Dịch: Tiểu Băng
Dưới núi Thanh Vân.
Gặp lại Diệp Bình, Tô Trường Ngự vô cùng vui sướng, quả thật là không đè nén nổi.
Vì lúc nào, hắn cũng sợ Diệp Bình gặp phải bất hạnh ở Thanh Châu Cổ Thành.
Tới nỗi hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hôm nay, thấy Diệp Bình bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, đương nhiên Tô Trường Ngự không thể kiềm nổi vui sướng trong lòng.
Diệp Bình còn tồn tại, là hơn tất cả.
"Đại sư huynh!"
Diệp Bình nhanh chóng đi tới, xá Tô Trường Ngự một xá.
Hắn vô cùng cung kính, trong mắt đầy vui mừng.
"Miễn lễ."
Tuy trong lòng vui sướng, nhưng bề ngoài, Tô Trường Ngự vẫn vô cùng trấn định và lạnh nhạt, như không có chuyện gì xảy ra.
"Đại sư huynh, vị này là?"
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Bình liền chuyển ánh mắt qua người bên cạnh Tô Trường Ngự.
Là một nam tử trung niên, dáng vẻ giống Đại sư huynh, cực kì lạnh nhạt trấn định, nhưng không tạo được vẻ bình tĩnh tự nhiên như Đại sư huynh, mà là một cảm giác chất phác hài hòa.
"Đây là đồ đệ sư huynh mới thu, gọi hắn Cổ sư điệt là được."
Tô Trường Ngự mở miệng, giới thiệu lão Cổ với mọi người.
Lúc nói hai chữ lão Cổ, Tô Trường Ngự thấy có chút đau răng.
Lúc đó ở Ly Châu, hắn gặp Cổ kiếm tiên, định thu Cổ kiếm tiên làm đồ đệ, sau đó bỏ mặc người ta, chạy một mình về tông môn.
Không ngờ, Cổ kiếm tiên này lại đuổi theo không bỏ, chết sống muốn đi theo hắn về tông môn.
Còn nói một ngày làm sư phụ, cả đời là cha gì đó, nói tóm lại là muốn dính vào hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Trường Ngự đã đại khái hiểu ra.
Hoặc là Cổ kiếm tiên này đã bị hắn gạt thật, hoặc là ông ta đã khám phá ra mưu kế của hắn, muốn tới đây lăn lộn.
Dù là ý nào, thì Tô Trường Ngự cũng cảm thấy phiền phức.
Nếu là cái đầu, vậy hắn phải giải thích thế nào? Làm mất thời gian tu tiên của người ta, đây không phải là chuyện đùa nữa. Diệp Bình chưa từng tu tiên, nên dù hắn có làm gì, cũng không coi là làm ảnh hưởng chậm trễ Diệp Bình, ít nhất theo trước giờ mà tính, thì Diệp Bình đã sống cực kì thoải mái.
Nhưng lão Cổ này thì không giống, người này là người tu tiên thật, hơn nữa người đã trung niên, lại gặp phải chuyện không như ý, nếu bị hắn lừa, có khi nào sẽ giết hắn không?
Nếu là cái sau, vậy cũng không được.
Đã biết mình là phế vật, còn cố chấp đòi đi theo mình, điều này có nghĩa gì?
Chính là gia hỏa này là một tên đầu đường xó chợ siêu cấp.
Muốn ăn uống miễn phí.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể. Thanh Vân Đạo tông chỉ chứa chấp một kẻ giả mạo mà thôi, và người này nhất định phải là Tô Trường Ngự hắn, không thể là người khác.
Nên Tô Trường Ngự định hai ngày nữa sẽ tìm một cơ hội, ngả bài với lão Cổ.
Đúng lúc này, trong đôi mắt chất phác của Cổ kiếm tiên dần xuất hiện một chút biến đổi.
Đầu tiên, ông nhìn vào Đại Ngục Oán Quỷ.
"Quỷ Vương Nguyên Anh?"
Cổ kiếm tiên chỉ liếc một cái đã nhìn thấu bản thể của Đại Ngục Oán Quỷ, song ông không thấy kinh ngạc, chỉ thấy tò mò. Sao một Quỷ Vương Nguyên Anh cảnh lại xuất hiện ở đây.
Nhưng sau khi Cổ kiếm tiên nhìn thấy vòng kim cô trên đầu Đại Ngục Oán Quỷ, ông hiểu ra ngay.
Cảm nhận được ánh mắt của Cổ kiếm tiên, ánh mắt của Đại Ngục Oán Quỷ trở nên lạnh giá, vẻ ‘ngươi nhìn ai đó?’
Cổ kiếm tiên mặc kệ Đại Ngục Oán Quỷ, quay qua nhìn Hạ Thanh Mặc.
"Công chúa Đại Hạ?"
Lần này, Cổ kiếm tiên không khỏi kinh ngạc.
Ông không ngờ, lại nhìn thấy công chúa Đại Hạ ở nơi này, nhưng Hạ Thanh Mặc không nhận ra ông.
Nhưng Cổ kiếm tiên chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi thôi, ông là Kiếm Tiên tuyệt thế thiên hạ, đừng nói công chúa Đại Hạ, dù Đại Hạ Đế Vương có ở trước mặt ông, ông cũng chả kinh ngạc mấy.
Cổ kiếm tiên nhìn sang Hứa Lạc Trần.
Một tên phế vật.
Chả có gì đáng xem.
Cuối cùng, ánh mắt Cổ kiếm tiên rơi vào Diệp Bình.
Hửm?
Cổ kiếm tiên chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu khí lực của Diệp Bình.
Rất mạnh, rất mạnh, đây là dấu hiệu đã ngưng tụ ra được khí huyết hoả lò, không chỉ vậy, hình như trong người Diệp Bình còn có một con Chân Long đang ẩn núp, khí lực, gân cốt, khí huyết, đều đạt tới cực hạn.
Chủ yếu nhất là, căn cứ khí huyết của Diệp Bình để phán đoán, thì tuổi của hắn chỉ chừng hai mươi hai mà thôi!
Thiên tài!
Là một thiên tài, hơn nữa còn không phải thiên tài bình thường.
Ánh mắt Cổ kiếm tiên lộ ra một tia kinh ngạc, tuy Diệp Bình quả thật là thiên tài, nhưng cả đời ông đã nhìn thấy rất rất nhiều thiên tài.
Hai mươi hai tuổi ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, đúng là rất mạnh, nhưng chưa đủ để ông khiếp sợ.
Trừ phi Diệp Bình tu hành chưa quá ba năm, bằng không, với Cổ kiếm tiên, hắn chỉ có thể coi là một thiên tài khó gặp mà thôi.
Thu hồi ánh mắt, Cổ kiếm tiên hơi xá Diệp Bình một cái, nói.
"Sư điệt họ Cổ tên Thị, bái kiến sư thúc."
Cổ kiếm tiên nói, mặt không cảm xúc.
Diệp Bình kinh ngạc, không ngờ mình có thêm một sư điệt.
Nhưng dù thế nào, Diệp Bình vẫn tức khắc trả lễ lại.
"Miễn lễ."
Lúc này Hứa Lạc Trần cũng đã đi tới, tò mò nhìn Tô Trường Ngự nói.
"Đại sư huynh, sao huynh chỉ đi ra ngoài một chuyến, lại thu một đồ đệ về? Huynh đã nói với sư phụ chưa?"
"Một lời khó nói hết, trở về tông môn rồi nói."
Tô Trường Ngự thật sự là không muốn trả lời câu hỏi này, định trở về tông môn mới từ từ giải thích.
Ánh mắt Tô Trường Ngự nhanh chóng rơi vào Đại Ngục Oán Quỷ và Hạ Thanh Mặc.
Đại Ngục Oán Quỷ không sao, nhìn qua là một phế vật.
Nhưng Hạ Thanh Mặc, lại khiến Tô Trường Ngự phải nhìn nhiều thêm một chút.
Không phải Tô Trường Ngự chưa từng nhìn thấy mỹ nữ, chỉ là loại tuyệt sắc như này, khó tránh khỏi làm người ta phải nhìn nhiều thôi.
Nhưng Tô Trường Ngự cũng chỉ nhìn thêm một chút mà thôi, dù sao Thanh Vân Đạo tông cũng có tuyệt sắc, Đại sư tỷ với Trần Linh Nhu đó, không phải là tuyệt sắc nhân gian sao.
"Bọn họ là?"
Tô Trường Ngự nhìn Diệp Bình, giọng vô cùng bình tĩnh.
"Hồi Đại sư huynh, hai người này là bằng hữu của sư đệ."
Diệp Bình trả lời.
"Bằng hữu? Nếu vậy, thì cùng lên núi đi."
Tô Trường Ngự gật đầu, xoay người đi lên núi.
Thế là, sáu người cùng đi lên núi.
Trong lòng mỗi người, đều có suy nghĩ khác nhau.
Đại Ngục Oán Quỷ đi sau cùng.
Ánh mắt hắn không ngừng qua lại giữa hai người Hứa Lạc Trần và Tô Trường Ngự.
Hứa Lạc Trần là một tên phế vật, hắn đã xác định điều này.
Còn Tô Trường Ngự, nói thật, ngay phút đầu xuất hiện, thật đã hù được hắn, hắn còn tưởng gặp phải tuyệt thế Kiếm Tiên thật.
Nhưng sau khi quan sát kỹ, về cơ bản hắn đã xác định được, Tô Trường Ngự cũng là phế vật.
Nghĩ vậy, trong lòng Đại Ngục Oán Quỷ không khỏi càng thêm vui vẻ, tối nay mà nói hai tin này cho Diệp Bình, thế nào Diệp Bình cũng mang ơn mình.
Hạ Thanh Mặc thì thỉnh thoảng lại nhìn Tô Trường Ngự.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Tô Trường Ngự, nàng luôn có một cảm giác khó tả, cảm giác này rất khó hình dung, dường như rất quen thuộc, nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào.
Cứ như thế, một đoàn người dần dần đi tới Thanh Vân Đạo tông.
Thanh Vân Đạo tông vẫn y như cũ, cũ kỹ xập xệ, đơn giản tự nhiên.
Trong chiếc đỉnh ở ngoài tông, vẫn có cắm một cây nhang. =))
Tiết kiệm đến như thế, thật sự là làm người ta không biết nên nói gì.
"Trường Ngự!"
"Diệp Bình!"
"Lạc Trần!"
Từ trong đại điện, Thái Hoa đạo nhân chậm rãi đi ra, ông vốn đang định đi dùng bữa, không ngờ vừa ra tới lại nhìn thấy người mà ông vẫn luôn lo lắng.
Tô Trường Ngự.
"Bái kiến sư tôn."
Tô Trường Ngự, Diệp Bình, Hứa Lạc Trần đồng thanh xá Thái Hoa đạo nhân.
Cổ kiếm tiên, cũng khẽ xá Thái Hoa đạo nhân một xá.
Ông là cao nhân tuyệt thế thật sự, đã có tâm hồng trần, đừng nói một xá, có đi ăn xin ông cũng chẳng cảm thấy là gì.
"Tốt, tốt, tốt, trở về là tốt, trở về là tốt."
Thái Hoa đạo nhân thật muốn chảy nước mắt.
Không ngờ Tô Trường Ngự đã trở về, nỗi lo đè nặng trong lòng ông cuối cùng cũng tiêu tan.
"Không biết hôm nay là ngày mấy, mà Đại sư tỷ của các ngươi, cả lão Tứ lão Ngũ cũng trở về cả, để hôm nay sư phụ tự mình xuống bếp, làm một bữa tiệc thịnh soạn cho các ngươi, tối nay phải ăn cho ngon. Các ngươi trò chuyện, trò chuyện trước đi."
Thái Hoa đạo nhân kích động nói.
"Mộ Tuyết đã trở về?"
Tô Trường Ngự kinh ngạc, cả Thanh Vân Đạo tông, người hắn sợ nhất chính là Tiêu Mộ Tuyết, ngoài ra hắn chả sợ ai hết.
Không phải sợ Tiêu Mộ Tuyết giành mất chức chưởng môn, mà là Tiêu Mộ Tuyết cứ nhìn thấy hắn là liền buông lời ác độc, không dành cho tí tình cảm nào, khiến hắn vô thức sinh ra oán niệm với nàng.
"Trở về rồi, mới về sáng nay. Các ngươi trò chuyện, các ngươi trò chuyện đi, ta đi làm cơm cho các ngươi."
Thái Hoa đạo vui không thể tả.
Nói thật, đã lâu lắm rồi cả tông môn không đoàn viên, hôm nay đúng là vừa vặn, Tô Trường Ngự trở về, Hứa Lạc Trần trở về, Diệp Bình trở về, ngay cả Tiêu Mộ Tuyết cũng trở về, thật đúng là đại đoàn viên.
"Đại sư tỷ trở về rồi?"
Diệp Bình vô thức thấy sợ hãi.
Nhưng hắn không nói gì, đợi Thái Hoa đạo nhân đi rồi, mới dẫn Hạ Thanh Mặc và Đại Ngục Oán Quỷ về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người mau chóng tan rã, ai về phòng người nấy. Lần này đi ra ngoài, Tô Trường Ngự cảm thấy mình quả thật là cửu tử nhất sinh, hắn muốn nghỉ ngơi thật tốt cái đã, mặc kệ thế nào, ngủ cho ngon một giấc rồi tính.
Cứ như thế, một nén nhang sau.
Diệp Bình sắp xếp cho Hạ Thanh Mặc và Đại Ngục Oán Quỷ xong, thì đi tìm Hứa Lạc Trần.
Hắn luôn ghi nhớ chuyện Từ Thường trưởng lão đã nhờ mình.
Chỉ tích tắc, Diệp Bình đã tới chỗ Hứa Lạc Trần ở.
Lúc này, trong phòng, Hứa Lạc Trần vẫn còn đang nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Chuyện này, đã làm hắn cực kỳ khó chịu, càng nghĩ càng giận, đến mức Hứa Lạc Trần đang định lấy thư ra viết.
Nhưng y chợt nghe thấy tiếng của Diệp Bình.
"Nhị sư huynh, là đệ đây."
Nghe thấy tiếng Diệp Bình, Hứa Lạc Trần không khỏi nhớ ra chuyện chính.
Y liền đứng dậy, ra mở cửa.
Trong phòng, Hứa Lạc Trần cực kì khách khí, chủ động rót trà cho Diệp Bình, nghi ngờ hỏi.
"Tiểu sư đệ, lúc đó dưới chân núi ngươi có nói, lần này ngươi về là để tìm ta, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hứa Lạc Trần rất tò mò.
Y nghĩ hoài mà không ra, Diệp Bình rời Tấn quốc Học Phủ về lại là để tìm mình.
Chuyện này lạ à.
"Nhị sư huynh, là thế này. Mấy hôm trước, ta ở Tấn quốc Học Phủ học đan đạo chi thuật, trưởng lão giảng bài nói thế gian này không có Không Độc Đan."
"Nhị sư huynh, không phải là sư đệ không chịu nổi kích thích, mà là vì trưởng lão giảng bài lại đi nói là người luyện chế ra Không Độc Đan đều là lừa đảo, nên sư đệ trong cơn tức giận, mới phản bác lại lời trưởng lão."
"Sau đó, đệ đã luyện ra Không Độc Đan ngay trước mặt mọi người."
"Không ngờ, trưởng lão giảng bài nói Không Độc Đan này, là bảo vật vô giá, có thể giúp cả Tấn quốc, thậm chí cả Đại Hạ vương triều, nên hy vọng ta truyền lại đan phương Không Độc Đan cho bọn họ."
"Nhưng phương pháp luyện chế Không Độc Đan này, là sư huynh truyền thụ cho ta, nên ta bảo phải về đây hỏi ý kiến của ngài, trưởng lão giảng bài nói, nếu sư huynh đồng ý, bọn họ sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của người."
"Đương nhiên, nếu sư huynh ngài không đồng ý, sư đệ sẽ quay về đó từ chối bọn họ, cùng lắm thì sau đó về lại đây luôn, không ở Tấn quốc Học Phủ nữa, dù sao ở đó cũng không học được cái gì cả."
Diệp Bình kể lại mọi chuyện cho Hứa Lạc Trần nghe.
Hứa Lạc Trần ngớ ra.
Ơ hơ?
Chỉ vì chuyện này?
Không Độc Đan phương? Cái đồ chơi này mà thực sự cũng có người tin?
Diệp Bình là gà mờ trong tu tiên, dễ dàng mắc lừa, y không có gì để nói.
Nhưng trưởng lão Tấn quốc Học Phủ cũng tin?
Có cần không hợp thói thường tới vậy không?
"Ngươi nói trưởng lão giảng bài đó là ai?"
Hứa Lạc Trần hồi thần rồi, cảm thấy tò mò.
Y rất muốn biết, trưởng lão giảng bài kia là ai, sao lại có trưởng lão nào ngu thế?
"Tên là Từ Thường."
Diệp Bình thành thật trả lời.
"Từ Thường? Từ Thường?"
Hứa Lạc Trần khẽ nhíu mày, cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng trong nhất thời không nhớ ra được.
Khoan!
Từ Thường?
Đệ nhất Luyện Đan Sư Tấn quốc?
Trong tích tắc, Hứa Lạc Trần đã nhớ ra, ánh mắt không khỏi rung động.
"Sư đệ, đệ bảo Từ Thường đó… không phải là đệ nhất Luyện Đan Sư Tấn quốc đó chứ?"
Hứa Lạc Trần nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi.
"Ừ, nhưng đệ nhất Luyện Đan Sư Tấn quốc thật sự nhất định không phải là ông ta."
Diệp Bình gật đầu, nhưng hắn không cảm thấy Từ Thường là đệ nhất Luyện Đan Sư Tấn quốc, vì đệ nhất Luyện Đan Sư Tấn quốc thật sự, đang ở trước mặt hắn mà.
Nhưng lời này Diệp Bình không nói, vì hắn biết, các sư huynh của mình đều không thích nổi tiếng, nên hắn không nói nửa câu sau.
Hít!!!
Hứa Lạc Trần chấn kinh.
Từ Thường.
Từ Thường.
Đệ nhất Luyện Đan Sư Tấn quốc, thần tượng của mình.
Không, không đúng, người này không chỉ là thần tượng của mình, mà là thần tượng của tất cả Luyện Đan Sư Tấn quốc.
Cấp bậc tồn tại như ngài ấy, mà tìm mình hỏi đan phương?
Cái này thật đúng là... Làm rạng rỡ tổ tông.
Làm rạng rỡ tổ tông nha.
Hứa Lạc Trần vừa chấn động vừa kích động, để đè nén sự kích động của mình, Hứa Lạc Trần nhấc chung trà lên, mãnh liệt ực một hớp.
"Nhị sư huynh, nếu huynh cảm thấy không được, vậy để mấy ngày nữa sư đệ trở về, từ chối bọn họ."
Thấy phản ứng của Hứa Lạc Trần, Diệp Bình không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Hứa Lạc Trần không hài lòng.
"Không."
Hứa Lạc Trần lập tức lắc đầu, làm mình bình tĩnh lại xong, mở miệng nói: "Có thể cho bọn họ đan phương, nhưng Tấn quốc Học Phủ nhất định phải đáp ứng ta ba chuyện."
Từ chối đương nhiên là không.
Đây là chuyện tốt, cơ hội ngàn năm một thuở để làm rạng rỡ tổ tông, nếu từ chối, có khác gì liệt não!
"Cho? Sư huynh, Không Độc Đan phương có ý nghĩa rất lớn, sư huynh, nếu người là vì ta..., thì không cần phải làm vậy đâu, dù sao đan phương này cũng là tâm huyết của ngài..."
Diệp Bình không ngờ Hứa Lạc Trần lại đồng ý giao ra đan phương.
Nói thật, hôm đó, lúc Từ Thường trưởng lão đưa ra yêu cầu, chính hắn cũng còn không thích lắm. Hắn không phải là Thánh Nhân, thiên hạ thì có quan hệ gì tới hắn? Đây là tâm huyết cả đời của Hứa Lạc Trần.
Chia sẻ cho người khác? Nói thật, Diệp Bình không làm được.
Bảo là để quay về hỏi, nhưng thực tế là để quay về thăm các sư huynh, thuận tiện học thêm một chút này nọ, vì ở Tấn quốc Học Phủ, chả học được cái gì cả, chẳng bằng trở về tông môn còn học được một ít.
Nên giờ nghe Hứa Lạc Trần nói cho, Diệp Bình thật sự là kinh ngạc.
"Tiểu sư đệ, ngươi nghĩ lầm rồi."
Hứa Lạc Trần lên tiếng.
Y nhìn Diệp Bình, bình tĩnh nói.
"Nên tiếp thu ý kiến quần chúng, sư huynh ta dù đang sinh thời, nghiên cứu ra Không Độc Đan phương, nhưng đan phương này vẫn có nhiều chỗ thiếu sót."
"Chỉ với bản lĩnh của một mình ta, không thể phát huy được hết hiệu quả của Không Độc Đan, cần phải có thêm người tài đi tìm hiểu thêm."
"Nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, một ngày nào đó sẽ mai một trên thế gian này, huống hồ, bản thân đan đạo chi thuật, là để tạo phúc cho người trong thiên hạ, một Luyện Đan Sư thật sự, phải biết dâng hiến một cách vô tư."
"Hơn nữa, trong mắt Luyện Đan Sư thật sự, nó không phải chỉ là một đan phương, mà là cả thiên hạ, ngươi hiểu không?"
Hứa Lạc Trần mở miệng, nói rất bình thản, nhưng mỗi một câu, mỗi một chữ, đều toát ra sự vĩ đại khó tả.
Diệp Bình ngẩn ra.
Nhìn Hứa Lạc Trần.
Không biết tại sao, trong nháy mắt, Hứa Lạc Trần đang ngồi trước mặt mình lại trở nên cực kỳ vĩ đại, dường như cả bầu trời còn không to lớn bằng y.
Diệp Bình đột nhiên hiểu ra, đây mới thực sự là cao nhân tuyệt thế, đây mới thực sự là Luyện Đan Sư tuyệt thế.
Những Luyện Đan Sư khác, nếu biết cái gì đó mà người khác không biết, sẽ tận lực giấu diếm, chỉ ước gì mình là người độc nhất trong thiên hạ biết mà thôi.
Nhưng Luyện Đan Sư thật sự, bọn họ không quan tâm đan phương bị lộ ra ngoài, điều bọn họ quan tâm là, đan phương mà họ nghiên cứu ra, có thể tạo phúc cho bao nhiêu người, có thể mang tới lợi ích cho bao nhiêu tu sĩ.
Diệp Bình tận lực ghi nhớ từng câu Hứa Lạc Trần đã nói.
Ngài, thật là một bậc vĩ nhân.
Nhưng những lời này, Diệp Bình giấu ở trong lòng, hắn sẽ không nói ra, bởi vì hắn biết, Nhị sư huynh của mình, không cần người khác tán dương, bởi vì muốn tán dương huynh ấy, thì nhiều lắm.
"Sư đệ Diệp Bình, thay người trong thiên hạ tạ ơn Nhị sư huynh."
Diệp Bình hồi thần, xá Hứa Lạc Trần một xá, trong lòng đầy khâm phục.
Nghe thấy giọng nói đầy cảm động của Diệp Bình.
Hứa Lạc Trần càng hài lòng mãn nguyện.
Tuyệt quá, chính là cái cảm giác này.
"Tiểu sư đệ, ngươi ngồi xuống trước, tuy cho Tấn quốc Học Phủ đan phương, nhưng có mấy chuyện ta muốn nói."
"Thứ nhất, đan phương này vẫn là của sư huynh, đây là chuyện không cần bàn cãi."
"Thứ hai, tác quyền của đan phương, phải là sư huynh, phải để lạc khoản là Lạc Trần Đan Sư (lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)."
"Thứ ba, đan phương này không phải là tặng không. Tấn quốc Học Phủ nhất định phải đáp ứng ba điều kiện của ta, ta cam đoan, ba điều kiện này nhất định sẽ không làm Tấn quốc Học Phủ khó xử."
Hứa Lạc Trần bảo Diệp Bình ngồi xuống.
Đan phương có thể cho, nhưng tặng thì không, nếu được đưa ra điều kiện, đương nhiên Hứa Lạc Trần sẽ không lãng phí.
Ba điều kiện này.
Hứa Lạc Trần đã nghĩ sẵn rồi.