Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 207.2: Ngươi thật nghĩ rằng, trẫm không dám đổi trữ quân?




Dịch: Tiểu Băng
Một nén nhang sau.
Trong điện Dưỡng Tâm.
Hạ Đế thay một chiếc áo bào đen, khí thế trên người hoàn toàn thay đổi.
Ông ngồi trong đại điện, như đang ngồi trên một ngọn thần sơn, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người ta tự nhiên sợ hãi.
Hạ Đế vào giờ phút này, mới là đế vương chân chính của Đại Hạ.
Mang theo khí thế nuốt núi sông, quét bát hoang của một đấng đế vương Đại Hạ.
"Lý Ti."
Hạ Đế cất tiếng.
Lý công công đi vào.
Ông ta bước vào trong đại điện, toàn thân căng thẳng.
Dù đây có là lần thứ mấy, cứ hễ phải đối mặt với Hạ Đế, là ông ta đều cảm thấy căng thẳng, đây là thiên tử của Đại Hạ vương triều mà.
Nhưng hồi hộp thì hồi hộp, Lý Ti vẫn bước tới, quỳ xuống.
Lúc tới gặp Thái tử, Lý Ti không cần quỳ, nhưng ra mắt Hạ Đế thì phải quỳ, đây là khác biệt lớn nhất giữa Thái tử và Hoàng đế.
"Chuyện Thượng Y Phường đã xử lý xong chưa?"
Hạ Đế ngồi đó, phê duyệt tấu chương, hỏi Lý Ti mà không hề nhìn.
"Hồi bệ hạ, Thượng Y Phường dự trù trong vòng ba ngày sẽ giao đồ, tới lúc đó nô tài sẽ cho người đưa tới phủ Thái tử."
Lý Ti quỳ dưới đất, đáp.
Giọng Hạ Đế vô cùng hờ hững.
"Ai bảo là đưa tới phủ Thái tử?"
Giọng Hạ Đế rất bình thản.
Lý Ti ngây ra.
Không phải đưa cho Thái tử?
Thế đưa cho ai?
Ông ta có điều chưa nói cho Thái tử, chính là những y phục Hạ Đế bảo người may này là dành cho người trẻ tuổi, nên ông ta mới khẳng định là làm cho Thái tử.
Vậy mà bây giờ Hạ Đế lại bảo, không phải cho Thái tử?
"Mong bệ hạ thứ tội, là nô tài đáng chết, là nô tài tự cho là đúng, mong bệ hạ tha mạng."
Lý Ti sợ tới run lẩy bẩy.
Hạ Đế nhìn Lý Ti, vốn chẳng hề nghĩ gì, nhưng ngay sau đó, ông lại nhìn thấy bảo ngọc thông linh trong không gian giới chỉ của Lý Ti.
Trong mắt ông hiện ra vẻ chán ghét.
Rất là chán ghét.
Hoàng đế ghét nhất cái gì?
Ghét nhất là có kẻ muốn lôi kéo người bên cạnh mình.
Nhưng ghét hơn là gì? Ghét hơn là người bên cạnh mình lại bị người ta lôi kéo.
Nhưng Hạ Đế hiểu, ông sắp thoái vị rồi, đương nhiên người ở dưới phải tìm đường tính toán. Nếu mà là hai mươi năm trước, thì dù Thái tử có cho đồ tốt hơn nữa, Lý Ti cũng sẽ không thèm đâu.
Bây giờ dám nhận đồ của Thái tử, chứng tỏ là muốn về phe của Thái tử, thật ra cũng chẳng có gì là lạ.
Điều ông ghét, không phải là vì chuyện này.
Loại chuyện nhỏ này, Hạ Đế không thấy ghét đâu.
Chỉ là làm ông liên tưởng đến Tô Trường Ngự, đứa con thứ mười của mình, lẳng lặng im ắng, thu Cổ kiếm tiên làm đồ đệ, còn im im làm sư huynh của đại nhân vật Giám Thiên Viện.
Trong khi đứa con trai này, cả một tên thái giám cũng muốn đi lấy lòng.
Đúng là làm cho người ta thấy chán ghét.
"Y phục Thượng Y Phường làm ra, đều đưa hết tới chỗ Thái Thượng Huyền Cơ, cứ giao đồ cho Huyền Cơ là được, còn ngươi, đi gọi Thái tử tới đây."
Hạ Đế mở miệng, trong giọng nói không nghe ra vui giận.
"Nô tài tuân chỉ."
Lý Ti đứng dậy, vội vã đi ra ngoài điện, tim đập thình thịch, có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Lý Ti hiểu, mình đã quá vội vàng.
Quả thật là đã quá vội vàng.
Dù Hạ Đế sắp phải thoái vị, nhưng ít ra vẫn còn tới mười mấy năm, mình đi nói trước bố cục ra, đối với Hạ Đế, mình chẳng khác gì đồ phản bội.
Cũng may là, Hạ Đế không để tâm chuyện này, nếu không, mình đã chết ngàn lần vạn lần.
Vào lúc này, Lý Ti đã hiểu vì sao trọng thần trong triều không dám công khai dứt khoát tham gia vào chuyện giành ngôi.
Một khắc sau.
Hạ Càn xuất hiện ở ngoài điện Dưỡng Tâm.
"Phụ hoàng."
Giọng Hạ Càn bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh khẽ gọi vào trong điện.
"Vào."
Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Đế vang lên.
Hạ Càn chậm rãi đi vào.
Trong lòng hắn rất bình thường, hắn là Thái tử, có gì mà phải sợ.
"Mùng hai tháng giêng, Ma Thần Giáo bất ngờ đánh Ly quốc, tử thương vô số."
"Mười lăm tháng giêng, Thiên Vận Hải gặp nạn, hai mươi chiếc bảo thuyền bị hủy."
"Mười chín tháng ba, biên cương xảy ra tranh chấp, thắng nhỏ."
Trong điện Dưỡng Tâm, Hạ Đế thong thả mà đọc, từng chữ từng câu vang vọng trong đại điện.
Thái tử Hạ Càn đứng nghe, càng lúc lòng càng nặng.
Sau chừng một nén nhang, Hạ Đế mới dừng lại.
Xoạt một cái, tấu chương đầy bàn, đã bị ông hất hết xuống đất.
Hạ Đế đứng dậy, trong mắt không hề che giấu sự tức giận.
"Hạ Càn! Ngươi có biết ngươi đã làm sai cái gì hay không?"
Tiếng quát như sấm, làm Hạ Càn sợ, mặt trắng bệch.
Hắn hít sâu, siết chặt nắm tay, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng mà đối mặt với người phụ thân này, hắn không sao giữ bình tĩnh được.
"Nhi thần biết sai, mong phụ hoàng thứ tội."
Hạ Càn quỳ xuống, cúi đầu, tim đập thình thình trong ngực.
"Biết sai? Vậy nói nghe xem, ngươi đã làm sai điều gì."
Giọng Hạ Đế bình tĩnh trở lại, song sự bình tĩnh này, lại làm người ta thấy sợ.
Hạ Càn từ từ đáp.
"Nhi thần giám quốc không thích đáng, khiến Đại Hạ không ngừng gặp phải tai họa."
Hạ Càn đáp.
"Giám quốc không thích đáng?"
"A, giỏi cho một chữ giám quốc không thích đáng."
"Ngươi quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Hạ Đế cười khẩy, khiến sắc mặt Hạ Càn càng thêm tái.
"Từ ba năm trước, trẫm đã để cho ngươi giám quốc, năm đầu tiên, mỗi chuyện ngươi xử lý đều vô cùng ổn thỏa."
"Nhưng bước sang năm thứ hai, ngươi liền thay đổi. Ngươi lợi dụng quyền giám quốc, tra xem tấu chương, tìm kiếm cơ hội trục lợi từ tấu chương ta không nói, còn dám kiếm lợi từ quốc nạn."
"Trẫm, lúc ấy nhịn ngươi."
"Trẫm, biết ngươi là Thái tử, cần phải đút lót rất nhiều, biết ngươi cần lôi kéo lòng người, cũng biết ngươi phải chi tiêu rất lớn."
"Thế nhưng sang năm thứ ba, ngươi thấy trẫm không làm gì, ngươi càng thêm tham lam, thậm chí còn ăn vào tiền chung."
"Ngươi có biết là, dù ngươi làm như vậy, trẫm cũng không tức giận."
"Vì ngươi là Thái tử, ngươi cần tiền, ngươi làm như vậy mặc dù ảnh hưởng đến một nhóm người, nhưng mà đối với toàn bộ Đại Hạ, thì không ảnh hưởng gì cả."
"Ngươi có biết, rốt cuộc ngươi sai ở nơi nào không?"
Hạ Đế nói, ông biết hết mọi hành vi của Hạ Càn.
Nhưng Hạ Đế không phải giận những chuyện này.
Vì Thái tử Hạ Càn chẳng qua chỉ là hốt bạc mà thôi, nhưng hắn không ăn nhiều vào tiền chung của Đại Hạ vương triều, còn không tới một sợi lông của chín con trâu nữa.
Thứ làm ông tức giận, là chuyện khác.
"Mong phụ hoàng chỉ rõ, nhi thần quả thực không biết."
Biết Hạ Đế không giận vì mình kiếm tiền, Hạ Càn càng thêm sợ hãi, không biết mình còn làm sai cái gì.
"Nói rõ?"
"Được, trẫm nói rõ cho ngươi."
"Ngươi chủ động giao hảo với Đại Trạch vương triều để củng cố vị trí của mình."
"Nhưng ngươi thật sự không nên, vô cùng không nên nói cho Đại Trạch vương triều biết về không độc đan."
"Vật này liên quan tới căn cơ của Đại Hạ!"
"Hơn nữa ngươi đường đường là Thái tử Đại Hạ, sao lại luôn đi cung cung kính kính với Đại Trạch vương triều?"
"Ngươi đúng là đã làm mất hết mặt mũi Đại Hạ ta!"
"Đúng là hiện nay, Đại Hạ không sánh bằng Đại Trạch, nhưng Đại Hạ và Đại Trạch, đều là vương triều."
"Bây giờ ngươi đã một mực cung kính với Đại Trạch vương triều, sau này, sau khi lên ngôi, có phải ngươi muốn biến Đại Hạ vương triều thành phụ thuộc Đại Trạch vương triều luôn không?"
Nói tới chỗ này, tiếng Hạ Đế ầm vang như sấm.
Khiến Thái tử sợ tới đờ ra.
Hắn kinh ngạc.
Vì hắn dám bảo đảm, phụ hoàng tuyệt đối không thể biết chuyện đổi chác của hắn với Đại Trạch vương triều.
Không ngờ, phụ hoàng lại biết.
Chuyện này... chuyện này... thật sự là không tưởng tượng nổi.
Tiếng Hạ Đế lại vang lên, làm Hạ Càn ngây ra.
"Ngươi làm bậy như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ là, trẫm không dám đổi trữ quân sao?"
Thanh âm vang lên.
Cả đại điện tức khắc yên tĩnh như chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.