Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 45: Xin hỏi tiền bối, thế nào là kiếm đạo?




Dịch: Tiểu Băng
Vân Vụ Sơn Mạch.
Nhìn thiếu niên đi tới trước mặt.
Tô Trường Ngự vẫn còn đang chìm trong ngơ ngác mộng mị.
Đột nhiên gặp được tu sĩ của Tứ Lôi Kiếm Tông.
Đối phương nhiệt tình như lửa, thấy Thái Hoa đạo nhân bị thương còn chủ động cho đan dược, đây quả thực là không hợp thói thường.
Ngươi nói dù có phẩm đức tốt, thì cũng không quá tốt đến mức như vậy chứ?
Tô Trường Ngự không ngốc, hắn nhìn ra được hình như đám người này có vẻ khách sáo với mình, nhất là hai lão già họm hẹm Vương Vũ và Trần Hoa.
Cứ thi thoảng là lại liếc hắn một cái, làm cho Tô Trường Ngự thấy hơi sợ từ tận đáy lòng.
Chẳng lẽ lại thật sự coi trọng sắc đẹp của mình?
Giờ lại còn cho một thiếu niên chạy tới trước mặt mình, muốn làm cái gì?
Làm mối hả?
Lạy hồn!
Tô Trường Ngự càng thêm căng thẳng.
Có điều hắn càng căng thẳng, thì vẻ ngoài lại càng thêm cao ngạo.
Chính sự cao ngạo này, càng làm cho mọi người cảm thấy hắn sâu không lường được.
Lúc đầu, đám đệ tử của Tứ Lôi Kiếm Tông không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vài đệ tử sau khi cẩn thận quan sát một hồi, thì nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Những đệ tử ở đây, đều là anh tài của môn phái, sau lưng đều có trưởng lão chống cho, nên đương nhiên đều biết chuyện thống lĩnh Giám sát sứ của Tấn Quốc.
Thậm chí có hai ba người trong bọn còn từng được xem qua bức họa kia.
Thiếu niên trước mặt Tô Trường Ngự đương nhiên là một trong số đó.
Thiếu niên này vô cùng thanh tú, nhưng so với Tô Trường Ngự thì lại thua kém không ít. Y vốn đã căng thẳng, khi đến tới trước mặt Tô Trường Ngự, lại còn cảm thấy áp lực.
Nhưng nếu đã đi tới rồi, y cũng không sợ gì nữa.
"Tiền bối, nhìn người cũng là tu sĩ kiếm đạo. Gần đây vãn bối luôn cố gắng rèn luyện kiếm đạo chi thuật, nhưng thật sự có những chỗ nghĩ mãi chưa ra. Xin tiền bối chỉ điểm một chút sai lầm cho vãn bối."
Thiếu niên mở miệng, giọng nói hiện rõ sự căng thẳng hồi hộp.
Biết Tô Trường Ngự là thống lĩnh Giám sát sứ, thậm chí còn là cường giả kiếm đạo đệ nhất Tấn quốc, làm sao y không căng thẳng?
Trần Hoa đạo nhân và Vương Vũ đạo nhân đều biến sắc.
Nhất là Vương Vũ đạo nhân, ông ta thầm nhíu mày, cảm thấy thiếu niên này lỗ mãng quá, sao lại mở miệng hỏi thẳng câu hỏi như vậy.
Tuy đúng là Chưởng môn có nói, nếu có cơ hội, phải hỏi han kiến thức kiếm đạo một phen.
Nhưng đâu thể nào hỏi thẳng thừng như vậy?
Phải tuần tự từng bước, có hiểu không?
Ngươi vừa đi lên là hỏi liền người ta có thể chỉ điểm sai lầm cho mình được không, có thấy kì không?
Ngươi không thấy xấu hổ, ta cũng thấy lúng túng dùm cho ngươi.
Vương Vũ đạo nhân hơi bực mình, cảm thấy người đệ tử này thật là lỗ mãng.
Không biết làm như vậy sẽ dễ dàng bị Tô Trường Ngự nhìn thấu hay sao?
Trần Hoa đạo nhân thì không nổi giận, chỉ hiện rõ sự hâm mộ trong mắt.
Ông ta thấy chua xót trong lòng. Ông ta cũng rất muốn biểu hiện mình với Tô Trường Ngự, nhưng mà ông ta không dám.
"Ơ, hai vị đạo hữu, các ngươi chữa thương thì chữa thương, đừng có sờ tùm lum."
Lúc này, tiếng Thái Hoa đạo nhân vang lên, giọng hơi lúng túng. Hai vị đạo hữu này giúp mình chữa thương rất tốt, nhưng sao cứ sờ tới sờ lui, làm ông khó chịu quá.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự hơi ngớ ra, không phải ngớ tầm thường, là ngớ tới ngẩn luôn.
Ngươi đường đường là đệ tử Tứ Lôi Kiếm Tông, nhìn quần áo và cách ăn mặc, thì hẳn không phải là đệ tử ngoại môn, vậy mà ngươi lại tới bảo ta chỉ điểm sai lầm?
Thật ra là đang làm nhục ta phải không?
Tô Trường Ngự thật sự là ngơ ngẩn.
Người kia thấy Tô Trường Ngự vẫn lạnh tanh, kiêu ngạo không đáp, thì càng thêm căng thẳng.
"Xin tiền bối chỉ điểm sai lầm."
Y cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tô Trường Ngự, trong lòng cực kỳ bối rối, cũng thấy hơi hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Thấy bầu không khí trở nên lúng túng, Tô Trường Ngự cũng hiểu, mình không thể cứ giả ngu mãi, nên từ từ lên tiếng, định xem xem rốt cuộc đối phương muốn hỏi cái gì.
Nếu hỏi cái gì quá cao thâm, vậy thì hắn sẽ tiếp tục giả vờ ngốc, còn nếu chỉ là vấn đề đơn giản, thì hắn sẽ cố gắng trả lời một phen.
Thiếu niên kia nghe vậy thì rõ ràng vui vẻ, sau đó nói với giọng kinh sợ.
"Vãn bối muốn hỏi, thế nào là kiếm đạo?"
Thiếu niên mở miệng, đưa ra một câu hỏi Tô Trường Ngự rất quen.
Thế nào là kiếm đạo?
Tô Trường Ngự sững ra, vấn đề này hắn quen thuộc nha.
Đây chả phải cái mình từng hỏi tiểu sư đệ à?
Lúc này, tất cả mọi con mắt đều tập trung vào Tô Trường Ngự.
Ngay cả Vương Vũ đạo nhân với Trần Hoa đạo nhân cũng không nhịn được nhìn Tô Trường Ngự.
Hai người rất tò mò, Tô Trường Ngự sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.
Thế nào là kiếm đạo?
Chỉ năm chữ vô cùng đơn giản, nhưng ý nghĩa chúng bao hàm thì rất nhiều.
Thái Hoa đạo nhân cũng không khỏi nhìn Tô Trường Ngự.
Ông biết đồ đệ này của mình ‘giỏi giang’ tới đâu, ông chợt thấy sợ mất mặt, nên quyết định nhắm mắt lại, giả vờ đang chữa thương.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự nhìn người đệ tử kia, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
"Một cọng cỏ! Cũng có thể là kiếm đạo."
Tô Trường Ngự đáp như thế.
Mọi người sững ra.
Bọn họ nghe nhưng mà không hiểu, nói vậy là ý gì?
Không chỉ đám đệ tử, ngay cả Vương Vũ cùng Trần Hoa cũng mù mịt.
Thái Hoa đạo nhân nghe xong, tự nhiên thấy lúng túng, lúng túng đến tận móng tay, ước gì đào được một cái lỗ chui xuống.
"Tiền bối có thể nói cụ thể hơn một chút được không? Vãn bối tư chất ngu dốt."
Thiếu niên kia không hiểu, nhưng y không dám nghi ngờ Tô Trường Ngự không phải là cao thủ kiếm đạo, trái lại còn rất nghiêm túc hỏi tiếp.
Tô Trường Ngự nhìn lướt qua thiếu niên ở trước mắt, trong lòng không khỏi đem y ra so sánh với tiểu sư đệ.
Quả nhiên, thiên tài với đầu óc bình thường có sự chênh lệch.
Hành động nhỏ xíu này của Tô Trường Ngự cả Vương Vũ lẫn Trần Hoa đều nhìn thấy. Hai người hiểu ngay Tô Trường Ngự đang nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi cảm khái.
Đúng lúc này.
Tô Trường Ngự chậm rãi đưa tay ra sau lưng, ánh mắt trở nên sắc bén, khí chất toàn thân đột nhiên biến đổi, sau đó thanh âm vang lên.
"Một cọng cỏ, chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao, chính là kiếm đạo."
Giọng hắn không lớn, nhưng đầy sức xuyên thấu.
Một câu nói, vang lên như sấm bên tai, vang vọng trong đầu mọi người.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Tất cả đệ tử của Tứ Lôi Kiếm Tông đều ngây ra.
Vương Vũ đạo nhân và Trần Hoa đạo nhân cũng ngây ra.
Những lời này của Tô Trường Ngự không khỏi quá khí phách đi?
Một cọng cỏ, chém hết cả mặt trời mặt trăng lẫn ngôi sao!
Loại kiếm đạo này khủng bố tới mức nào cơ chứ?
Đó mới thực sự là kiếm đạo sao?
Chúng đệ tử bối rối.
Vương Vũ đạo nhân và Trần Hoa đạo nhân cũng bối rối.
Ngay cả Thái Hoa đạo nhân cũng có chút kinh ngạc.
Ông thật sự không ngờ, đại đồ đệ của mình lại có thể nói ra lời khí phách như vậy?
Một cọng cỏ, chém hết cả mặt trời mặt trăng và ngôi sao.
Thật khó mà tưởng tượng được, một tồn tại như vậy là mạnh tới cỡ nào!
Trong đầu tất cả mọi người tự nhiên hiện ra hình ảnh tưởng tượng ấy.
Tô Trường Ngự tiện tay nhặt một cây cỏ dại, chém đại xuống một cái, bầu trời mặt trời mặt trăng và ngôi sao cùng nhau vỡ vụn.
Vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không muốn tỉnh lại.
Một câu nói của Tô Trường Ngự chẳng khác gì thể hồ quán đỉnh, khiến bọn họ có được một nhận thức mới về kiếm đạo.
Trong mắt bọn họ từ trước tới nay, một kiếm chém vỡ núi đã là cường giả tuyệt thế.
Nhưng chỉ bằng một cọng cỏ, mà chém hết cả mặt trời mặt trăng và ngôi sao, đây quả thực là phá vỡ nhận thức về kiếm đạo của bọn họ.
"Tiền bối, ta đã hiểu."
Thiếu niên đứng trước mặt Tô Trường Ngự bỗng lên tiếng, y cúi người hành đại lễ với Tô Trường Ngự, cúi đầu thật sâu.
Tô Trường Ngự ngớ ra.
Ngươi ngộ ra cái gì?
Cái này mà cũng ngộ ra được?
Ngươi tưởng ngươi là tiểu sư đệ hả?
Tô Trường Ngự thật sự mờ mịt.
Bịa đại ra một câu, mà ngươi cũng ngộ được?
Tô Trường Ngự còn chưa kịp làm gì, thì đột nhiên.
Thiếu niên ở trước mắt chợt run lên, sau đó, một làn kiếm thế quen thuộc xuất hiện.
Ầm.
Một tiếng sét đột nhiên nổ vang, làm tất cả mọi người giật mình.
Chỉ có một mình Tô Trường Ngự là sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng chính vì sự bình tĩnh ấy, mà khí chất cao ngạo của cao nhân tuyệt thế càng thêm nồng đậm, đôi mắt hắn thăm thẳm như giếng sâu, không gợn sóng không sợ hãi, rơi vào trong mắt mọi người, càng hiển lộ rõ phong phạm cao nhân.
"Hạ Lôi kiếm thế, hắn lại lĩnh ngộ ra được Hạ Lôi kiếm thế!"
"Ahhh, trực tiếp lĩnh ngộ ra Hạ Lôi kiếm thế?"
Đến khi mọi người lấy lại tinh thần, có đệ tử không nhịn được kêu lên, giọng vô cùng rung động.
"Phan sư đệ đã ngừng ở Xuân Lôi kiếm thế hơn nửa năm, hôm nay được tiền bối chỉ điểm, trực tiếp phá tan bình cảnh, thành công cũng là chuyện bình thường."
"Ngươi đừng ganh tị nữa. Tứ Lôi Kiếm Tông chúng ta, đệ tử nội môn đều tu luyện Tứ Lôi kiếm pháp, mười năm kiếm chiêu, mười năm kiếm thế, trong vòng mười năm có thể ngưng tụ kiếm thế, đã coi như là thượng đẳng rồi."
"Phan sư đệ mới năm năm đã nắm giữ được Xuân Lôi kiếm thế, đến nay mới năm thứ tám lại nắm giữ được Hạ Lôi kiếm thế, dựa theo tốc độ này, không tới mười năm nhất định sẽ nắm giữ được Tứ Lôi kiếm thế."
"Hạ Lôi kiếm thế đó, ta ganh tị quá!"
Đám đệ tử xôn xao, kẻ thì khiếp sợ, kẻ thì hâm mộ, kẻ thì siết chặt nắm đấm, mũi cay xè.
"Phó đường chủ Ngự Kiếm Đường Tứ Lôi Kiếm Tông Trần Hoa, đại diện cho chúng đệ tử Tứ Lôi Kiếm Tông, đa tạ tiền bối ban thưởng pháp."
Tiếng Trần Hoa đạo nhân vang lên.
Ông ta đi tới trước mặt Tô Trường Ngự, cung kính cúi đầu hành lễ.
"Chúng ta đa tạ tiền bối."
Chúng đệ tử cũng cùng hành lễ, bái một cái.
Vương Vũ đứng cách đó không xa thấy vậy, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Một cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy lại bị lão già kia cướp mất.
Nhưng khi mọi người hành lễ, Tô Trường Ngự vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo như cũ, không có bất kỳ vẻ vui mừng nào, ánh mắt vẫn nhìn ra phương xa.
Làm mọi người không khỏi cảm khái.
Thật không hổ là tuyệt thế cao nhân.
Chưởng môn nói không sai, thống lĩnh Giám sát sứ Tấn quốc, không quan tâm danh lợi, tùy tâm sở dục, một lòng chỉ biết có kiếm đạo.
Lúc này, thương thế của Thái Hoa đạo nhân cũng đã hoàn toàn bình phục.
Đồ mắc tiền đúng là đáng giá.
Đan dược thượng đẳng không hổ là đan dược thượng đẳng, tới lúc này còn chưa hết một nén nhang, mà chẳng những thương thế khỏi hẳn, hơn nữa còn khỏe hơn trước nữa.
"Đa tạ hai vị đạo hữu ra tay tương trợ."
Thái Hoa đạo nhân đứng dậy, cảm ơn hai người.
Nhưng Vương Vũ đạo nhân vội khoát tay.
"Đạo hữu khách khí, đệ tử Tứ Lôi Kiếm Tông ta, chính là Thanh châu đệ nhất kiếm tông, Chưởng môn thường dạy chúng ta mỗi ngày làm một việc thiện, không ngừng suy nghĩ đến con đường mình đi sau này. Ngươi không cần cảm tạ đâu, đây là việc Vương Vũ ta nên làm. Đời này của Vương Vũ ta tuy tư chất chỉ bình thường, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta giúp đỡ người nhỏ yếu, chủ trì chính nghĩa. À, còn chưa biết tôn tính đại danh đạo hữu?"
Vương Vũ đạo nhân nói với vẻ mặt chính nghĩa.
"Tại hạ Thái Hoa đạo nhân, vị này là đồ nhi của ta, Tô Trường Ngự."
Thái Hoa đạo nhân khẽ cười.
Đồ nhi?
Mọi người sững ra, nhưng đều hiểu ra ngay.
Chưởng môn đã từng nói, Giám sát sứ cực thích che giấu thân phận. Cái gọi là thầy trò này nhất định là giả dối, dùng để che giấu tai mắt người thôi.
"Tại hạ Vương Vũ, Vương trong vương hầu vương tướng, Vũ trong lông cánh đầy đủ. Đạo hữu nhất định đừng có nhớ tên ta, Vương Vũ ta giúp người không để lại danh."
Vương Vũ đạo nhân nói với vẻ đầy chính nghĩa, chỉ ước gì khắc hai chữ ‘chính nghĩa’ lên trán.
Mắt thấy sắc trời đã tối, Thái Hoa đạo nhân vốn muốn hỏi bọn họ có định nghỉ ngơi ở đây không, thế thì đỡ phải đi đường ban đêm.
Nhưng lại xấu hổ không dám hỏi.
Giọng Vương Vũ đạo nhân đã vang lên.
"Hai vị, hôm nay sắc trời đã tối, thương thế của đạo hữu tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng cũng cần nghỉ dưỡng một phen, có muốn cùng nghỉ ngơi chăng?"
Khó khăn lắm mới gặp được thống lĩnh Giám sát sứ, đương nhiên Vương Vũ đạo nhân không muốn cứ thế mà chia tay, còn chưa thè lưỡi ra liếm đủ mà, giờ mà bỏ đi như vậy không đáng tiếc sao?
Nên ông ta chủ động đặt vấn đề.
Thái Hoa đạo nhân nghe vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, thật là sung sướng.
Nhưng bề ngoài ông lại nhìn Trường Ngự, không thể hiện ra sự quá vui vẻ trong lòng.
"Trường Ngự."
Thái Hoa đạo nhân khẽ gọi.
Tô Trường Ngự bừng tỉnh.
Ừ, suốt nãy giờ hắn đều chìm trong mộng mị ngơ ngác, nhất là đạo sấm sét mới vừa rồi kia xuất hiện quá đột nhiên, dọa hắn bối rối.
Nghe thấy tiếng Thái Hoa đạo nhân.
Tô Trường Ngự nhìn ông chưa hiểu.
"Sắc trời đã tối, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một ngày, có được không?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi.
"Sao cũng được."
Tô Trường Ngự vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, trả lời đại cho xong.
Nhưng mọi người nghe thấy thế, đều không khỏi lộ ra vui vẻ.
Làm Tô Trường Ngự cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.
Sao các người vui vẻ vậy?
Các người muốn làm cái gì?
Cùng lúc đó.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Diệp Bình vừa vặn hoàn thành tôi thể lần thứ hai.
Cả cơ thể hắn xuất hiện sự biến đổi lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.