Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 120: Diệp Bình đốn ngộ, thiên tài Tấn quốc khóc òa




Dịch: Tiểu Băng
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình mở mắt.
Một loại cảm giác mới lạ chưa từng có xuất hiện trong lòng hắn.
Giống như tất cả thế gian trở nên bé lại, như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Ngoài ra, còn có một cảm giác nữa làm Diệp Bình rất vui mừng.
Chính là pháp lực của hắn đã mạnh hơn trước cả trăm lần. Nếu ngày đó ở Thanh Châu, một đạo thiên lôi kiếm thế làm hắn tốn một phần ba pháp lực.
Thì bây giờ, Diệp Bình cảm thấy, dù mình thi triển một trăm đạo Thiên Lôi kiếm thế, cũng chỉ tiêu tốn một thành pháp lực mà thôi, hơn nữa uy lực của nó còn cường đại hơn gấp mấy lần.
Đây chính là thực lực của Diệp Bình ngày hôm nay.
Hiểu nôm na là số lần tăng vọt, tổn thương tăng vọt.
"Thoải mái!"
Diệp Bình cảm thấy vô cùng thoải mái.
Là khoái cảm sau khi thực lực tăng trưởng phải không nhỉ?
Nhưng Diệp Bình cố nén sự vui sướng, tiếp tục lĩnh ngộ tâm pháp.
Luyện Khí Cảnh cần trùng tu ba mươi sáu lần.
Hắn muốn thử xem, Trúc Cơ Cảnh có cần trùng tu ba mươi sáu lần hay không.
Nửa canh giờ, Diệp Bình nhẹ nhàng thở ra.
Trúc Cơ Cảnh không cần trùng tu ba mươi sáu lần.
Tu luyện bình thường chỉ có bốn cấp độ, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn.
Luyện Khí Cảnh là luyện hóa thiên địa linh khí.
Trúc Cơ Cảnh là chuyển đổi phẩm chất của pháp lực, phẩm chất pháp lực càng cao, uy lực khi thi triển đạo pháp sẽ càng lớn.
Trúc Cơ sơ kỳ, chính là khi chuyển đổi phẩm chất lần đầu tiên, xác định màu sắc phẩm chất của pháp lực.
Nhưng Diệp Bình tạm thời chưa đột phá cảnh giới.
Muốn luyện một đường từ Luyện Khí Cảnh lên Trúc Cơ Cảnh thì cũng được, nhưng có cái gọi là dục tốc bất đạt, nhờ lực công đức, mà cưỡng ép đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí Đại viên mãn cũng đều chỉ là vô nghĩa.
Mỗi cảnh giới đều cần tu sĩ phải có thể ngộ tương xứng, mới có thể đạt được cảm ngộ.
Đột phá cảnh giới.
Coi như đã giải quyết xong một mối ưu tư của mình rồi.
Nhưng Diệp Bình còn có chuyện muốn làm.
Lực công đức còn thừa lại trong cơ thể chưa tới một nửa, Diệp Bình định dùng chúng để rèn luyện Thần Ma thân và khai thác tiên khiếu.
Đầu tiên là khai thác tiên khiếu, dù sao hắn cũng đã biết được chỗ tốt của Chúc Long tiên khiếu.
Diệp Bình rút ra rất nhiều lực công đức, muốn thử xem có để mở được thêm bao nhiêu tiên khiếu.
Lúc này, Diệp Bình đại khái đã hiểu, dù tâm pháp tu hành, hay Chúc Long tiên khiếu, hay Thần Ma Luyện Thể Quyết, thì đều là công pháp kinh khủng.
Nên mỗi lần chỉ có thể tận lực tăng một thứ mà thôi, không thể tăng hết cả ba thứ lên được.
Linh khí để trùng tu lần thứ ba mươi sáu của Luyện Khí Cảnh ít nhất có thể mở hai ba mươi cái tiên khiếu.
Nhưng vấn đề là, làm như vậy không bằng tập trung vào tăng mạnh một cái thôi, thực lực chỉnh thể đủ mạnh là được.
Diệp Bình hiểu được điều đó.
Mà đây là hắn có cả trăm vạn công đức đấy, chứ nếu không, dù hắn có muốn tăng cảnh giới, cũng chỉ có thể mơ mà thôi.
Sở dĩ lựa chọn Chúc Long tiên khiếu, chủ yếu là vì, nếu mở được ba mươi sáu cái Chúc Long tiên khiếu, thì sẽ đạt được một môn thiên phú thần thông.
Diệp Bình rất muốn biết nếu hắn mở được ba mươi sáu tiên khiếu, hắn sẽ có được thiên phú thần thông gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày.
Cùng lúc đó.
Học phủ Tấn quốc.
Lại có thêm nhiều thiên tài mới xuất hiện, tính đến lúc này, Học phủ Tấn quốc đã có hơn sáu trăm người trúng tuyển.
Trúng thêm hai trăm người nữa.
Thời gian tuyển sinh của Học phủ Tấn quốc là một tháng, trong một tháng này ai cũng đều được tới, nhưng qua thời gian này rồi, có ưu tú mấy cũng không được thi vào nữa.
Cả Tấn quốc chỉ có ba người có tư cách đề cử đệ tử thi ngoài thời gian tuyển sinh, một là Quốc quân Tấn quốc, hai là Phủ chủ Học phủ Tấn quốc, người cuối cùng là Học Phủ Thái Thượng Trưởng Lão.
Ba người này có quyền đề cử thêm thiên tài vào, để tránh trường hợp bỏ sót thiên tài.
Hôm nay, Học phủ Tấn quốc đã kết thúc thời gian báo danh, cũng có nghĩa, trừ phi mời được ba người kia, nếu không đừng mong vào Học phủ Tấn quốc.
Lúc này.
Học phủ Tấn quốc Diễn Võ Trường.
Sáu trăm ba mươi học sinh mới mặc trường bào đồng phục của Học Phủ.
Chủ thể là màu trắng, viền xanh, trên ngực thêu hai chữ 【Lục Đại】, chỉnh thể áo bào nhẹ nhàng nhã nhặn, rất tô điểm khí chất cho các thiên tài.
Trong Diễn Võ Trường.
Sáu trăm ba mươi học sinh mới đều có vẻ tò mò, từ giờ tý bọn họ đã tới Diễn Võ Trường, nhưng mãi đến trưa rồi, mà không có ai tới tìm bọn họ.
Làm bọn họ cực kì khó hiểu.
Ngay lúc này.
Có rất nhiều người từ bốn phía đông tây nam bắc đi tới.
Những người này tuổi chừng hai bảy hai tám, ánh mắt ai cũng kiên nghị, khí huyết sung mãn.
Trên áo họ thêu hai chữ 【Ngũ Đại】.
Họ là học sinh khóa thứ ba. Cứ sáu mươi năm, Học phủ Tấn quốc lại thay Phủ chủ một lần, nên cứ mỗi sáu mươi năm sẽ được đổi tên gọi một lần. Nhóm đệ tử đầu tiên sẽ là Nhất Đại, tiếp theo nhóm thứ hai sẽ là Nhị Đại, nhóm thứ ba là Tam Đại.
Học phủ Tấn quốc mở cửa tuyển sinh mười năm một lần, lúc này cũng là vừa đúng lúc chuẩn bị thay đổi.
Những đệ tử Ngũ đại này chính là sư huynh của nhóm học sinh mới này.
Nhìn các sư huynh Ngũ Đại đột nhiên xuất hiện, trong đám có người như đoán ra gì đó, không khỏi biến sắc, nét mặt trở nên khó coi.
Trên Diễn Võ Trường.
Ánh mắt các đệ tử Ngũ đại đều không mang theo ý tốt, làm các đệ tử mới cảm thấy sợ hãi.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
"Chư vị sư đệ, tại hạ Lý Nham, kẻ hèn này bất tài, là một trong thập đại tuấn kiệt của Ngũ Đại."
"Hôm nay triệu tập các ngươi tới đây, là để thực hiện thông lệ dành cho học sinh mới của Học Phủ."
"Ta tin rằng các ngươi không ai biết là cái gì, nhưng theo tinh thần truyền nghiệp thụ đạo, ta sẽ giải thích một chút cho các vị sư đệ sư muội hiểu."
Lý Nham nở nụ cười rất hiền hòa.
Nhưng trong mắt mọi người, nụ cười ấy làm mọi người đều khó hiểu.
"Kế tiếp, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc thi đấu hữu nghị giữa học sinh cũ với học sinh mới."
"Quy củ rất đơn giản, thứ nhất, không được tổn thương tính mạng; thứ hai, không được sử dụng pháp khí; thứ ba, không được sử dụng đạo pháp."
"Nói cách khác, chính là vật lộn, ngoài ra không còn quy củ nào khác, đương nhiên, không cho xé quần áo."
"Hiểu chưa?"
Giọng Lý Nham rất bình tĩnh, nhưng mọi người thì bối rối.
Có ý gì?
Là muốn đánh nhau ấy hả?
"Lý sư huynh, giao lưu mới cũ, ý là chúng ta đánh với các ngươi phải không?"
Ai đó dò hỏi.
"Ngươi thông minh lắm, đáp đúng rồi."
Lý Nham nhẹ gật đầu, đồng thời nhẹ nhàng duỗi gân giãn cốt, những đệ tử còn lại cũng bắt đầu duỗi tay duỗi chân, dáng vẻ chuẩn bị chém giết.
"Lý sư huynh, không hợp lý, chúng ta chỉ mới vừa vào Học phủ Tấn quốc, chưa học cái gì cả, trong khi các ngươi đã học ở Học Phủ mười năm, huống hồ chúng ta đều chưa từng học Luyện Thể."
"Đúng vậy, Lý sư huynh, đây không phải là ăn hiếp người ta sao?"
"Ta không muốn tham gia, có được không?"
"Có thể đầu hàng luôn không?"
Hơn sáu trăm học sinh mới luống cuống.
Ai mà chịu nổi!
Những đệ tử Ngũ Đại này nhìn ai cũng thân thể khoẻ mạnh, có vẻ đều có luyện thể. Không cho dùng pháp khí, không cho dùng đạo pháp, làm sao mà đánh? Làm bao cát cho người ta đánh thì có!
"Thứ nhất, không thể không tham gia!"
"Thứ hai, ngươi nói rất đúng, chúng ta chính là đang ăn hiếp các ngươi."
"Thứ ba, không chấp nhận đầu hàng, dù nam hay nữ, cũng đều phải tham gia cho tới cuối."
"Thứ tư, bắt đầu!"
Lý Nham nói xong.
Mấy trăm đệ tử Ngũ Đại như mãnh hổ xuống núi, gặp ai là đánh người đó.
Mấy trăm người, người nào cũng như thú hoang, cơ bắp vô cùng mạnh mẽ, một đấm đánh tới mấy người.
Các đệ tử mới nào có gặp phải chuyện như này bao giờ.
Ai nấy đều bối rối, nhưng một số học sinh mới là phần tử hiếu chiến, là những người phản ứng trước tiên, xông vào đánh nhau với đệ tử Ngũ Đại.
Cũng có người cực kì thông minh, tận lực né tránh để ít bị thương nhất.
Vì trận chiến đấu này, hoàn toàn là một bên nghiền ép, bọn họ cơ bản là không thể nào đánh thắng được những sư huynh này.
Ngươi nói một hai người còn được, đây cả hơn trăm sư huynh, mà ai cũng từng là thiên tài các châu, lấy cái gì mà đánh?
"Ta gãy chân rồi! A a!"
"Ta gãy xương sườn rồi, đau quá."
"Ta đầu hàng, ta đầu hàng."
"Sư huynh, ngay cả nữ nhân mà các ngươi cũng không tha cho nữa, thật là ác độc."
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, xin các ngươi, đừng đánh nữa."
"Chết tiệt, ta liều mạng với các ngươi. Ối! ta sai rồi, sư huynh, ta sai rồi, xin các ngươi đừng đánh ta nữa."
"Mười người đánh một người thì tính cái gì hả?? Có bản lĩnh đấu một mình đi!"
"Được, mười người bọn ta đấu với một mình ngươi."
Cả Diễn Võ Trường nhanh chóng chìm trong tiếng gào khóc thảm thiết, trong khi đó, có khá nhiều sư huynh của các thế hệ trước đang xem.
Đây là điểm đặc sắc của tất cả các Đại Học Phủ. Học sinh mới vào nhất định là còn rất kiêu ngạo, cứ đánh cho một trận trước rồi nói, cho bọn họ có thêm hiểu biết.
Quy củ này là luật bất thành văn, đương nhiên giới cao tầng của Học phủ Tấn quốc đều biết.
Đối với bọn họ, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đừng đánh chết người, không làm người ta trọng thương là không vấn đề gì.
Cứ như vậy, sau một hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.