Đại Long ngồi ở bàn gục lên gục xuống có lúc lại bật cười trong vô thức, nhìn thấy cảnh này Khả Hân không khỏi bật cười " khi say người này có thể đáng yêu như vậy "
Cô đến bên anh hỏi " Này, đi về thôi mọi người đều về hết rồi, anh định ngồi ở đây luôn à", Đại Long ngước lên nhìn cô " Về"? "Đúng vậy, tôi sẽ đưa anh về, giờ hãy chỉ đường cho tôi để tôi đưa anh về nhé "Khả Hân đáp.
Anh bĩu môi trả lời bằng giọng nũng nịu " hmm không về đâu, tôi muốn ở đây, tôi muốn uống nữa" Khả Hân thật bất lực với anh say như thế này còn đòi uống thêm, nhưng cô lại không ngờ anh còn biết làm nũng. Cô như đang vỗ dành một đứa bé đòi mẹ ăn kẹo " Nào, giờ anh ngoan ngoãn đi về, tới nhà tôi sẽ uống với anh được chứ" Đại Long gật đầu rồi lại lắc đầu " ừm được... nhưng không được em bị đau dạ dày không thể uống rượu được... không được", anh để ý cô như vậy ư? tâm cản Khả Hân không khỏi rối bời, " Vậy bây giờ anh muốn như thế nào " cô bắt đầu mất kiên nhẫn với con sâu rượu này, người kia dĩ nhiên không biết vẫn nũng nịu đáp " tôi không muốn về... không muốn về"
Nghe anh nói thế cô đã thật sự mất hết kiên nhẫn không nói lời nào lập tức lôi anh đứng dậy và kéo đi, vì đang say nên anh cũng chẳng còn ý thức để phản bác mặc cho cô lôi đi.
Đã đến nhà Đại Long, thật phải nói để tìm được nhà anh là một khoảng khó, có lúc anh mơ màng chỉ hướng này rồi lại chỉ hướng khác làm cô vô cùng chật vật cũng may khu này cô khá quen thuộc nên sớm tìm được nhà anh nếu không có lẻ đến sáng hôm sau mới tìm được.
Căn nhà anh ở không quá lớn nhưng được sắp xếp rất thuận tiện từ bàn ghế cho đến máy móc đều được sắp đặt rất gọn gàng, xem ra anh cũng rất kĩ tính.Đưa anh vào được nhà cô liền nhắm đến chiếc giường trước mắt thả anh xuống cô cảm thấy cực kỳ nhẹ người như mới trúc được ghánh nặng.
Còn phần anh về đến nhà vẫn không yên ổn không biết đã tỉnh táo hay vì có tính hiếu khách anh liền mời cô uống nước " Cô uống nước không...ừmm... nước cam nhé" anh bước đi lảo đảo đến phía tủ lạnh lấy một bình nước nhưng không phải nước cam mà là nước táo, anh rót ra ly đưa cho cô " Thôi không cần cảm ơn anh nhưng tôi không uống" Khả Hân không có thói quen uống nước trái cây vào ban đêm nên cô đành từ chối nhưng ai kia lại không buông tha " Uống đi mà... uống đi... nếu cô không uống tôi sẽ không cho cô về"đây có thể nói là đang đe doạ cô nhưng sao lại đáng yêu thế nhỉ, nghe anh nói vậy cô đành phải uống một ngụm nếu không tên sâu rượu này nhất định sẽ không cho mình về, cô uống nước anh nhìn cô chăm chú chợt thốt ra một câu khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng " Đẹp quá... rất đẹp" nói rồi anh lại cười trong vô thức xong tự mình chủ động quay về giường chìm vào giấc ngủ.
Cô thở dài một hơi coi như xong tên này đã ngủ say cô có thể về nhà được rồi, có đây là đêm đáng nhớ nhất của Khả Hân vì lần đầu tiên cô chăm sóc người say rượu.