Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 56: Không phải chỉ là một bức họa thôi à? Chả lẽ có giá trị liên thành?




Dịch: Tiểu Băng
Trong lòng Tô Trường Ngự rất khó chịu.
Lúc đầu, khi biết Diệp Bình vẽ tới hai bức họa, Tô Trường Ngự rất hài lòng.
Hắn thậm chí đã tính sẵn.
Bán hai bức họa đó đi, nhất định sẽ thu được một món tiền kếch xù. Đến lúc đó, ngoài chi trả làm binh khí cho sư đệ, phần ngân lượng còn lại, có thể mua cho mình hai bộ quần áo mới.
Dạo này Lăng La phường mới ra mấy bộ đồ kiếm tiên coi rất là được, nhưng mà bán giá trên trời, tới lúc đó mình nói với sư phụ, kiểu gì cũng có thể mua được hai bộ nhỉ?
Nhưng không ngờ rằng, cái tên thiên sát cô tinh Hứa Lạc Trần kia, lại phá hỏng mất một bức!
Lòng Tô Trường Ngự đau như đao cắt.
Vốn vẽ người là đã bị giảm giá rồi, một vạn lượng thì cũng phải bán được bốn năm nghìn lượng hoàng kim chứ!
Người ta không đề thơ thì thôi đi, mi còn tự mình đề thơ vào? Lại còn để lạc khoản là tên mi nữa!
Dù người ta có đồng ý mua, thì quá lắm chắc cũng chỉ được mấy trăm lượng hoàng kim thôi!
Tô Trường Ngự nghĩ mà đau cả thịt.
Nhưng mà chuyện đã xảy ra, có giận thêm nữa cũng không làm gì được.
"Chuyện này không nên nói cho chưởng môn biết. Nếu không với tính tình của sư phụ, e là Lạc Trần không còn nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai."
Một lát sau, Tô Trường Ngự thở dài, lẩm bẩm.
Chuyện này, hắn biết rõ, cũng đã tính toán xong. Dù sao cũng đánh Hứa Lạc Trần rồi, cần dạy dỗ thì cũng dạy dỗ rồi.
Nếu để sư phụ biết việc này, lúc đó mới là phiền thật sự.
Tô Trường Ngự không khỏi thở dài.
Cũng đúng lúc này, một bóng người vội vã đi tới.
"Không tốt, không tốt, đại sư huynh, không tốt."
Thanh âm gấp gáp, là tiếng của Trần Linh Nhu.
"Chuyện gì?"
Tô Trường Ngự bỏ nỗi đau đớn trong lòng sang một bên, khí chất kiếm tiên cao ngạo ngay lập tức online, trong mắt có vẻ tò mò.
"Đại sư huynh, muội vừa mới nhìn thấy nhị sư huynh mình đầy thương tích, nói là muốn xử lý huynh."
Trần Linh Nhu lo lắng. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc nãy nhìn thấy Hứa Lạc Trần mặt đầy phẫn nộ đi về phía đại điện, trong miệng còn lầm bầm đòi mách tội gì đó.
"Đòi xử ta?"
Tô Trường Ngự sửng sốt, sau đó giật mình, hít sâu một hơi.
Mình còn chưa đòi xử nó, nó lại còn đòi xử mình?
"Đúng vậy, đại sư huynh, muội thấy nhị sư huynh đi tìm chưởng môn, hình như bảo là huynh ăn hiếp huynh ấy. Sư huynh, huynh đánh huynh ấy thật à? Sao nhị sư huynh lại đi khập khiễng?"
Trần Linh Nhu đầy khó hiểu.
"Hắn đi tìm chưởng môn?"
Tô Trường Ngự sửng sốt.
"Phải, nhị sư huynh đi tìm chưởng môn."
Trần Linh Nhu nghiêm túc gật cái đầu nhỏ.
Tô Trường Ngự trầm mặc.
"Đại sư huynh, sao huynh không nói gì?"
Trần Linh Nhu càng thêm khó hiểu. Sao dạo này người trong tông môn đều trở nên cổ quái vậy?
"Linh Nhu, chuẩn bị chút hương đi."
Tô Trường Ngự không biết nên nói gì, đành bảo Trần Linh Nhu chuẩn bị hương.
"Hả?"
Trần Linh Nhu ngớ ra.
Tô Trường Ngự xoay người, đi về phía đại điện.
Hắn biết nếu mình tới chậm, không chừng Hứa Lạc Trần sẽ mất mạng thật.
Nửa khắc trước.
Thái Hoa đạo nhân đứng trong đại điện. Ông đang chờ đợi, cũng có một chút kích động.
Trường Ngự đi bảo vẽ tranh rồi. Giờ ông đang chờ hắn đem về tin tức tốt.
Đúng lúc này, một tiếng khóc ầm ĩ vọng vào.
"Sư phụ! Hu hu hu hu! Người phải làm chủ cho con!"
Tiếng khóc của Hứa Lạc Trần phá vỡ sự yên tĩnh trong đại điện.
Thái Hoa đạo nhân sửng sốt.
Ông quay qua nhìn, không khỏi kinh ngạc.
Hứa Lạc Trần trước mặt ông, không còn vẻ nho nhã hiền hòa, trên người đầy bụi bặm chưa tính, ngay cả mặt mũi chỗ xanh chỗ tím, quan trọng nhất là bước đi cũng khập khiễng, cứ như bị ai đó đánh.
"Lạc Trần, con làm sao vậy? Ai đánh con thành như vậy hả?"
Thái Hoa đạo nhân giật mình, vô thức quan tâm đồ đệ của mình.
Trong Thanh Vân Đạo Tông, từ trên xuống dưới, tất cả đám đệ tử đều là bảo bối của Thái Hoa đạo nhân ông, nhất là Diệp Bình. Người cũng là đệ tử của ông, thường ngày tuy ông hay răn dạy đám người này, nhưng nếu đệ tử của mình bị người ta ăn hiếp, ông nhất định sẽ không bỏ qua.
"Sư phụ, hu hu hu hu, là đại sư huynh, là đại sư huynh á. Đại sư huynh hắn đố kị tài văn chương của con, đánh con thế này này. Sư phụ, người nhìn miệng của con đi, sắp lệch luôn rồi, hu hu hu hu."
Vừa nhìn thấy Thái Hoa đạo nhân, Hứa Lạc Trần liền như trông thấy cha ruột, phụp một phát quỳ ngay xuống đất, khóc cực to, khiến ai nghe cũng phải xót lòng.
"Trường Ngự?"
Thái Hoa đạo nhân sửng sốt. Không phải chứ? Tuy bình thường Tô Trường Ngự đúng là có hơi lạm dụng thân phận, nhưng đâu tới mức ăn hiếp đám sư đệ của mình, nhất là lại còn đánh thảm như vậy?
Chuyện này không hợp lý.
"Ngươi đã làm chuyện gì mà khiến đại sư huynh ngươi đánh ngươi như vậy?"
Thái Hoa đạo nhân chưa định làm gì cả, ông nghĩ hẳn là cãi nhau gì đó mà thôi.
"Con cũng đâu có biết. Sư phụ, tự nhiên huynh ấy tới tìm con, hỏi con có phải tiểu sư đệ vẽ tranh cho con không. Con nói có. Đại sư huynh nói muốn nhìn, con liền lấy ra cho huynh ấy xem. Sau khi xem xong, huynh ấy liền đánh con."
"Chưởng môn, người phải làm chủ cho con. Hu hu hu hu, con lớn chừng này còn chưa thấy ai hung dữ như vậy á."
"Chưởng môn, không phải con nói quá đâu. Huynh ấy tự nhiên vô duyên vô cớ ăn hiếp con, nói không chừng ngày mai sẽ đòi đánh luôn cả sư phụ đó. Ngài nhất định phải nghĩ cho kĩ nha."
Hứa Lạc Trần vừa khóc vừa nói.
Trong bụng y lúc này ngập tràn lửa giận, nghĩ cái gì là nói cái đó, mặc kệ có đắc tội ai hay không.
Nhưng cũng phải thôi, đổi thành người khác, ai mà chịu nổi? Tự dưng vô duyên vô cớ bị người ta đánh cho một trận tơi bời, ai còn có thể cười nói coi như không có việc gì cho được?
"Tiểu sư đệ vẽ tranh cho ngươi?"
Thái Hoa đạo nhân không nghe được hết, nhưng mà nhắc tới tranh họa, ông lên tinh thần ngay tức khắc.
"Dạ."
Hứa Lạc Trần vô thức gật đầu.
"Thế trên tranh đấy có vẽ ngươi phải không?"
Thái Hoa đạo nhân tiếp tục hỏi.
"Sư phụ, sao người lại biết?"
Hứa Lạc Trần kinh ngạc.
Thái Hoa đạo nhân vỗ đùi, vừa bất đắc dĩ vừa phiền muộn.
Nghiệp chướng a, nghiệp chướng.
Trong lòng Thái Hoa đạo nhân vô cùng bi phẫn.
Tuy thấy giận, nhưng Thái Hoa đạo nhân không định ra tay xử lý Hứa Lạc Trần.
Chủ yếu là thấy Hứa Lạc Trần đã bị Tô Trường Ngự đánh cho tơi bời rồi, ông cũng xấu hổ không định đánh thêm nữa.
"Sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao? Tiểu sư đệ vẽ tranh cho con thì có liên quan gì tới chuyện đại sư huynh đánh con? Không lẽ con không được bảo tiểu sư đệ vẽ tranh cho con à?"
Hứa Lạc Trần đã hơi thấy giận.
Vẽ tranh với bị đánh ăn nhập gì với nhau?
Tiểu sư đệ vẽ một bức tranh cho mình cũng không được?
"Ài, sư huynh ngươi đúng là hơi xung động, nhưng mà cũng vẫn hiểu được."
Thái Hoa đạo nhân thở dài.
"Sư phụ, người nói vậy là bất công. Cái gì gọi là có hơi xung động? Ngài nhìn con đi, huynh ấy đánh con thành cái dạng gì? Ngài nhìn đi, tay con này, chân con này, cả miệng của con nữa, có phải là hơi méo đi rồi hay không?"
Giọng Hứa Lạc Trần không vui.
Y tưởng nhầm là Thái Hoa đạo nhân đang thiên vị Tô Trường Ngự, nên ra vẻ tủi thân.
Nhìn Hứa Lạc Trần đang không ngừng kêu khổ.
Nói thật, trong lòng Thái Hoa đạo nhân cũng có chút không nỡ.
Dù sao y cũng là đệ tử của ông.
"Trường Ngự cũng thật là, sao ra tay nặng thế."
Thái Hoa đạo nhân không khỏi thầm trách Tô Trường Ngự.
Cảm thấy Tô Trường Ngự đúng là làm hơi quá.
Không phải chỉ là vẽ người thôi à? Cần gì phải đánh thành như vậy?
Thật ra, Thái Hoa đạo nhân đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, dù sao từng có tấm gương trường hợp của Tô Trường Ngự, giờ xảy ra thêm lần nữa cũng là chuyện có thể hiểu được.
Đệ tử của ông có đức hạnh thế nào, đương nhiên ông biết.
"Đó. Con bất quá chỉ đề một bài thơ lên tranh thôi, mà huynh ấy nhìn con kiểu gì cũng không vừa mắt. Bản dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Con biết tài văn chương con tốt, lúc nào huynh ấy cũng ganh tị, nhưng không ngờ huynh ấy lại có thể ra tay nặng như thế."
Hứa Lạc Trần vẫn vừa khóc nức nở vừa kể lể.
"Cái gì?"
"Ngươi viết một bài thơ lên tranh?"
Thái Hoa đạo nhân ngây người.
Ông nhìn Hứa Lạc Trần, giọng mở to hết cỡ.
Hứa Lạc Trần hơi ngớ ra.
"Sư phụ, sao người cũng hét toáng lên như đại sư huynh thế."
Hứa Lạc Trần muốn ù cả tai, vì Thái Hoa đạo nhân rống hơi to quá.
"Đưa tranh đây cho ta xem, nhanh!"
Thái Hoa đạo nhân bất chợt có dự cảm không hay.
"Không phải chứ, sư phụ, chỉ là một bức họa mà thôi, sao mà làm giống như nó đáng giá lắm vậy? Này, người xem đi."
Hứa Lạc Trần quả thật là không hiểu nổi.
Không phải chỉ là một bức họa thôi à.
Sao ai cũng ra vẻ như là hi thế trân bảo vậy?
Y vừa nói, vừa trải tranh ra, để Thái Hoa đạo nhân thưởng thức.
Bức tranh được mở ra.
Có mấy chỗ bị gấp nếp, và trên bức họa vẽ người khá đẹp kia, có một mớ chữ to.
Mớ chữ ấy cái to cái nhỏ, quan trọng nhất là có dấu gạch xóa, và lạc khoản.
Ngày ba tháng tư, Hứa Lạc Trần hạ bút.
Cả đại điện im phăng phắc.
Thái Hoa đạo nhân sững người ngay tại chỗ.
Hứa Lạc Trần đứng bên cạnh khẽ nhíu mày.
Vì phản ứng của sư phụ sao giống đại sư huynh quá...
Một dự cảm không tốt chợt xuất hiện trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.