Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 62: Sư phụ, không phải người nghĩ con rất yếu chứ




Dịch: Tiểu Băng
Không phải Thái Hoa đạo nhân có ý xúc phạm.
Mà là ông biết quá rõ Tô Trường Ngự được mấy cân mấy lạng.
Chỉ với chút bản lĩnh này, mà còn đòi đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu?
Không sợ bị mất mặt?
Cho tiểu sư đệ của mi đi thì còn được.
Thái Hoa đạo nhân nhìn Tô Trường Ngự, không biết nên nói gì.
Nhưng Tô Trường Ngự không hề thấy giận.
Hắn chỉ nhìn chăm chú vào Thanh Vân đạo tông, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Sư phụ, người không nghĩ là con rất yếu đấy chứ?"
Giọng của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt đầy tự tin.
Thái Hoa đạo nhân hết hồn, đứng sững tại chỗ, Hứa Lạc Trần cũng tỉnh táo lại, nhìn Tô Trường Ngự với ánh mắt kinh ngạc.
"Ừm, thời gian qua con đã truyền thụ rất nhiều kiếm đạo cho tiểu sư đệ, sư phụ, làm phiền ngài báo danh cho con và tiểu sư đệ đi, tiện thể mua đồ ngon, chuẩn bị sẵn tiệc lớn, nghên đón hạng nhất và hạng nhì Thanh Châu trở về."
Tô Trường Ngự bình tĩnh nói xong, thì đi thẳng vào trong tông, không hề quay đầu, để lại một bóng người cao ngạo.
Cả một hồi lâu sau, Hứa Lạc Trần mới từ từ lên tiếng.
"Cảnh giới gạt người cao nhất chính là gạt được cả bản thân mình. Sư phụ, ngài đánh thức sư huynh lại đi, nếu không cứ như vậy, sau này sư huynh xuống núi thế nào cũng bị người ta chặt đứt chân."
Hứa Lạc Trần giọng vô cùng nghiêm túc.
Thái Hoa đạo nhân cũng mất một hồi rất lâu sau mới hoàn hồn, có vẻ hơi khó chịu.
"Sư phụ, người đừng khó chịu, đại sư huynh là vậy đó, chắc là chỉ vì mới bị chọc trúng chỗ hiểm nên vậy thôi, ngài thức tỉnh một cái là được rồi."
Hứa Lạc Trần thấy Thái Hoa đạo nhân không nói, thì nói tiếp.
Nhưng hái Hoa đạo nhân lắc đầu.
"Không phải ta khó chịu vì chuyện đó, mà là vì Trường Ngự lại còn giả trâu bò ngay với cả vi sư, thế này thì sau này làm sao mà được!"
Thái Hoa đạo nhân lẩm bẩm, giọng đầy bất đắc dĩ, sau đó cũng đi vào Thanh Vân đạo tông.
Hiện giờ còn có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Tranh Diệp Bình vẽ, bán được năm vạn lượng hoàng kim.
Trong đó vì làm một thanh phi kiếm thượng phẩm cho Diệp Bình, đã tốn mất hai vạn lượng hoàng kim, còn lại ba vạn lượng, Thái Hoa đạo nhân đem đi đổi một ít linh thạch, còn lại thì giữ dưới dạng tiền giấy.
Linh thạch đương nhiên là để cho Diệp Bình, còn tiền giấy còn lại thì ông định dùng để xây dựng Thanh Vân đạo tông.
Không nói cái khác, ít nhất cũng phải sơn sửa, trang trí lại tông môn chứ!?
Sắp tấn cấp tam phẩm tới nơi rồi, nếu vẫn để tông môn rách nát thế này, còn ra thể thống gì!?
Chờ tấn cấp tam phẩm rồi, sẽ còn có nhiều thứ phải tốn tiền hơn nữa.
Nhưng mà Thái Hoa đạo nhân cũng biết, thời gian tới nếu Thanh Vân đạo tông có thể trở nên lớn mạnh, thì hết chín mươi chín phần trăm công lao chính là nhờ Diệp Bình, nên ông cũng nghĩ hết rồi, chờ Thanh Vân đạo tông tấn cấp tam phẩm xong.
Kiếm được thêm tiền, cộng với số tiền bán họa, sẽ đủ để trả cho Diệp Bình.
Nhưng việc cần làm trước mắt hiện giờ, chính là phát triển tông môn, đây là ước mơ cả đời của ông.
Thái Hoa đạo nhân đi rồi.
Chỉ còn lại một mình Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần không nói gì.
Y liếc qua sắc trời, sắp tối rồi, nên đi thẳng về phía sườn núi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, để lúc đó khỏi đến mức muốn khóc cũng không khóc được.
Chóp mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Trong bảy ngày này, Thái Hoa đạo nhân vẫn luôn nghĩ tới tương lai sắp tới của Thanh Vân, chuẩn bị tất cả mọi việc từ to tới nhỏ.
Cũng trong bảy ngày này, Tô Trường Ngự không hề đi tìm Diệp Bình, mà là cầm phi kiếm thượng phẩm, cả ngày ngự kiếm phi hành trong Thanh Vân đạo tông. Thanh phi kiếm này là mua cho Diệp Bình, không phải Tô Trường Ngự thấy tiếc không muốn đưa, mà chỉ là muốn thể nghiệm thật đã khoái cảm khi ngự một thanh kiếm thượng phẩm phi hành mà thôi.
Về phần Hứa Lạc Trần, toàn bộ thời gian bảy ngày này, cả ăn ngủ nghỉ đều ở trên sườn núi, giống như gặp phải đả kích không thể nào chịu nổi, dù ai khuyên cũng không nghe.
Nhưng, vào ngày hôm đó.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Linh khí kinh khủng từ khắp bốn phương tám hướng vọt tới.
Từ trong cơ thể Diệp Bình vang lên một âm thanh nặng nề.
Mười linh mạch trong cơ thể đều mở rộng ra gấp đôi, sau đó toàn bộ ẩn giấu hết ở bên trong cơ thể.
Tu hành hai mươi lăm ngày.
Hắn đã hoàn thành đúc thân lần thứ nhất.
Không sai, chính là đúc thân lần thứ nhất.
Hai mươi lăm ngày này, Diệp Bình đã đột phá từ luyện khí tầng một lên tới luyện khí tầng mười.
Một lèo cho tới lúc này, xông thẳng lên hoàn thành đúc thân luôn.
Vào giờ khắc này, Diệp Bình đã hoàn toàn hiểu được, pháp luyện khí vô thượng này cường đại đến mức nào.
Luyện khí tầng mười, chính là luyện khí cảnh viên mãn.
Nhưng mà sau khi đúc thân, linh mạch trong cơ thể sẽ mở rộng gấp đôi, tương đương có pháp lực hùng hậu gấp đôi người cùng cảnh giới.
Diệp Bình có một cảm giác, rằng chỉ cần dựa vào thiên tâm pháp này, hắn chỉ cần trùng tu một lần, mà còn mạnh hơn cả lúc hắn luyện khí tầng ba bốn lúc trước.
Mà đây mới chỉ là trùng tu một lần thôi đó.
Nếu trùng tu mười lần? Hai mươi lần? Năm mươi lần? Một trăm lần? Ba trăm sáu mươi lăm lần thì sao?
Diệp Bình không dám nghĩ nữa.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất là, người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ nhìn thấy cảnh giới của hắn là luyện khí tầng một mà thôi.
Đây đúng là thủ đoạn cực tốt để mê hoặc kẻ địch.
Thử nghĩ, nếu mình trùng tu năm lần mười lần, thoạt nhìn giống như vẫn chỉ là luyện khí tầng một, nhưng thực tế còn mạnh hơn cả tu sĩ trúc cơ, đánh một phát ai mà chịu được!?
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi cảm khái tận đáy lòng.
Đại sư tỷ quả thực là cao nhân tuyệt thế.
Nhưng mà Diệp Bình đã quên mất một yếu tố, chính là thể chất của hắn không giống với người thường. Hắn tu luyện là Thái Cổ Thần Ma thể, bản thân tu hành bình thường đã vô cùng mạnh rồi, nay lại thêm trùng tu, có thể nói là mạnh còn thêm mạnh.
Cũng ngay lúc này, đột ngột trên bầu trời xuất hiện một tia sáng.
Sau đó một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Là đại sư huynh, Tô Trường Ngự.
Trên trời, Tô Trường Ngự mặc bào xanh, dưới chân đạp một thanh phi kiếm cũng màu xanh, đẹp như một kiếm tiên tuyệt thế, từ từ hạ xuống trước mặt Diệp Bình.
Chỉ nhìn vẻ ngoài này, đã làm Diệp Bình chấn kinh.
Tuy hắn biết đây là thế giới tu tiên, nhưng đây là hắn lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Trường Ngự ngự kiếm.
Bản thân Tô Trường Ngự đã có tướng mạo cực kỳ phù hợp làm kiếm tiên, nay còn có thêm phi kiếm dưới chân, càng biểu hiện bốn chữ kiếm tiên tuyệt thế vô cùng nhuần nhuyễn.
"Tiểu sư đệ, dạo này tốt chứ?"
Tô Trường Ngự cho phi kiếm từ từ hạ xuống, nét mặt bình tĩnh hỏi Diệp Bình.
"Dạo này rất tốt. Sư đệ kính chào đại sư huynh."
Diệp Bình phục hồi lại tinh thần, liền hành lễ.
"Đại sư huynh, đây là phi kiếm gì vậy? Là phi kiếm của sư huynh à?"
Hành lễ xong, Diệp Bình dời ánh mắt vào thanh phi kiếm màu xanh kia, trong mắt đầy hiếu kỳ.
Trước giờ chưa bao giờ thấy Tô Trường Ngự ngự kiếm, đương nhiên là hắn thấy tò mò.
"Không, không phải, trong trời đất này, không có phi kiếm nào xứng được với sư huynh. Phi kiếm này là thượng phẩm phi kiếm, tên là Nguyệt Pháp kiếm. Đại sư tỷ đã truyền cho đệ phương pháp luyện khí tuyệt thế, sớm muộn gì đệ cũng cần phải có một thanh phi kiếm, nhưng cân nhắc đến việc cảnh giới của đệ còn chưa đủ mạnh, nên đưa tạm trước một thanh thượng phẩm phi kiếm cho đệ dùng, để đệ khỏi phải ngay cả một món binh khí coi được cũng không có."
Tô Trường Ngự mở miệng, cố gắng giả trâu bò cho hoàn hảo.
Thanh thượng phẩm phi kiếm này, giá trị hai ngàn viên hạ phẩm linh thạch, là bảo vật quý báu nhất của cả Thanh Vân đạo tông.
Không phải Tô Trường Ngự hắn nói quá đâu, nếu như năm đó Thái Hoa đạo nhân mua cho hắn một thanh phi kiếm như vậy, thì trong đại hội kiếm đạo Thanh Châu hắn đã có thể tiến vào ba trăm hạng đầu.
Nhưng Tô Trường Ngự cũng biết, dù có mang cả hắn đi bán, cả đời cũng không mua nổi thanh kiếm này.
Thượng phẩm phi kiếm mà!
Thanh Châu ngoài tam đại đạo tông, làm gì có tông môn nào dám mua cho đệ tử một thanh phi kiếm như này!?
Bảy ngày nay, giây nào khắc nào Tô Trường Ngự cũng thể nghiệm khoái cảm thanh phi kiếm này mang tới cho mình, nói thật lòng, thời gian được dùng nó càng nhiều, hắn càng khó mà dứt nó ra được.
Có mấy lần Tô Trường Ngự đã muốn đi tìm Thái Hoa đạo nhân, xin giao thanh phi kiếm này cho mình.
Nhưng cuối cùng hắn đều bỏ đi suy nghĩ không thực tế này.
Dù sao có câu là ‘ngựa hay phải phối yên tốt’, phi kiếm này mà rơi vào tay mình, thuần túy chỉ là bày biện mà thôi.
Còn không bằng đưa cho Diệp Bình, ít nhất Diệp Bình có thể phát huy được tác dụng của nó.
"Cho đệ?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn không ngờ, thanh phi kiếm này lại là đưa cho mình?
Chuyện này không khỏi cũng tốt quá!
Mình bất quá chỉ là một đệ tử tập sự.
Ngay cả đệ tử tập sự mà cũng được phát thượng phẩm phi kiếm?
Vậy nếu thành đệ tử chính thức, chả phải sẽ được phát linh khí phi kiếm?
Đúng là tông môn lánh đời!
Yêu rồi, yêu rồi.
"Chỉ là một thanh thượng phẩm phi kiếm, có gì mà phải vui dữ vậy? Tiểu sư đệ, đệ phải nhớ thật kỹ lời của sư huynh, cường giả kiếm đạo thật sự, không phải dựa vào phi kiếm mà mạnh, mà là phi kiếm nhờ có đệ mới mạnh."
"Cũng như lúc này, nếu có người đưa cho ta một thanh tuyệt thế phi kiếm, sư huynh cũng sẽ không quan tâm, bởi vì người cường đại là ta, chứ không phải phi kiếm, dựa vào ngoại vật, thế nào cũng sẽ làm mình chìm vào mê muội, chỉ có tự mình mạnh mới là cái mạnh thật sự, đệ hiểu không?"
Gương mặt cao ngạo của Tô Trường Ngự lộ vẻ nghiêm túc.
Nói một tràng đạo lý lớn như vậy, ngay cả người nói là Tô Trường Ngự mà cũng thấy tin nữa.
Không thể không nói, nói về khả năng lừa dối tiểu sư đệ, Tô Trường Ngự cảm thấy mình càng ngày càng thuần thục.
"Sư đệ thụ giáo, đã như vậy, sư đệ không muốn thanh phi kiếm này nữa."
Diệp Bình mở miệng, trong mắt đầy kiên định.
Tô Trường Ngự nghe vậy thì bối rối.
Diệp Bình nhất định phải nhận thanh phi kiếm này, nếu không lỡ để Thái Hoa đạo nhân biết hắn muốn chiếm phi kiếm của Diệp Bình, ắt Thái Hoa đạo nhân sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tô Trường Ngự khẽ ho một cái.
"Cũng không cần như thế, đại hội kiếm đạo Thanh Châu sắp bắt đầu rồi, tu vi của đệ chỉ thường thường, dùng phi kiếm này coi như sẽ có chút ưu thế, cố gắng chiếm lấy một thứ hạng thật tốt cho tông môn đi."
Tô Trường Ngự nói thế.
Diệp Bình kinh ngạc.
"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.