Dịch: Tiểu Băng
***
Thiên Tâm ảo cảnh?
Học sinh mười nước xôn xao.
Cách đó không xa, trên diễn võ đài khổng lồ, một trận pháp hiện lên, tỏa ra ánh sáng đủ màu, trận văn dần lan rộng ra, tới dưới chân mọi người.
"Đây là Thiên Tâm ảo cảnh?"
"Tại sao? Thi đấu mười nước, ra đề thi văn cũng được đi, nhưng sao thi đấu ảo cảnh lại là Thiên Tâm ảo cảnh?"
"Thật là quá đáng, cái gì ta cũng nhịn được, nhưng cái Thiên Tâm ảo cảnh này ta không nhịn được."
Những tiếng nói vang lên.
Học sinh các đại học phủ cau mày, thi đấu mười nước lần này, học sinh dự thi, là đến từ học phủ của hơn ba trăm nước.
Ít nhất cũng phải hai ba ngàn người.
Đa phần học sinh ở đây đều là đến từ học phủ của những nước nhỏ, học sinh của Thập Quốc học phủ chẳng có bao nhiêu. Người được phái tới đây tham gia thi đấu đương nhiên đều là thiên tài trong thiên tài.
Bên ngoài trận pháp.
Ngay cả Diệp Bình nhìn thấy Thiên Tâm ảo cảnh, cũng không thể không nhíu mày.
Dù chỉ là một tu sĩ chẳng hiểu biết mấy về trận pháp, thì cũng biết Thiên Tâm ảo trận là cái gì.
Nó chính là ảo trận đứng đầu mười nước.
Ảo trận này có thể khiến người ta vô thức đi vào trong nó, nhưng điểm khủng khiếp của nó không phải chỗ đó.
Mà là Thiên Tâm ảo trận, có thể chiếu thẳng vào trong lòng, tìm ra thứ kinh khủng nhất trong lòng ngươi, đào ra sự sợ hãi nhất ở sâu trong người ngươi.
Chưa kể, Thiên Tâm ảo trận có linh trí.
Đúng vậy, Thiên Tâm ảo trận có linh trí, có thể tùy theo từng người mà bày ra những ảo trận khác nhau, và đây mới chính là chỗ đáng sợ của Thiên Tâm ảo trận.
Kiểm tra ảo cảnh bình thường, có thể dùng ý chí mạnh mẽ và Nguyên Thần lực để vượt qua.
Nhưng mà Thiên Tâm ảo trận thì có thể khiến không ngừng đi sâu vào trong mê trận, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống trận trong trận.
Nên Thiên Tâm ảo trận được khen là ảo trận đứng đầu mười nước.
Nghe nói từng có cường giả Độ Kiếp, không muốn hóa phàm, đã chọn Thiên Tâm ảo trận để thay thế hóa phàm, rồi bị chìm sâu vào trong đó, không kiểm soát nổi bản thân, không nhìn ra được đâu là chân thực đâu là hư ảo, cuối cùng dẫn tới đạo tâm sụp đổ.
Loại chuyện này, đã được ghi lại trong một quyển sách ở Tàng Kinh Các của Tấn quốc, Diệp Bình vừa vặn nhớ được.
Nên, khi Thiên Tâm ảo trận xuất hiện, học sinh học phủ các nước mới thi nhau kêu ca.
"Thật là Thiên Tâm ảo trận hả? Thì ra ta đoán đúng rồi, haiz, sao ta ưu tú vậy chứ."
Một giọng nói chợt vang lên.
Có mấy người xuất hiện, người đi đầu, là Trần Hồng Phi.
Y cũng tới, đi chung với các thiên kiêu Trần quốc, nhìn chằm chằm vào trận pháp trên diễn võ đài. Trần Hồng Phi cứ như đã sớm biết sẽ là Thiên Tâm ảo trận, còn lên tiếng, tỏ ra mình thông minh.
Trần Hồng Phi vừa xuất hiện, sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Long liền trở nên khó coi, nhất là khi Trần Hồng Phi còn cố ý đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Long.
"Đừng có khoác lác nữa được không hả? Đề thi đấu mười nước, là do cường giả mười nước khác nhau cùng bàn với nhau đưa ra, mỗi đề thi đều được giao riêng, hơn nữa khi lập đề thi, những cường giả ra đề đều bị Thập Quốc học phủ giám sát, không có cơ hội để truyền đề thi ra ngoài, ngươi đoán trúng được hả?"
Hoàng Phủ Thiên Long mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, ngôn từ đầy châm chọc.
"A, ếch ngồi đáy giếng, ngươi không đoán trúng đâu có nghĩa là người khác không đoán trúng."
Trần Hồng Phi lập tức phản kích, y là người nhỏ nhen, vẫn còn ghi hận chuyện hôm qua, hôm nay nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Long, đương nhiên là muốn tới châm chọc mấy câu.
"Hoàng Phủ sư đệ, không cần cãi nhau, tìm cách vượt qua kiểm tra cần hơn."
Diệp Bình mở miệng can ngăn.
Thiên Tâm ảo trận là ảo trận đứng đầu mười nước, không phải là chuyện đùa, bỏ thời gian đi làm chuyện cãi vã vô vị, không bằng dùng thời gian đó đi suy nghĩ làm sao để đối phó ảo trận còn hay hơn.
"Ừm."
Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu, hắn cũng biết cãi nhau với Trần Hồng Phi rất là vô nghĩa.
Trần Hồng Phi nghe vậy, chỉ hừ lạnh, y cũng chẳng phải người ngu, biết sự ghê gớm của Thiên Tâm ảo trận, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Lại có thêm mấy bóng người thi nhau xuất hiện, là cường giả thiên kiêu của mười nước.
Hầu như ai tới đây rồi, cũng không kiềm được cau mày, cảm thấy Thập Quốc học phủ quá là độc ác, bố trí cả Thiên Tâm ảo trận thì đúng là hơi quá đáng.
Những người này vừa xuất hiện, đám đông lại vang lên tiếng bàn tán.
"Mau nhìn kìa, đó không phải là Nam Cung Tinh sao?"
"Đúng thế, là Nam Cung Tinh."
"Nam Cung Tinh, thiên kiêu Khánh quốc."
"Trương Nhẫn cũng tới, là thiên kiêu nổi danh nhất Tĩnh quốc đó."
Tiếng bàn tán vang lên.
Diệp Bình không khỏi quay qua nhìn.
Trên đường chính.
Có hai nam tử đi tới, một trái một phải, nam tử bên trái, mặc trường bào ngôi sao, thần thái phấn chấn, xung quanh lấp lóe ánh sao nhàn nhạt.
Nam tử bên phải, nhìn rất bình thường, mặc một bộ áo bào thông thường, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Đây là thiên kiêu của Tĩnh quốc và Khánh quốc, hai người đi sóng vai, thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
"Diệp sư huynh, hai người này là thiên kiêu Tĩnh quốc và Khánh quốc, Nam Cung Tinh này cũng khá, luyện Chu Thiên Tinh Thần Thuật, thực lực mạnh, nhưng cũng không mạnh lắm, còn Trương Nhẫn kia thì rất đáng sợ, đừng thấy hắn trông bình thường mà lầm, im hơi lặng tiếng ở Tĩnh quốc mười lăm năm, đột ngột một phát nhảy lên trở thành thiên kiêu đứng đầu của Tĩnh quốc học phủ."
"Lúc ta khiêu chiến Thập Quốc học phủ, người ta muốn khiêu chiến nhất chính là hắn."
Hoàng Phủ Thiên Long truyền âm, hắn không mở miệng để nói, vì ở đây toàn là thiên kiêu, dù có nói nhỏ cỡ nào cũng sẽ bị nghe thấy.
"Ồ?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn chẳng biết gì về thiên kiêu mười nước, vì đa phần đều là tin đồn bậy bạ, có mạnh thật hay không, thì cứ phải đánh mới biết, nếu không có nói nhiều bao nhiêu đi nữa cũng đều vô dụng.
Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn sóng vai đi tới, dáng vẻ quan hệ rất tốt.
"Nam Cung huynh, Trương huynh."
Trần Hồng Phi thấy hai người, nhiệt tình chào hỏi, hai người thấy đó là Trần Hồng Phi, thì khẽ cười, đi về phía Trần Hồng Phi.
"Trần Hồng Phi này xem ra cũng có chút thân phận."
Diệp Bình truyền âm với Hoàng Phủ Thiên Long.
Hoàng Phủ Thiên Long chỉ khịt mũi coi thường.
"Nói tới nói lui, không phải là ỷ vào ca ca của hắn sao, nhưng mà mấy thứ quan hệ quen biết thì có tác dụng gì?"
Hoàng Phủ Thiên Long vô cùng coi thường thứ gọi là quan hệ.
"Ca ca của hắn?"
Diệp Bình hiếu kỳ.
"Ừ, ca ca của Trần Hồng Phi, là thiên tài đứng đầu Trần quốc, nếu không với loại người háo sắc này, ai thèm quan tâm? Mà ca ca của hắn, cũng là một trong những cao thủ ta muốn khiêu chiến lần này, mười năm trước ca ca hắn đã là Kim Đan đại viên mãn, nhưng Long Tượng Cổ Thuật của ta cũng đã đột phá tới tầng thứ bảy, có đủ sức đánh một trận."
Hoàng Phủ Thiên Long nói.
Lúc này, Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Long.
"Các hạ là Hoàng Phủ Thiên Long phải không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Nam Cung Tinh đi tới, chào Hoàng Phủ Thiên Long.
"Hả? Đâu có đâu có, hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới, Nam Cung huynh mới là ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Hoàng Phủ Thiên Long giật mình, mặt nở ý cười.
Diệp Bình cũng bật cười, xem ra Hoàng Phủ Thiên Long không phải là thần kinh thô thật.
"Vị này là? Diệp Bình? Diệp đạo hữu phải không?"
Trương Nhẫn đứng bên cạnh Nam Cung Tinh chợt nhìn Diệp Bình, vẻ tò mò hỏi.
"Phải phải, đây là Diệp Bình Diệp sư huynh."
Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu, trả lời thay Diệp Bình.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Trương Nhẫn mở miệng, dáng vẻ bình tĩnh, chắp tay chào Diệp Bình.
"Khách khí."
Diệp Bình trả lễ, cười hiền hòa.
Trần Hồng Phi thấy vậy thì không vui, nhưng cũng không nói gì.
Mọi người trao đổi đơn giản mấy câu, sau đó hai người Nam Cung Tinh tiếp tục đi về phía Trần Hồng Phi, vì họ có quen với Trần Hồng Phi, vả lại Trần Hồng Phi đã gọi bọn họ, nếu không qua chào hỏi, thì không hay lắm.
Hai người đi rồi.
Diệp Bình quay lại nhìn Hoàng Phủ Thiên Long.
"Theo ngươi, trong mười nước, có bao nhiêu thiên tài thật sự?"
Diệp Bình hỏi.
Hắn chẳng biết gì về thiên kiêu của mười nước, nên rất tò mò.
"Thiên tài thì rất nhiều, nhưng nếu theo đệ, thì thiên kiêu thật sự trong mười nước không nhiều lắm, Vương Mộ Dung Cách quốc, Trần Triển Bằng ca ca Trần Hồng Phi của Trần quốc, Trường Cung Thần Tĩnh quốc, Trương Nhẫn Khánh quốc và Lý Xương Bình Yến quốc, đó là năm thiên kiêu ta muốn khiêu chiến nhất."
"Có điều bọn họ đều là đệ tử Nhị Đại Tam Đại, chênh lệch khá xa, nên dù ta muốn khiêu chiến bọn họ, bọn họ cũng không cho ta cơ hội."
Hoàng Phủ Thiên Long đáp.
"Vương Mộ Dung? Thiên kiêu Cách quốc, là nữ tử?"
Diệp Bình kinh ngạc.
"Ừ, là nữ tử, Mộ Dung tiên tử, được khen là tiên tử đứng đầu mười nước, thực lực mạnh, dáng người đẹp, có quan hệ với đệ nhất thiên kiêu của Nhật Nguyệt Cổ Tông."
Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu.
"Có điều, đó chỉ là những người ta biết, những nước nhỏ cũng không thể khinh thường, bởi vì nếu dùng hết lực của cả một nước dồn vào, quả thật là có thể bồi dưỡng ra một thiên tài vô địch."
Hoàng Phủ Thiên Long nói tiếp.
Diệp Bình gật đầu, không nói gì nữa.
Đúng lúc này.
Một tiếng chuông bỗng vang lên.
Đang!
Tiếng chuông vang dài, kéo mọi người không khỏi dời tầm mắt nhìn về diễn võ đài.
Trên Thiên Tâm ảo trận xuất hiện ba bóng người.
Ba người mặc áo bào trắng, đứng giữa hư không, tiên phong đạo cốt, nhìn xuống mọi người.
"Trưởng lão Trận Thiên Tông."
"Đó là trưởng lão Trận Thiên Tông?"
"Giám khảo vòng thi thứ nhất thi đấu mười nước do trưởng lão Trận Thiên Tông chủ trì."
Mọi người kinh ngạc, cả học sinh dự thi, lẫn tu sĩ vây xem, đều kinh ngạc.
Trận Thiên Tông, là tông môn về trận pháp đứng đầu mười nước, không ai ngờ, Thập Quốc học phủ vì trận thi đấu này, lại mời trưởng lão Trận Thiên Tông tới làm giám khảo.
Xem ra là chơi thật rồi.
"Im lặng."
Một tiếng nói vang dội, khiến tất cả tu sĩ im bặt.
Hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một trong ba lão giả từ từ lên tiếng.
"Ải thứ nhất thi đấu mười nước lần này, là thi đấu về trận pháp, qua bàn bạc, trưởng lão Thập Quốc học phủ quyết định lấy Thiên Tâm ảo trận làm đề thi."
"Song, cân nhắc tới việc Thiên Tâm ảo trận quá mạnh mẽ, ảo trận lần này sẽ không thiết lập trận trong trận, cũng không thiết lập trận linh, tuy vậy độ khó vẫn là rất lớn, các thí sinh nên chú ý."
"Để đề phòng có người bị chìm hãm trong trận pháp, không kiềm chế được mình, sau khi vào trận, nếu cảm thấy bị mất phương hướng, chỉ cần hô to ba tiếng “ta bỏ cuộc”, là sẽ được đưa ra khỏi trận."
"Đồng thời, Thiên Tâm ảo trận là ảo trận đứng đầu mười nước, dù có cắt giảm bớt bao nhiêu, thì đối với các ngươi vẫn là rất khó, nên ải thứ nhất này, các ngươi có quyền lựa chọn bỏ cuộc thi."
"Nếu bỏ cuộc, thì ải thứ hai và ải thứ ba phải vào được một trăm hạng đầu, mới có tư cách tiến vào Thập Quốc học phủ, nếu không dù có đạt được thành tích đạt chuẩn, thì cũng không được trúng tuyển vào Thập Quốc học phủ, các ngươi đã hiểu cả chưa?"
Trưởng lão Trận Thiên Tông giảng giải.
Thiên Tâm ảo trận là đề thi, tuy đã được cắt giảm bớt, nhưng uy lực cũng còn rất mạnh, nếu bản thân cảm thấy không tự tin, thì có quyền chọn ta bỏ cuộc, không ảnh hưởng tới thành tích sau cùng.
Chỉ cần vào được một trăm hạng đầu ở hai hạng mục dự thi còn lại là được.
"Chúng ta hiểu rồi."
Mọi người đáp lại.
"Tốt, học sinh dự thi vào trận đi."
Trưởng lão nói.
Ai nấy rối rít nối nhau đi vào trong trận pháp.
Nhưng cũng có người do dự.
Ảo trận không phải mê trận, không phải đi mê cung, không thoát ra cũng không sao.
Ảo trận là cực kỳ giống thật, con người có thể sẽ bị lạc vào trong đó, không còn nhận rõ được đó là thực tế lẫn ảo cảnh, dẫn tới đạo tâm tan vỡ, thiên tài hóa thành củi mục.
Nên có học sinh do dự, họ tới đây chỉ là để thử một phen, xem xem có cơ hội trúng tuyển vào Thập Quốc học phủ hay không.
Chứ không phải tới để liều mạng, nếu thật sự gặp nguy hiểm, không bằng bỏ cuộc cho an toàn.
Bởi vì họ là thiên tài, cho dù không trúng tuyển vào Thập Quốc học phủ, trở về đất nước mình, vẫn nhận được đãi ngộ dành cho thiên tài, nếu cố gắng một chút tương lai có thể đột phá lên Nguyên Anh cảnh.
Một cường giả Nguyên Anh, ở trong nước nhỏ, trên cơ bản chính là tương đương với một Tịnh Kiên Vương, có thể ngồi ngang hàng với quốc vương, ngồi hưởng vinh hoa phú quý.
Nên nếu để mình bị phá hủy ở đây, thì chính là lỗ nặng.
Nghĩ vậy, có người im lặng, có người do dự.
Trần Hồng Phi chợt lên tiếng.
"Ta hiểu rồi."
Nhiều người quay qua nhìn y.
"Ngươi hiểu cái gì?"
"Trần huynh, ngươi hiểu cái gì?"
"Phải đó, Trần huynh, hiểu cái gì?"
Không ít người tò mò.
"Đây là đang khảo hạch!"
Trần Hồng Phi nhìn trận pháp trên diễn võ đài cách đó không xa, nét mặt đầy tự tin.
"Khảo hạch? Khảo hạch cái gì?"
"Trần huynh, ý ngươi là gì?"
"Trần huynh, vòng thi chẳng lẽ còn không phải là khảo hạch?"
Mọi người quả thực không hiểu Trần Hồng Phi muốn biểu đạt cái gì.
"Không, ta không phải nói khảo hạch trận pháp, mà ý là khảo hạch về tâm chí. Thi đấu mười nước, dù rất là nghiêm khắc, thì cũng không thể nào mới ở ải thứ nhất, đã bố trí Thiên Tâm ảo trận, loại trận pháp này, dù có là cường giả Độ Kiếp cũng có khả năng bị lạc mất bản thân."
"Dùng để mê hoặc địch nhân không có vấn đề gì, nhưng dùng để khảo hạch học sinh chúng ta thì cơ bản là không hợp với lẽ thường, thi đấu mười nước có tới mấy ngàn học sinh, toàn là thiên kiêu các nước."
"Dù thi đấu lần trước đã từng xuất hiện trường hợp thương vong, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế."
"Nếu thật sự lấy Thiên Tâm ảo trận để làm đề mục khảo hạch, nói câu khó nghe, có khả năng một nửa đệ tử sẽ bị lạc mất bản thân, mà nếu chuyện này xảy ra, Thập Quốc học phủ cũng khó mà giải thích với các nước."
"Nên ta kết luận, đây không phải là Thiên Tâm ảo trận, đây chỉ là một khảo nghiệm, xem xem chúng ta có dám vào trận hay không, nếu ngay cả can đảm để vào trận cũng không có, thì còn nói gì tới tu tiên đại đạo?"
"Cho nên trưởng lão mới cố ý nói, bỏ cuộc ải thứ nhất này cũng không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng. Đây chính là đang đánh lạc hướng chúng ta, vì nếu bỏ một cửa ải, thì đưa ra cuộc thi với ba cửa ải còn có ý nghĩa gì? Thập Quốc học phủ chính là muốn chúng ta chủ động bỏ cuộc đó."
"Tính ghê, tính ghê thật."
Trần Hồng Phi nói, chữ nào chữ nấy đầy chắc chắn, nói cứ y như đó là sự thật.
Ừ, nhưng mà, nói ra nghe quả thật đúng là có lý.
"Ừ, phải, phải, ngươi nói như vậy nghe đúng là rất có lý."
"Đúng ha, ta cũng cảm thấy là có lý."
"À, ta hiểu rồi, hèn gì dám mang cả Thiên Tâm ảo trận ra, thì ra là cái ý này."
"Đúng đúng đúng, Thiên Tâm ảo trận là ảo trận đứng đầu mười nước, nói lời khó nghe, học sinh như chúng ta dù là thiên kiêu các nước, nhưng đa phần đều vẫn là thiên kiêu chưa trưởng thành, dùng ảo trận cỡ này, đơn giản chính là giết gà dùng đao mổ trâu, ta hiểu ra rồi, Trần huynh nói rất đúng."
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta cũng bị lừa, đa tạ Trần huynh chỉ điểm."
Nhiều học sinh còn đang do dự lúc này đều bừng tỉnh hiểu ra.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ đúng là như vậy thật.
Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long cũng không khỏi thầm gật đầu.
Vì lời của Trần Hồng Phi quả thật rất là có lý.
Thiên Tâm ảo trận, là ảo trận đứng đầu mười nước, cường giả Độ Kiếp cũng còn không chống nổi, đám tu sĩ bọn họ, yếu mới là Trúc Cơ, mạnh một chút cũng mới chỉ tới tu sĩ Kim Đan mà thôi.
Vả lại khảo nghiệm ảo trận không phải là khảo nghiệm về cảnh giới, mà chủ yếu là khảo nghiệm về ý chí và Nguyên Thần, dùng Thiên Tâm ảo trận có khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà, hết sức không hợp lý.
"Diệp sư huynh, ngài thấy thế nào?"
Hoàng Phủ Thiên Long nhìn Diệp Bình, truyền âm hỏi.
"Không biết, nhưng nhất định có ý đồ gì đó, vào trận trước đã."
Diệp Bình đáp, hắn cảm thấy Trần Hồng Phi nói rất là có lý, nhưng không hiểu vì sao, Diệp Bình cứ có cảm giác chuyện không phải đơn giản như vậy.
Dù gì thì đáp án do một người như Trần Hồng Phi đưa ra, nhất định không phải là câu trả lời chính xác.
Chỉ là Diệp Bình cũng không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn, nên cứ vào trận trước xem rồi tính.
Sau khi Trần Hồng Phi nói xong, hầu như tất cả thiên kiêu đều đi vào trận, không còn do dự nữa, mặt ai cũng mang nụ cười.
Mọi người nhanh chóng đi vào trận, đi vào trong diễn võ trường, tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, chờ trận pháp kích hoạt.
Chừng nửa giờ sau.
Đến khi không còn ai vào trận nữa.
Trưởng lão mới lên tiếng.
"Thi đấu mười nước, trận đầu thi đấu ảo cảnh, chính thức bắt đầu."
Tiếng trưởng lão vang lên.
Ở trong trận pháp, người thì trở nên hồi hộp, cũng có người vẫn vững vàng bình tĩnh như thường.
Mọi người không biết Trần Hồng Phi nói có đúng hay không, nhưng đã vào trận rồi, không thể đi ra được nữa.
Oanh!
Tiếng trận pháp vận hành vang lên, từng luồng linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào trong trận pháp.
Một khắc sau, trận pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng bảy màu bao phủ quanh diễn võ đài, ai nấy đều im lặng, chờ trận pháp mở hoàn toàn.
Cứ như thế, mấy trăm luồng ánh sáng không ngừng đan xen vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhưng ngay lúc này.
Oanh!
Một luồng sóng công kích cực mạnh từ diễn võ đài tràn ra, ánh sáng của trận pháp biến mất, ba trưởng lão đứng trên hư không đều phun máu tươi.
Ba người biến sắc.
Tu sĩ vây xem đều thi nhau lùi lại mấy chục bước, có một ít tu sĩ bị sóng trùng kích kia quét trúng làm chấn thương, miệng phun máu tươi.
"Chuyện gì thế?"
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"Bắt đầu rồi hả? Bắt đầu rồi hả?"
"Chưa có bắt đầu, trận pháp giải tán, bày trận thất bại."
"Hả? Sao biết bày trận thất bại?"
Các thí sinh bên trong trận pháp xôn xao, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng trận pháp đã kích hoạt xong.
"Các ngươi im lặng, trận pháp xảy ra vấn đề, các ngươi ở đây chờ một chút."
Trưởng lão Trận Thiên Tông nói, sau đó ba bóng người biến mất.
Ai nấy đều tò mò, cả học sinh dự thi, lẫn tu sĩ vây xem, đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Trần huynh, chuyện gì thế?"
Bên trong trận pháp, có người tò mò, hỏi Trần Hồng Phi, vì vừa rồi Trần Hồng Phi mới có một phen lý luận, nói rất chi là rõ ràng mạch lạc, nên mọi người vô thức xem y thành người cố vấn.
"Chắc là bị ta đoán trúng rồi, thật ra Thiên Tâm ảo trận này cơ bản là hoàn toàn không hề có, chỉ là muốn khảo nghiệm đạo tâm chúng ta mà thôi, nên bây giờ nhìn như trận pháp ngưng tụ bị thất bại, nhưng kì thật chẳng qua là giả bộ cho chúng ta nhìn mà thôi."
Trần Hồng Phi nói.
Phỏng đoán này của y lập tức được mọi người công nhận.
Đều thấy rất là có khả năng này.
Không ít thiên kiêu liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu có thể bình yên vô sự vượt qua ải thứ nhất, đương nhiên là vô cùng tốt.
Nhưng họ nhanh chóng nhìn thấy nhiều luồng ánh sáng xẹt qua bầu trời. . Cop qua cop lại, t𝒓ở lại t𝒓a𝓃g chí𝓃h ~ t𝒓 u𝗆t𝒓u𝗒𝚎𝓃﹒V𝓃 ~
"Đó là Lý Bình đại nhân."
"Ý, đó không phải là Trần Hầu Ngụy quốc sao?"
"Các ngươi nhìn kìa, đó là Từ tướng quân, thống lĩnh đại doanh Đông Sơn."
"Chuyện gì xảy ra thế? Sao các đại nhân vật này đều chạy ra hướng ngoài thành thế?"
"Mau đi xem, coi chuyện gì xảy ra."
Trong số tu sĩ vây xem có người nhận ra các cường giả bay qua bầu trời, bọn họ kinh ngạc, và cũng tò mò, nên nhiều người lập tức chạy theo ra hướng ngoài thành, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Một cảm giác sợ hãi đột ngột xuất hiện trong lòng mọi người.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Hai khắc sau.
Tin tức động trời đầu tiên truyền tới.
"Không xong, không xong, Ma Thần Giáo đánh tới, mấy triệu giáo đồ Ma Thần Giáo đang tụ tập ở bên ngoài quốc đô, trận pháp vừa rồi tán loạn, là do cường giả của Ma Thần Giáo dùng một tấm trận đồ, chấn vỡ tất cả trận pháp ở trong quốc đô."
Một giọng nói vang lên, khiến dậy lên ồn ào náo động.
"Cái gì? Ma Thần Giáo đánh tới?"
"Không thể nào, làm sao Ma Thần Giáo dám xâm phạm quốc đô Ngụy quốc? Làm vậy không phải là muốn chết sao?"
"Có không ít cường giả mười nước đang tụ tập ở nơi này, bọn họ đánh vào đây, không sợ chết hả?"
"Không thể nào, tuyệt đối là không. Thi đấu mười nước, là do Thập Quốc học phủ tự mình giám sát, dù Ma Thần Giáo có muốn gây chuyện, cũng không thể xuất hiện ở đây ngay vào giờ phút quan trọng này được, trừ phi bọn chúng không muốn sống nữa."
Những tiếng nói vang lên.
Không có ai tin.
Nhưng mà mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Có chút không chân thật.
Oanh! Oanh! Oanh!
Chỉ một khắc sau, tiếng bước chân rầm rập như tiếng biển gầm vang lên, một vầng kim quang khổng lồ vạch qua chân trời, là hộ quốc quân Ngụy quốc.
Mấy trăm ngàn hộ quốc quân Ngụy quốc xuất hiện, lướt ra phía ngoài thành, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Đang!
Đang!
Đang!
Ba tiếng chuông thi nhau vang lên.
"Không tốt, đây là tiếng của quốc chung Ngụy quốc, ở bên trong hoàng cung, trừ phi xảy ra chuyện lớn, nếu không không được gõ nó lên."
"Là thật? Ma Thần Giáo đánh tới thật?"
"Không thể nào, chuyện này là không thể."
Có người nghe ra được đó là tiếng gì.
Nhiều bóng người xuất hiện trên đường chính.
"Nam Cung, đi mau, Ma Thần Giáo điên rồi, bọn chúng đang đánh tới, muốn bắt sống các ngươi, dùng các ngươi để uy hiếp Đại Hạ vương triều, ép Đại Hạ vương triều thả những tên đại ma đầu của Ma Thần Giáo."
"Hồng Phi, chạy mau. Ma Thần Giáo đánh tới, Ngụy quốc không thể nào đỡ nổi, các ngươi chạy mau, đừng để bọn chúng bắt sống được các ngươi, nếu không các ngươi chết chắc."
"Lý Bằng, mau chạy về Yến quốc, không được chần chừ."
Những người này là trưởng lão của học phủ các nước, ai nấy kinh hãi lo lắng, vừa chạy tới liền kêu lên, gọi người của mình chạy nhanh.
Mọi người đều đã hoàn toàn hoảng loạn.
Nhất là tu sĩ vây xem, họ chẳng qua chỉ là tới để xem náo nhiệt, nếu gặp phải nguy hiểm, đương nhiên bọn họ sẽ không ở lại làm gì.
Những bóng người thi nhau mất hút, phi kiếm bay chi chít trên trời.
"Đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng, không phải thật đâu."
Cũng có người còn lý trí, hô hào mọi người đừng hoảng hốt, vì chuyện gì cũng vậy, chỉ cần mọi người hoảng hốt, thì bất kể chuyện đó là thật hay giả, chỉ cần có người dẫn đầu bỏ chạy, đa phần mọi người đều sẽ hoảng loạn chạy theo.
Chạy theo nhau.
Dù sao bất kể chuyện là thật hay giả, bỏ chạy nhất định là không sai.
Trên diễn võ đài, cũng có không ít thiên tài bỏ chạy.
Bọn họ không muốn chết ở đây, dù là thật hay giả, chạy trước nói sau.
"Ta hiểu, ta hiểu rồi, chư vị đừng chạy, nhất định không nên chạy, chúng ta đã trúng ảo trận, những cái này đều là giả, ta biết rồi, ta biết hết rồi."
Ở trong trận pháp.
Trần Hồng Phi kêu to, hô hào mọi người đừng chạy, cho là mọi người đã trúng ảo giác, những chuyện này đều là giả.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, rất không chân thật.
Có người dừng bước lại, ánh mắt đầy do dự.
Nhưng vẫn có người chạy trước nói sau, bọn họ không dám đánh cuộc, cũng không đánh cuộc được.
"Hồng Phi, ngươi lại mê sảng cái gì nữa thế? Nếu đây là ảo trận, sao có chuyện ai cũng bị rơi vào ảo trận được? Mau chạy nhanh đi, đừng để mất thời cơ."
Trưởng lão Trần quốc học phủ mở miệng, đầy tức giận nhìn Trần Hồng Phi.
"Giết!"
Ngay lúc này, tiếng hô ‘giết’ đinh tai nhức óc đã từ hướng quốc đô vọng ra, tiếng hô này, đã đánh sụp phòng tuyến cuối cùng của các thiên tài.
Đa phần mọi người đều bỏ chạy, không ai dám ở lại.
Chỉ có một số thiên tài thật sự là ở lại, vì họ có cảm giác mọi chuyện xảy ra đột ngột quá mức.
"Diệp sư huynh, giờ làm thế nào?"
Hoàng Phủ Thiên Long cau mày, trong nhất thời cũng không biết phải làm sao, đành quay qua hỏi Diệp Bình.
Trên Diễn võ đài.
Diệp Bình chau mày, nói thật phản ứng đầu tiên của hắn là giống hệt với Trần Hồng Phi.
Đều nghĩ rằng đây là giả, vì nó quá không chân thật, không có một chút chuẩn bị nào, Ma Thần Giáo đánh tới quá đột ngột, không có một điềm báo trước nào cả.
Nhưng vấn đề là, thật thật giả giả, thật tới mức tận cùng chính là giả, giả tới mức tận cùng chính là thật.
Có lúc thứ càng giả, thì thường đều là thật, vì thực tế là máu chó vậy đấy.
"Sư phụ, sư phụ, chạy mau, Ma Thần Giáo đánh tới."
Lúc này, trong đám người đang chạy trốn khắp nơi, Lý Ngọc lảo đảo chạy tới, gấp tới độ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt rất xấu.
"Sao hả? Ngươi nhìn thấy gì?"
Thấy Lý Ngọc xuất hiện, Hoàng Phủ Thiên Long liền hỏi ngay.
"Ma Thần Giáo, Ma Thần Giáo, bên ngoài đều là giáo đồ Ma Thần Giáo, khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là thi thể, Ma Thần Giáo điên rồi, bọn chúng lại dám ra tay ngay vào giờ phút quan trọng, bọn chúng đúng là mất trí."
"Sư phụ, Hoàng Phủ ca, chúng ta chạy mau, nếu không chạy thì không còn kịp nữa."
Lý Ngọc chỉ chỉ ra phía sau, thở không ra hơi.
Diệp Bình nhìn Lý Ngọc, mở miệng nói.
"Lý Ngọc, sư phụ hỏi ngươi, lúc ta và ngươi quen biết nhau, ta có viết cho ngươi một bài thơ, còn nhớ không?"
Diệp Bình hỏi.
Lý Ngọc ngẩn ra.
Đầy buồn bực đáp.
"Sư phụ, giờ là lúc nào rồi, người hỏi cái này làm gì?"
Lý Ngọc buồn rầu.
"Nói mau."
Giọng Diệp Bình nghiêm túc.
Lý Ngọc cau mày suy nghĩ. Một lúc sau, y nói với vẻ mặt đưa đám: "Sư phụ, ta, ta, ta không nhớ, người viết thơ cho ta hồi nào? Có chuyện này hả?"
Lý Ngọc rầu rĩ nói tiếp: "Sư phụ, chạy mau đi, nếu không chạy sẽ xảy ra chuyện thật đó."
"Quốc quân Ngụy quốc đang ở bên ngoài chống cự, cả triệu đệ tử Ma Thần Giáo đánh tới bất ngờ, cả cấp giáo chủ gì đó đều tới, bọn chúng cứ như không biết sợ, nếu không có gì bất ngờ, Ngụy quốc sẽ không ngăn được."
"Nếu bị bọn họ bắt sống, dùng chúng ta để uy hiếp Đại Hạ vương triều, với tính cách của Đại Hạ vương triều, sẽ không bao giờ đáp ứng yêu cầu của Ma Thần Giáo, tới lúc đó chúng ta đều sẽ chết."
Lý Ngọc nói, y không biết tại sao Diệp Bình lại hỏi vấn đề này, nhưng việc quan trọng lúc này không phải là đứng đây dây dưa lằng nhằng.
Thấy phản ứng của Lý Ngọc, và câu trả lời của y, Diệp Bình lập tức nhận ra đây là sự thật, không phải là ảo cảnh.
Vì hắn quả thực chưa từng viết thơ gì cho Lý Ngọc, hắn hỏi vậy không phải để nghe câu trả lời của Lý Ngọc, mà là muốn nhìn thấy phản ứng của y.
Nếu Lý Ngọc ngay lập tức bảo là không có, như đây nhất định là ảo trận.
Nhưng Lý Ngọc lại đứng đó suy nghĩ một hồi, rồi bảo là không nhớ, tất cả sự biến đổi về thần sắc là vô cùng phù hợp.
Là sự đột ngột!
Mọi việc quá đột ngột, nên phản ứng của Lý Ngọc hẳn phải là nóng nảy, loại thần sắc và phản ứng này, trận pháp khó mà mô phỏng ra được.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua là cách để Diệp Bình kiểm tra mà thôi, rốt cuộc là thật hay giả, hắn vẫn còn chưa dám hoàn toàn chắc chắn, chỉ có thể nói cảnh tượng hiện giờ là rất chân thực.
"Ta không tin, ta không tin, đây nhất định là ảo trận, nhất định là ảo trận."
"Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đột nhiên ngay lúc này Ma Thần Giáo liền đánh tới?"
"Thi đấu mười nước, dù Ma Thần Giáo có một trăm lá gan, cũng không dám gây chuyện ngay giờ phút quan trọng này, cả các ngươi cũng là ảo giác, đừng hòng lừa gạt ta, ta sẽ đợi ở đây, ha, muốn lừa gạt ta à?"
Tiếng Trần Hồng Phi vang lên.
Y vẫn cho rằng đây là ảo trận, cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Quá không chân thật.
Y nói vậy, làm một số thiên kiêu do dự, không bỏ chạy đi ngay, mà tiếp tục đợi với y.
"Hồng Phi, ngươi đúng là ngu xuẩn, nếu đây là ảo trận, lại còn dùng một trò lừa dở ẹt như này đi lừa ngươi sao?"
"Kẻ ngu cũng nhìn ra, mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, nếu đây là khảo hạch thật, ngươi nghĩ Thập Quốc học phủ sẽ đơn giản như vậy à? Đừng có ở đây tự cho là mình thông minh nữa, đi mau, đi mau, coi như ta van xin ngươi đấy có được không, đi đi!!!!"
Trưởng lão Trần quốc muốn khóc.
Các thiên kiêu nghe trưởng lão Trần quốc nói vậy, thấy quá đúng.
Nếu đây thật sự là ảo trận.
Cần gì làm quá giả như vậy?
Nhoáng một cái liền có Ma Thần Giáo đánh tới? Ảo trận là cần phải tiến hành theo tuần tự, khiến người ở trong trận từng bước tự làm mình mất phương hướng, chứ đâu mà tùy tiện thế này!
Nghĩ vậy, có thêm nhiều người hơn đứng lên rời đi.
"Đi!"
Ngay cả Diệp Bình cũng mở miệng, muốn rời đi.
Là thật hay giả, đi đều tốt cả. Dù đây có là khảo hạch, thì khảo hạch nhất định cũng phải có nội dung chính đúng không?
Gặp phải nguy hiểm, tạm thời tránh lui, đây không phải là chuyện gì sỉ nhục.
Chẳng lẽ Thập Quốc học phủ muốn các đệ tử, gặp phải cả triệu đệ tử Ma Thần Giáo đánh tới mà còn xông lên, lấy trứng chọi đá?
Nên bỏ chạy, nhất định là sẽ không bị lỗi, ở lại ngược lại còn là hành động ngu xuẩn.
Oanh!
Nhưng ngay lúc này, vô số tu sĩ như dòng nước lũ xuất hiện, là những người trước đó chạy về hướng bắc.
Là những người bỏ chạy hồi nãy, chạy ngược trở lại.
"Sao các ngươi trở lại?"
"Các ngươi làm sao thế?"
Có người không nhịn được hỏi.
"Đừng hỏi nữa, chạy mau, giáo đồ Ma Thần Giáo từ cửa thành bắc đánh tới, chạy đi!"
"Người đằng sau, ngươi chạy gì thì chạy, đừng có lấy phi kiếm đâm ta."
"Thôi rồi, thôi rồi, thật sự là Ma Thần Giáo, thật sự là Ma Thần Giáo."
Âm thanh hỗn loạn vang lên.
Không lâu sau.
Một vầng đen khổng lồ xuất hiện, những bóng người cầm loan đao màu máu đỏ, xuất hiện.
Là giáo đồ Ma Thần Giáo, bọn chúng đã đánh tới.
Phốc phốc phốc.
Những giáo đồ Ma Thần Giáo này, tu vi không cao lắm, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ, nếu dưới tình huống bình thường, hai bên đánh nhau sẽ không xảy ra chuyện nghiêng về một bên như thế này.
Nhưng vì đám người này đang khủng hoảng, ai cũng chỉ muốn chạy mà thôi, không hề có ý muốn chiến đấu, nên các giáo đồ Ma Thần Giáo này mới chẳng khác gì chó sói vào bầy dê, loan đao màu máu đỏ không ngừng thu hoạch đầu người.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, mùi máu tanh nồng ngập tràn khắp quốc đô Ngụy quốc.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều đã tin đây là sự thật.
"Hồng Phi, đừng làm trò mất mặt xấu hổ nữa, cút mau cho ta!"
Trưởng lão Trần quốc tóm lấy y, chạy đi.
Lúc này, không còn ai nghĩ đây là ảo trận nữa.
Nếu chỉ là lừa gạt để mọi người rời khỏi trận, thì không thể bắt người đi được.
Cho nên những chuyện này đều là thật.
Từng bóng người thi nhau biến mất, bỏ chạy cực nhanh.
Nhưng cũng có người không sợ.
Rút phi kiếm ra, bắn nhanh ra mấy trăm đạo kiếm khí.
"Chư vị, đừng hốt hoảng, chúng ta là thiên kiêu các nước, chúng ta liên kết với nhau, còn sợ đám giáo đồ Ma Thần Giáo này sao?"
Có người mở miệng, kiếm khí ngang dọc, vừa đối mặt đã chém mấy trăm giáo đồ Ma Thần Giáo.
Quả nhiên, có người dẫn đầu bỏ chạy, mới dẫn tới khủng hoảng.
Nhưng chỉ cần có người dẫn đầu chiến đấu, cũng sẽ dẫn tới có người tiếp viện.
Mấy trăm người xuất hiện bên cạnh người kia, giết thẳng vào đám giáo đồ Ma Thần Giáo.
"Diệp sư huynh, có lên không?"
Hoàng Phủ Thiên Long mở miệng, hắn hỏi Diệp Bình, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám giáo đồ Ma Thần Giáo đang đánh tới.
"Giết."
Đã làm mất quá nhiều thời gian, Diệp Bình biết chạy cũng không còn kịp nữa, hơn nữa dù có chạy, Ma Thần Giáo nếu đã dám đánh tới, đương nhiên cũng đã trù tính sẵn hết rồi.
Bốn phương tám hướng, ngươi có thể chạy được tới nơi nào?
Ngược lại ở đây tử chiến, nói không chừng có thể giết ra đường sống.
"Được."
Có được câu trả lời của Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long không hề do dự, sau lưng ngưng tụ ra hư ảnh long tượng, tiếng long ngâm tượng rống vang lên, quyền pháp như thần vung ra.
Một quyền đánh ra, mấy trăm giáo đồ Ma Thần Giáo tại chỗ đều bị đánh tan xác.
Diệp Bình cũng không chút do dự, ánh sáng màu vàng bao phủ quanh thân, chính là kim quang độ hóa, hắn không thi triển kim luân độ hóa, hắn muốn giữ lại chút bài tẩy, đến thời điểm mấu chốt không chừng sẽ tạo ra hiệu quả kỳ diệu.
Cả người Diệp Bình tắm trong ánh sáng màu vàng.
Thái Cổ Chân Long Quyền đánh ra, quyền thế ngút trời, hóa thành chân long, năm sáu trăm giáo đồ Ma Thần Giáo bị xóa bỏ.
Hóa thành từng đạo công đức cuồn cuộn chui vào người Diệp Bình.
Hay lắm, lại có thêm một mớ công đức.
Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long, như hai thần linh.
Hai người xông vào đám đông, quyền pháp thông thần, một quyền đánh ra, vô số kẻ tử thương.
Có lẽ nhờ chiến ý mạnh mẽ này của Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long, mà lập tức, vô số thiên tài khác cũng hùa nhau xông vào.
"Hoàng Phủ đạo hữu, ta tới giúp ngươi."
"Diệp huynh, ta tới giúp ngươi."
"Ta cũng tới."
"Đồ Ma Thần Giáo khốn kiếp, giết."
"Còn chạy cái lông, giết."
"Giết!"
Những bóng người xông tới, giết giáo đồ Ma Thần Giáo, trong mắt đầy lửa giận.
Không thể không nói, thiên tài đúng là thiên tài, trên cơ bản đều là những kẻ có khả năng lấy một địch trăm.
Giáo đồ Ma Thần Giáo vốn đang chiếm thế thượng phong, gặp phải đám thiên tài này, lại chợt biến thành gà đất chó sành, tử thương vô số.
Nhưng cũng không thể không nói, giáo đồ Ma Thần Giáo quả thực là đông quá, gần như cuồn cuộn không ngừng.
Hơn nữa những giáo đồ Ma Thần Giáo này còn không ngu, tự biết mình không bằng được các thiên tài, nên xoay người đi đuổi giết những tu sĩ bình thường.
Một là để phân tán đám thiên kiêu này, hai là giết được thêm người nào hay người đó.
"Trưởng lão, ngươi buông ta ra, ta phải đi tìm Tử Sương tiên tử, ta sợ nàng gặp nguy hiểm."
Trần Hồng Phi kêu to. Đến lúc này, y đã hoàn toàn tin đây là sự thật. Phản ứng đầu tiên của Trần Hồng Phi sau khi biết đây không phải ảo trận là đòi đi tìm Tử Sương tiên tử, sợ Tử Sương tiên tử xảy ra chuyện.
Nhưng lúc này.
Một bóng người xuất hiện với tốc độ cực nhanh, ngã sầm xuống đất.
Làm cả diễn võ trường nổ ầm một tiếng.
"Thái Tử Ngụy quốc!"
Lý Ngọc kêu lên, hắn nhận ra ngay người nọ là ai.
Một tu sĩ cao chừng ba thước xuất hiện trong đám người.
Người này cao chừng ba thước, mặc một bộ hộ giáp màu xanh, tóc tết bím nhỏ, nét mặt hung dữ, quanh thân đều là hắc khí.
"Các ngươi chạy mau, đó là một trong ba mươi sáu Thiên Cương của Ma Thần Giáo, là thiên sát tinh, là tu sĩ Nguyên Anh, các ngươi không đánh lại đâu, mau chạy ra cửa thành nam đi, ở đó có cường giả của Thập Quốc học phủ."
Có ai đó kêu to, là trưởng lão Trần quốc. Ông ta xông ra, trên đầu có một cái bảo tháp màu đen, tay cầm Thanh Phong Kiếm, xông thẳng về phía ma đầu.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Thiên sát tinh lạnh lùng mở miệng, y chẳng cần ra tay, chỉ bước tới một bước.
Ầm.
Một luồng sức mạnh vô hình tràn ra, bảo tháp trên đầu Trần quốc trưởng lão bị chấn vỡ, Trần quốc trưởng lão cũng hóa thành thịt nát chỉ trong nháy mắt.
Như bị hai tảng đá khổng lồ đè bẹp, thê thảm không nỡ nhìn.
Vèo vèo vèo.
Ngay tức khắc, vô số người bỏ chạy, ngay cả một số thiên kiêu, cũng không dám tái chiến, bọn họ chỉ là Kim Đan cảnh, mà đối phương là Nguyên Anh cảnh, chênh lệch giữa hai bên tới một trăm lẻ tám ngàn dặm.
Cơ bản là không thể đánh lại được, nhất định phải chạy, nếu không chính là đi tìm chết.
"Đi."
Diệp Bình cũng không dám ham chiến.
Hắn hô, dẫn Lý Ngọc bỏ chạy.
"Trưởng lão!"
Trần Hồng Phi hét lên thê lương, mắt nhìn thiên sát tinh kia trừng trừng, đầy sát ý và hận ý.
Y rút kiếm ra, định tới báo thù.
"Đừng có lỗ mãng, trưởng lão của ngươi đã chết thay cho ngươi, có sống sót, mới không phụ lòng của ông ấy."
Diệp Bình túm lấy Trần Hồng Phi, dù hắn ghét Trần Hồng Phi, nhưng trưởng lão của Trần Hồng Phi đúng là đã chết rất có ý nghĩa, chết để tranh thủ một con đường sống cho mọi người.
Nên Diệp Bình tạm thời dẹp sang bên hiềm khích lúc trước, kéo Trần Hồng Phi đi.
"Muốn đi? Mơ mộng hão huyền."
Nhưng thiên sát tinh đã lạnh lùng mở miệng.
Y vỗ một cái, bàn tay như che phủ cả ngàn thước, vỗ xuống một phát, tất cả kiến trúc dưới phạm vi bao phủ của thần chưởng đều tan vỡ, cả trăm ngàn tu sĩ trong phạm vi ấy cũng hóa thành thịt nát ngay tại chỗ.
Diệp Bình lập tức dùng Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật tăng tốc, né được một kích này.
"Vô ích thôi."
Thiên sát tinh lại lên tiếng.
Một luồng lực cực mạnh xuất hiện, hút sạch linh khí trong phạm vi mười ngàn thước, mọi người đều cảm thấy vô lực và tuyệt vọng.
Một cường giả Nguyên Anh, đủ sức hủy diệt tất cả.
Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé chẳng là gì.
Giờ khắc này.
Lần đầu tiên Diệp Bình cảm nhận được nguy cơ!
Nguy cơ thật sự.