã trở thành oan hồn, hắn hoàn toàn không còn sợ nữa.
Ở mộ quỷ Lâm Hà, Diệp Bình đã biết pháp môn siêu độ của mình có thể xử lý được tất cả các loại oan hồn.
Dù ngươi có mạnh cỡ nào, thì dưới ánh sáng của kim quang độ hóa, ngươi cũng đều phải khóc với gia.
Mấy trăm oan hồn lập tức gào lên thê lương thảm thiết.
Oán lực của bọn họ quá sâu, khi còn sống làm quá nhiều việc ác, nên dưới kim quang độ hóa, bọn họ phải trả lại hết những nhân quả này.
Từng làn khói trắng bay lên, phàm là oan hồn nào bị kim quang độ hóa soi vào, thì đều bị siêu độ hoàn toàn, một chút cặn cũng chả còn. Bọn họ sẽ không được đưa vào luân hồi, vì bọn họ đều là ác quỷ, không thể rửa sạch được hết tội nghiệt của mình, chỉ có thể tiêu tán mà thôi.
Cứ như thế, từng tia lực công đức thi nhau chui vào người Diệp Bình.
Làm Diệp Bình càng thêm hưng phấn.
"Đừng chạy, các ngươi đừng chạy, không phải bảo ngồi xuống nói chuyện với nhau sao?"
"Nói chuyện đi mà, các ngươi chạy cái gì?"
Còn hơn hai trăm oan hồn, thi nhau tóe ra khắp nơi chạy trốn.
Diệp Bình nóng ruột, vội đánh ra những luồng kim quang độ hóa, tận lực không bỏ sót một con nào.
"Đại ca, cầu xin ngươi, tha cho bọn ta đi, bọn ta sai rồi, thật sự sai rồi."
"Tiền bối, bọn ta thật sự không ý gì đâu, vừa rồi bọn ta chỉ là nói giỡn với ngươi thôi, chứ không phải cố ý muốn hại ngươi."
"Tiền bối, ta có việc gấp ta đi trước, lần sau chúng ta nói chuyện ha."
Đủ mọi tiếng kêu trời trách đất vang lên, các giáo đồ Ma Thần Giáo lần này là khóc thật.
Làm người đã bị Diệp Bình giết.
Giờ thành quỷ lại còn bị ép độ hóa.
Chỉ muốn chết yên lành có được không?
"Có chuyện gì gấp mà không thể uống hớp trà rồi hẵng đi?"
"Đạo hữu, đây là trà mới đưa ra thị trường."
"Đừng chạy."
Diệp Bình điên cuồng đánh ra kim quang độ hóa, từng tia lực công đức thi nhau chui vào cơ thể hắn.
Chỉ chưa tới nửa cái canh giờ, trong cơ thể đã có thêm ba trăm tia lực công đức.
Tình cảnh đã chuyển từ đám người kia đuổi theo Diệp Bình thành Diệp Bình đuổi theo đám người kia.
Đuổi suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng đuổi kịp oan hồn cuối cùng.
"Đại ca."
"Cha."
"Ông nội."
"Cầu xin ngươi, bỏ qua cho ta đi, ta chỉ là a hùa mà thôi, cơ bản không hề có ý muốn giết ngươi, ngài có lòng từ bi, tha cho ta đi có được không?"
"Thượng tiên, lần này Ma Thần Giáo phái tới rất nhiều đệ tử, trong đó có rất nhiều Bách thống lĩnh, Thiên thống lĩnh, oán lực của bọn họ dày hơn bọn ta nhiều, ngươi siêu độ một người còn hơn siêu độ một trăm kẻ như ta, hay là ta dẫn đường cho ngài, ngài tha cho ta đi nhé?"
Đối phương quỳ xuống đất, khóc lóc xin xỏ, chẳng còn một chút tôn nghiêm nào.
"Rất nhiều đệ tử?"
Nghe thấy có rất nhiều đệ tử, Diệp Bình lập tức lên tinh thần, vội thu lại kim quang độ hóa trong tay,
"Có bao nhiêu đệ tử?"
Nhớ lại lúc ban đầu, đúng là có rất nhiều đệ tử Ma Thần Giáo, nhưng số lượng cụ thể thì Diệp Bình không biết.
"Ít nhất có cả ba nghìn người, hơn nữa Ma Thần Giáo bảy mươi hai Địa Sát trưởng lão cũng đã tới, oán lực của bọn họ quả thực rất kinh người, nếu ngài độ hóa bọn họ, không chừng thăng thẳng lên thành Tiên, thượng tiên luôn đấy."
Đối phương cực kì kích động, xúi giục Diệp Bình đi tìm người khác mà gây họa.
"A, đúng rồi, thượng tiên, ta còn có thể vẽ cho ngươi một cái bản đồ, chỉ điểm nơi ẩn thân của Ma Thần Giáo chúng ta cho ngươi. Không nói tới cái gì khác, chỉ riêng về người, cộng lại cũng có ít nhất bảy tám ngàn người, nếu độ hóa hết, thượng tiên, e là người muốn không phi thăng cũng không được á."
"Hơn nữa thượng tiên ngài cứ yên tâm, đám người đó đều chỉ là đệ tử nhập môn, dễ giết lắm, nếu so với ta trước khi trở thành oan hồn, một quyền có thể đánh chết cả mười tên luôn."
Hắn cực kỳ kích động, có thể nói là dùng hết mọi thủ đoạn chỉ vì mạng sống.
Nghe thấy lại còn có chỉ điểm nơi ẩn thân, Diệp Bình vô cùng phấn khởi.
Nhưng hắn biết không thể tin người này hoàn toàn, để khỏi bị ma quỷ ám ảnh.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi cau mày nói.
"Ngươi bán đứng đồng liêu như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi không?"
Nét mặt Diệp Bình đầy vẻ không tin.
Người kia vội nói ngay.
"Thượng tiên, ngài yên tâm, qua chuyện này, ta đã hiểu sâu sắc một chuyện, hiện giờ ta đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là tà bất thắng chính, huống hồ những tên khốn kiếp kia, đều là hạng người cùng hung cực ác, gây hại nhân gian khắp nơi, nên như ta đây không thể gọi là bán đứng đồng liêu, mà phải gọi là vì dân trừ hại, hàng yêu trừ ma, không đội trời chung với tà ác."
"Ahhh, thượng tiên, ngài khoan đừng nói gì cả, ta cảm thấy đây chính là bỏ đồ đao xuống, lập tức sẽ lập địa thành Phật đó."
Oan hồn trước mặt nói một thôi một hồi đầy những lời chính nghĩa, làm Diệp Bình nhất thời quả thực là không thể ra tay được.
Chuyện bản đồ gì đó, hắn không hứng thú.
Dù gì cũng không thể một mình mình đi tới hang ổ người ta được!?
Chỉ bằng một mình mình?
Thấy ánh mắt bình tĩnh của Diệp Bình, oan hồn kia dường như đoán ra được suy nghĩ của hắn.
Lập tức nói ngay.
"Thượng tiên, ta không có ý gì đâu, chỉ cần dùng kim quang độ hóa của ngài là được mà, chỉ cần tìm được chỗ bọn họ ở, gặp tên nào độ hóa tên đó thôi."
Nghe vậy, Diệp Bình hơi kinh ngạc.
"Kim quang độ hóa có thể trực tiếp độ hóa các ngươi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.