Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 174: Thiên tử Đại Hạ, ban cho chức vương cha truyền con nối?




Dịch: Tiểu Băng
"Diệp sư huynh vô địch!"
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi.
Tiếng reo hò ầm lên như sóng dậy, học sinh của Tấn quốc Học Phủ đều gào lên hết cỡ.
Đôi mắt, khuôn mặt họ đỏ bừng vì kích động.
Đã bao năm rồi Tấn quốc Học Phủ chưa từng uy phong như vậy?
Hoàng Phủ Thiên Long, thiên kiêu hiện thời, từ Nam quốc chỉ dùng bảy ngày, quét ngang mười nước.
Đến nỗi, không ai dám tranh phong, dù những học phủ khác không dám đấu hết sức là vì mục gì, ít nhất bọn họ cũng đã bị Hoàng Phủ Thiên Long đánh bại.
Ngày hôm nay, Diệp Bình như chiến thần, đã đánh thắng Hoàng Phủ Thiên Long lừng danh mười nước.
Có thể tưởng tượng được, cái tên Diệp Bình, nhất định sẽ vang khắp mười nước.
Trên đỉnh núi tan hoang.
Hoàng Phủ Thiên Long kinh ngạc nhìn Diệp Bình.
Hắn đã bị trọng thương, trận đánh vừa rồi, hắn đã dùng hết toàn lực, không hề giữ lại chút nào.
Nhưng đã bị đánh bại.
Bị đánh bại thật sự.
Thật ra Hoàng Phủ Thiên Long rất hy vọng mình thắng, nhưng hôm nay bị đánh bại, không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy rất bình thường.
Hắn muốn dùng sự thất bại này để rèn luyện đạo tâm của mình, dùng ý chí vô thượng để triệt tiêu tác dụng phụ do cưỡng ép đột phá tầng thứ bảy tạo ra.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên Long, còn có triệt tiêu được hay không vẫn còn là ẩn số.
Trên bầu trời.
Diệp Bình thu hết ánh sáng lại, nhoáng cái đã đi tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên Long, đánh ra một đạo huyết khí, chữa thương cho Hoàng Phủ Thiên Long.
Được huyết khí hỗ trợ, thương thế của Hoàng Phủ Thiên Long nhanh chóng không còn.
"Đa tạ Diệp sư huynh."
Hoàng Phủ Thiên Long không còn nét ngạo nghễ, đứng dậy, nhìn Diệp Bình đầy khâm phục và tôn trọng.
Không phải vì Diệp Bình đánh bại hắn, mà vì phẩm đức võ đạo và phẩm chất con người của Diệp Bình làm hắn khâm phục, từ đó sinh ra tôn trọng.
"Hoàng Phủ sư đệ khách khí, vừa giao thủ xong, hay Hoàng Phủ sư đệ đến Tấn quốc Học Phủ tĩnh tu mấy ngày đi?"
Diệp Bình nói.
"Nếu không làm quấy rầy, vậy cảm ơn Diệp sư huynh."
Hoàng Phủ Thiên Long ngẫm nghĩ, rồi gật đầu.
Nếu là người khác mời, hắn sẽ từ chối, nhưng Diệp Bình mời, hắn không muốn từ chối.
Diệp Bình gật đầu, không nói gì thêm, bay về phía Tấn quốc Học Phủ.
Bên ngoài thành.
Tu sĩ đông nghịt, người dùng phi kiếm, kẻ lăng không phi hành, nhìn chăm chú theo bóng Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long.
Trong mắt họ, ngoài hâm mộ, chỉ có sự cảm khái.
Lúc này.
Đại Hạ vương triều, hoàng cung đế đô.
Nơi đây vô cùng huy hoàng, xa hoa tột bực, không có hoàng kim ngọc thạch, nhưng đơn giản chỉ một cây đèn trong hoàng cung cũng là một món linh khí.
Quanh Đại Hạ hoàng cung là chân long khí vây quanh, dù ở ngoài ngàn dặm, cũng cảm nhận được sự uy nghiêm kinh khủng này.
Ngoài thiên điện.
Những bậc thang được làm bằng bạch ngọc, còn được ca tụng là đường lên trời.
Hạ Thanh Mặc xuất hiện trên thiên lộ, bước từng bước đi lên thiên điện.
Sau lưng hai bên có bảy thị nữ bảy thái giám đi theo.
Hạ Thanh Mặc đi tới ngoài thiên điện.
Két.
Tiếng cửa mở vang dội, tất cả thái giám thị nữ cúi đầu xuống, bọn họ không được phép nhìn thẳng vào trong đại điện, vì ở trong đại điện là đế vương của Đại Hạ, họ chỉ là thị nữ thái giám, là loại người đê tiện nhất, không được nhìn thẳng vào đế vương.
Cửa điện được đẩy ra.
Một bóng người đứng ở giữa đại điện.
Là một nam tử, mặc long bào màu vàng, nhìn không tục khí một chút nào, mà uy nghiêm như một thần linh.
Người này không phải là đế vương Đại Hạ.
Hắn là Thái tử Đại Hạ.
Hạ Thanh Mặc kinh ngạc, nàng tưởng là phụ hoàng cho gọi mình tới, không ngờ lại là đại ca.
Hạ Thanh Mặc thất vọng, nhưng cũng đã quen rồi.
"Thanh Mặc ra mắt Thái tử điện hạ."
Hạ Thanh Mặc mở miệng, nhún người hành lễ, không dám vượt quy củ.
Trong hoàng cung, ai cũng phải tuân theo quy củ, nàng là công chúa cũng vậy, Thái tử cũng vậy, chỉ trừ đế vương mà thôi.
"Thanh Mặc."
Thái tử lên tiếng, giọng hết sức bình tĩnh.
Hắn rất bình thản.
Hạ Thanh Mặc không nói gì, theo nàng nhớ, phụ hoàng của nàng, Thái tử, hay những hoàng tử khác.
Thì ai cũng có lòng dạ cực sâu, nàng không muốn dính dáng gì với bọn họ, thà là cô độc một mình.
"Ta nghe được chút chuyện từ chỗ Uy Vũ Hầu."
"Lần này ngươi tự mình xuất cung, vốn đã phạm vào tội lớn, nhưng ngươi sắp cử hành hôn lễ, nên sẽ không bị phạt nặng."
"Nhưng là Thái tử, có một số việc ta phải nói cho ngươi biết."
Thái tử nói rất bình thản, đứng quay lưng về phía Hạ Thanh Mặc, mắt nhìn thẳng vào long ỷ trong thiên điện.
Hạ Thanh Mặc tiếp tục im lặng, không nói gì.
Thái tử tiếp tục nói.
"Ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, không biết ngươi đã gặp ai, nhưng số mệnh của ngươi, ngay vào lúc ngươi sinh ra đã được quyết định rồi."
"Đừng nên nghĩ quá nhiều, cũng đừng dính dáng quá nhiều tới những người khác, nếu không, ngươi sẽ chỉ hại họ mà thôi."
"Ví dụ như thị nữ của ngươi, lần này ngươi tự trốn ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng đã cho Hình bộ định tội, xử tử nàng ta."
"Ngươi đừng hận phụ hoàng, cũng đừng hận lễ bộ, ngươi muốn hận thì hãy hận chính ngươi vì đã sinh ra trong hoàng thất."
"Ngươi hiểu không?"
Giọng Thái tử lạnh lùng vô tình.
Nhưng lại làm Hạ Thanh Mặc như bị sét đánh.
"Chuyện này không liên quan gì tới nàng ấy, hoàn toàn là chủ ý của ta, hơn nữa ta không tự mình trốn khỏi hoàng cung, là phụ hoàng đã cho phép ta, tại sao lại xử tử nàng ấy, có muốn phạt, thì phải phạt ta chứ."
Sắc mặt Hạ Thanh Mặc rất khó coi, nàng cố gắng giải thích, không phải nàng sợ mình bị phạt, mà vì nghe tin thị nữ của mình bị xử tử, nàng không chịu nổi.
"Thanh Mặc."
"Người trong hoàng gia, là không bao giờ sai. Lần này ngươi bị mất tích ở Tấn quốc, khiến quốc vương Tấn quốc phải bí mật lục soát toàn diện, chuyện này bị lộ ra ngoài, đã ảnh hưởng tới tôn nghiêm của hoàng thất."
"Nên, phụ hoàng sẽ không thừa nhận là ông ấy cho phép ngươi rời khỏi."
"Nhưng ngươi cũng đừng khó chịu quá, thị nữ của ngươi, đi rất nhẹ nhàng, ta đã bảo người của Hình bộ cho nàng ta đi êm thấm."
Giọng Thái tử lạnh lùng, cao cao tại thượng, thể hiện quyền lực của mình.
Hạ Thanh Mặc ngẩn ra.
Nàng không nói gì, chỉ có ánh mắt đầy hối tiếc và kinh ngạc.
Lần này nàng xuất cung, không phải là trốn đi, mà là được phụ hoàng đồng ý cho đi.
Hơn nữa dù có thế nào, cũng không thể xử tử thị nữ của nàng như vậy được, vì rốt cuộc cũng không xảy ra sai lầm gì lớn mà.
Trừng phạt này là không hợp lý.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Hạ Thanh Mặc bỗng khựng lại.
Nàng đã nghĩ ra một chuyện.
Một hồi lâu sau, Hạ Thanh Mặc mới lên tiếng.
"Ta đã biết."
Nàng mở miệng, giọng khổ sở.
Thái tử không nói gì, lẳng lặng nhìn long ỷ.
"Phụ hoàng cho ta đi Tấn quốc, thật ra là vì để ta thành con cờ, Ma Thần Giáo luôn ở trong Tấn quốc, các ngươi đều biết điều ấy, sự xuất hiện của ta, chính là để thu hút sự chú ý của Ma Thần Giáo."
"Đúng không?"
Hạ Thanh Mặc chợt hỏi.
Thái tử rất bình tĩnh, trong lòng không biến động chút nào.
"Đúng."
Hắn đáp lại một chữ để trả lời.
Đúng thế. Lần này Hạ Thanh Mặc rời cung, là do đế vương Đại Hạ cho phép, mục đích là khiến Ma Thần Giáo thò đầu ra.
Nếu không, một công chúa không ai biết tên không được yêu thương, đột nhiên rời khỏi Đại Hạ vương triều, ai sẽ quan tâm? Ai sẽ biết chuyện?
Ma Thần Giáo dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể đi chú ý một nàng công chúa không được yêu thương, dù có chú ý, cũng không thể nào biết được chính xác rằng, nàng ở Tấn quốc.
Người biết mình ở Tấn quốc, là thị nữ của mình.
Người đưa mình đi Tấn quốc, cũng là thị nữ của mình.
Hạ Thanh Mặc im bặt.
"Ngươi đã nhìn ra điều này, cho thấy ngươi không hề ngu xuẩn."
"Người thị nữ kia của người, là người của Ma Thần Giáo, nàng ta mai phục ở trong hoàng cung, xuất hiện bên cạnh ngươi."
"Nàng ta muốn dụ dỗ ngươi, trở thành con cờ cho Ma Thần Giáo, nhưng nàng ta đã đánh giá thấp Đại Hạ vương triều."
"Thanh Mặc, thật ra ngươi đã nên sớm đoán ra, ngươi không được yêu thương, không hề có chút ưu thế nào trong cung, thị nữ thái giám trong cung, ai mà muốn đi theo ngươi?"
"Ngươi không thật tưởng người thị nữ đó, là thấy ngươi đáng thương, nên tới hầu hạ ngươi đấy chứ?"
Lời của Thái tử làm Hạ Thanh Mặc không biết nói gì.
Mọi việc, đều rất đơn giản.
Nhưng chân tướng sự việc lại làm Hạ Thanh Mặc không chịu nổi.
Thái tử chẳng hề để tâm tới cảm nhận của Hạ Thanh Mặc, nói tiếp.
"Thanh Mặc, nếu ngươi không muốn chuyện này xảy ra nữa, thì phải đề phòng người bên cạnh mình, đừng có tình cảm với ai, ngươi sắp phải gả tới Đại Trạch rồi."
"Nhớ lời ta nói, đừng có dây dưa dính dáng gì với ai, nếu không phải trong tông môn đó có một đại nhân vật, thì bọn họ cũng không còn trên đời này đâu."
"Hiện giờ, chuyện hòa thân với Đại Trạch là chuyện quan trọng nhất, ngươi có phúc, mới được gả cho đệ đệ của thái tử Đại Trạch, đây là sự biến chuyển trong số mạng của ngươi."
"Những gì ta nói, ngươi đều hiểu cả chứ?"
Thái tử Đại Hạ gằn từng chữ.
Hạ Thanh Mặc nhìn ánh nắng chiếu dưới đất, im lặng không nói gì.
"Được rồi, những gì cần nói đã nói rồi, còn lại ngươi tự cân nhắc đi."
Thái tử vẫn không hề nổi giận, bỏ lại câu dặn.
"Đa tạ Thái tử điện hạ."
Hạ Thanh Mặc đáp lời.
Nàng trả lời như vậy.
Rồi xoay người rời khỏi.
Cửa đại điện từ từ đóng lại.
Thái tử không nói gì nữa.
Một lúc sau, một giọng nói vang lên.
"Điện hạ, chúng ta đã điều tra rõ, tông môn mà thập công chúa ở chỉ là một tông môn hạng bét mà thôi."
"Đúng là Cổ Kiếm Tiên tiền bối ở đó, nhưng nhìn có vẻ Cổ tiền bối chỉ là đi du lịch hồng trần, chắc không lâu nữa sẽ rời khỏi."
"Người trong tông môn đó đều rất tầm thường, chỉ có một đệ tử mới vào là có chút thiên tư, đã vào Tấn quốc Học Phủ."
"Tên của người này là."
Giọng nói vang lên đều đều. Không hề thấy người, nhưng vừa nói tới chỗ này, Thái tử Đại Hạ lại lên tiếng.
"Ta không cần nghe nhiều như vậy."
Người kia im bặt.
"Cổ Kiếm Tiên tiền bối, dạo này luôn quan tâm tới chuyện hóa phàm, ông ấy vào hồng trần du lịch, không được quấy nhiễu."
"Trước hôn lễ của Thanh Mặc, nếu tông môn đó không có gì kì lạ, thì mặc kệ, nhưng nếu bọn họ có chút dị động, làm ảnh hưởng tới hôn lễ…"
"Thì ngươi hẳn biết phải làm gì rồi."
Thái tử rất bình tĩnh.
"Thuộc hạ biết, nhưng Cổ Kiếm Tiên..."
Giọng nói có vẻ khó xử.
"Cổ Kiếm Tiên tiền bối dù có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không xen vào chuyện của hoàng triều, hơn nữa chưa chắc ông ta sẽ còn ở đó lâu, một ngày nào đó sẽ đi thôi."
"Chuyện hòa thân giữa Đại Hạ và Đại Trạch ảnh hưởng đến vận nước Đại Hạ ta, ông ta biết rõ hơn chúng ta, chiến tranh vận mệnh đất nước tàn khốc như thế nào."
Thái tử đáp. Hắn hi vọng đám hỏi của Hạ Thanh Mặc bị quấy nhiễu.
Chỉ cần hôn lễ Đại Trạch và Đại Hạ thành công, hai đại vương triều giao hảo với nhau, thì đối với Đại Hạ vương triều, chỉ là chuyện tốt mà thôi.
Như thế, tới khi mình lên ngôi, sẽ được tha hồ múa may thi triển tài năng, một bước thăng hoa, trọng chấn Đại Hạ.
Ngay lúc này.
Lại có một giọng nói vang lên.
"Điện hạ, có chuyện lớn xảy ra."
Nét mặt thái tử hơi thay đổi.
Hắn không nói gì, yên lặng nghe đối phương báo cáo.
"Trong Tấn quốc, có người luyện ra không độc đan."
Thanh âm trong bóng tối vang lên.
Thái tử lập tức biến sắc.
"Không độc đan?"
Giọng hắn kinh ngạc.
Là thuộc hạ của Thái tử, đương nhiên chuyện gì cũng phải điều tra rõ rồi mới đến báo cáo, dù có không chắc chắn hoàn toàn, thì cũng phải gần là như vậy.
"Hồi điện hạ, Tấn quốc Học Phủ có tin đồn, có một học sinh mới vào luyện ra được không độc đan."
"Quốc vương Tấn quốc cũng đã tới Đại Hạ vương triều, được bệ hạ bí mật triệu kiến."
"Theo thuộc hạ điều tra, mấy hôm trước, trận pháp của Tấn quốc Học Phủ đã được kích hoạt, phong tỏa không cho đệ tử nào ra ngoài, nên chuyện này hẳn không phải là lời đồn đãi."
Đối phương tiếp tục nói.
Nét mặt Thái tử Đại Hạ đại biến.
Phụ hoàng đã tự mình triệu kiến quốc vương Tấn quốc, vậy chuyện này hẳn là thật.
Không độc đan.
Là Thái tử Đại Hạ, làm sao hắn không biết không độc đan ý nghĩa như thế nào.
Thái tử nói ngay.
"Truyền lệnh bổn điện, bí mật điều tra kỹ chuyện này, hai giờ sau, nhất định phải cho ta biết chắc chắn, lời đồn này có phải thật hay không."
Thái tử Đại Hạ vô cùng nghiêm túc nói.
Hắn biết, không độc đan đại diện cho cái gì, nên rất là kích động.
"Rõ."
Thanh âm vang lên, đại điện lại chìm vào im lặng.
Lúc này.
Trong cung Dưỡng Tâm.
Một nam tử trung niên, mặc long bào màu vàng tím, đứng trong đại điện, ngắm nghía viên thuốc trong tay.
Quốc vương Tấn quốc đứng trước mặt ông ta, dáng vẻ cung kính, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Quả thật là không độc đan."
Nam tử trung niên này chừng hơn năm mươi, nhưng tóc còn đen nhánh, không hề có nét già, giữa mày toát ra sự uy nghiêm vô cùng.
Người này là đế vương Đại Hạ, chí cao vô thượng.
Thiên tử Đại Hạ cầm viên không độc Trúc Cơ Đan, chỉ nhìn một cái, ông ta đã nhìn ra ngay viên thuốc này khác với mọi viên thuốc khác.
Ông ta không thể nào tin được.
Quốc vương Tấn quốc nói.
"Bệ hạ, lúc ta tới đây đã nhận được tin tức, vị luyện đan sư tuyệt thế kia, đã đồng ý chia sẻ đan phương cho Đại Hạ vương triều, nhưng phải chờ tới ngày mai."
Quốc vương Tấn quốc mở miệng.
Mấy hôm trước, ông ta đã tới Đại Hạ vương triều, nhưng không tới tìm Thiên tử Đại Hạ, vì vẫn chưa nhận được tin hồi báo.
Lỡ đối phương không chịu thì biết làm sao!
Mãi tới mấy giờ trước, ông ta nhận được lời nhắn của Từ Thường trưởng lão, lập tức vào ra mắt Thiên tử Đại Hạ.
"Được, Lý Tấn, chuyện này ngươi làm rất tốt rồi, trẫm đã hiểu tâm ý của ngươi, hiểu tâm ý của con dân Tấn quốc, chỉ cần thật sự luyện ra được không độc đan, từ ngày hôm nay, Tấn quốc chính là đứng đầu mười nước."
Thiên tử Đại Hạ nhận viên không độc đan, ông ta không hỏi vì sao phải đến ngày mai, chỉ nhiệt liệt khen ngợi Quốc vương Tấn quốc, và còn cho một lời hứa hẹn.
"Đa tạ bệ hạ ban ân."
Quốc vương Tấn quốc hành đại lễ tạ ơn, nói tiếp.
"Bệ hạ, chủ yếu vẫn là nhờ có tên đệ tử kia của Tấn quốc Học Phủ, nếu không có hắn, không thể nào có được đan phương không độc đan, nên rất hy vọng bệ hạ hậu thưởng cho hắn."
Quốc vương Tấn quốc không quên phần Diệp Bình, cầu thưởng cho hắn.
"Đây là đương nhiên, nhưng không độc đan ý nghĩa quá lớn, thưởng cái gì cho hắn bây giờ? Ban cho chức vương cha truyền con nối nhé?"
Thiên tử Đại Hạ gật đầu, nói.
Quốc vương Tấn quốc biến sắc.
Ban cho chức vương cha truyền con nối?
Đây không phải là chuyện nhỏ, Đại Hạ vương triều tổng cộng có mười chín vương hầu, trong đó có mười bảy người đều là rất lâu đời, sau này có thêm hai vị vương hầu, đều là mấy đời người kiến công lập nghiệp, nhờ công lao chiến trận mấy đời mới lấy được.
Trong đó có một vương hầu, là không được cha truyền con nối.
Bây giờ ban cho Diệp Bình chức vương cha truyền con nối.
Thì ghê gớm quá.
"Bệ hạ, chuyện ban vương, là quá lớn, hơn nữa chuyện không độc đan không thể tiết lộ ra ngoài, nếu ban chức vương, sẽ khiến năm đại vương triều chú ý, đến lúc đó ngược lại sẽ mang tới phiền toái, xin bệ hạ nghĩ lại."
Quốc vương Tấn quốc vô cùng nghiêm túc nói.
Theo ông, ta, ban vương là không thể.
Địa vị của một vương hầu, còn cao hơn Quốc vương Tấn quốc, dù không có nhiều quyền lợi bằng, nhưng địa vị rất cao, tay cầm quân quyền một phương, thân phận chí cao vô thượng.
"Chuyện không độc đan, liên quan quá lớn, tăng cường nền tảng lập quốc, ban cho chức vương cha truyền con nối không hề quá chút nào, nhưng ngươi nói đúng, nếu ban chức vương, ảnh hưởng quá lớn."
"Lý Tấn, ngươi có đề xuất gì chăng?"
Thiên tử Đại Hạ gật đầu, hỏi Quốc vương Tấn quốc.
"Bệ hạ, hay là cho Diệp Bình một suất vào Đại Hạ học cung? Có được không?"
Quốc vương Tấn quốc nói.
"Đại Hạ học cung?"
Thiên tử Đại Hạ nhíu mày.
Không phải là không được, nhưng Đại Hạ học cung là một tồn tại độc lập, ông ta có thể hiệu lệnh cho cả thiên hạ, nhưng Đại Hạ học cung tự có quy củ của mình, giống như Giám Thiên Viện, những cơ cấu này đều là do tổ tông lưu lại.
Ông ta không có quyền đưa người vào Đại Hạ học cung và Giám Thiên Viện.
Nhưng với giá trị của không độc đan, Thiên tử Đại Hạ hiểu, mình phải sử dụng đặc quyền.
"Một suất vào Đại Hạ học cung giá trị không bằng không độc đan, nhưng cho hắn một suất đó trước, mấy năm nữa, hắn rời khỏi Đại Hạ học cung, sẽ ban cho chức vương cha truyền con nối."
Thiên tử Đại Hạ đáp.
Đồng ý với thỉnh cầu kia.
"Đa tạ bệ hạ, bệ hạ ân minh."
Quốc vương Tấn quốc tạ ơn.
"Lý Tấn, theo ngươi nói, chuyện không độc đan, hẳn đã có một số người biết."
"Chuyện này, ngoài trẫm, ngươi, và Diệp Bình ra, không ai được biết tới nữa, xử lý trí nhớ của bọn họ đi. Trước khi không độc đan được sản xuất, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, hiểu không?"
Thiên tử Đại Hạ ra lệnh.
"Tuân chỉ."
Quốc vương Tấn quốc gật đầu, xoay người rời khỏi đại điện.
Quốc vương Tấn quốc đi rồi.
Thiên tử Đại Hạ lại nhìn không độc đan, yên lặng không nói.
Ông ta không biết viên không độc đan này là phúc hay họa, nhưng ông ta biết một điều, viên không độc đan này, sẽ giúp cho Đại Hạ vương triều quật khởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.