Bị giày vò đến hơn nửa đêm, Lý Dương Kiêu đã không nhớ rõ chính mình thiếp đi lúc nào. Chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại, cậu phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, hai cổ tay còn bị trói ở sau người, toàn bộ cánh tay đều tê dại.
Lý Dương Kiêu đã hoàn toàn không rảnh để ý đến cảm giác đau đơn mơ hồ ở phía sau lưng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ khủng khiếp: Mẹ nó...Sẽ không tàn phế chứ!
"Này!" Lý Dương Kiêu hướng về phía Trì Minh Nghiêu đang ngủ say bên cạnh mình, gọi một tiếng.
Không phản ứng.
Lý Dương Kiêu có chút sốt ruột, không hề nghĩ ngợi, tung chân đá Trì Minh Nghiêu một cái: "Này!"
"...Hửm?" Trì Minh Nghiêu ngủ đến mơ mơ màng màng, trở mình, không có ý muốn tỉnh dậy.
Lý Dương Kiêu triệt để tức giận, cậu đã bất chấp cái gì tài nguyên với không tài nguyên, giờ khắc này trong đầu cậu đều là hình ảnh chính mình sắp hỏng mất cánh tay, này quả thực kinh khủng, hướng về phía Trì Minh Nghiêu hét lên: "Con mẹ nó, Trì Minh Nghiêu, ông đây sắp bị anh trói tàn phế rồi, mau dậy cởi trói cho tôi!"
Trì Minh Nghiêu rốt cuộc cũng tỉnh, mở nửa con mắt nhìn cậu, hơi cau mày nói: "Cậu hét lên cái gì?"
"Cởi trói cho tôi! Anh biến thái, chết tiệt, máu không tuần hoàn sẽ dẫn tới cơ bắp hoại tử đấy anh có biết hay không hả thiếu gia!"
Còn chưa kịp mở mắt đã bị mắng một trận, loại cảm giác này đối với Trì Minh Nghiêu quá mới mẻ. Không giống như nhiều người - tức giận khi bị đánh thức, thời điểm thức giấc là lúc Trì Minh Nghiêu ít hung hăng nhất -- lưỡi dao sắc bén bị thu hồi trong lúc ngủ còn chưa kịp lộ diện hoàn toàn.
Trì Minh Nghiêu thậm chí còn không mắng lại Lý Dương Kiêu, anh chống giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng mà bò lại đây giúp Lý Dương Kiêu cởi trói, còn lẩm bẩm một câu: "Cũng không chặt mà." Sau đó lại lần nữa nằm trở về.
Lý Dương Kiêu gian nan trở mình nằm xuống, cúi đầu nhìn hai cánh tay đã tê liệt đến mức không cử động nổi của mình – vẫn còn may, màu sắc vẫn bình thường, vết trói cũng không quá rõ ràng. Chỉ là cảm giác quá khó chịu, là cái cảm giác tê liệt đến vô lực.
Cậu quay đầu lại nhìn Trì Minh Nghiêu đã ngủ say, trong lòng không khỏi bốc hỏa: Cái đồ máu lạnh này, đây vẫn là người sao? Anh ta có xem cậu là người nữa không thế? Trói cả đêm như vậy, không sợ làm người ta tàn phế sao?
Chỉ là cố kỵ tài nguyên mà mình vừa có được sẽ bị lấy lại mất, Lý Dương Kiêu đành nén giận mà đem một bụng trào phúng mỉa mai nuốt trở vào.
Máu ở cánh tay dần khôi phục lưu động như bình thường, cùng với cảm giác tê dại dần dần biến mất, Lý Dương Kiêu - người bị lăn lộn đến hơn nửa đêm – rất mau đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Trì Minh Nghiêu tỉnh lại lần nữa, đã hoàn toàn đem tiểu tiết này ném ra sau đầu. Anh ngồi dậy dựa vào thành giường, nhìn Lý Dương Kiêu ngủ say bên cạnh, nhớ tới tất cả chuyện phát sinh trong tối hôm qua.
Từ quán bar đến trong xe, từ phòng tắm đến trên giường, tất cả chi tiết trong quá trình này đều quá điên cuồng rồi.
Trì Minh Nghiêu nhớ tới tối hôm qua Lý Dương Kiêu nằm dưới thân mình cùng những tiếng rên rỉ đứt quãng, lúc ấy trong đầu anh hiện ý niệm muốn phá nát người này, tất cả đều như là một cơn điên loạn vậy. Cũng không biết vì cái gì mà lúc ấy anh lại có loại ý tưởng này? (Editor: Vừa dùng vừa phá hay gì:v)
Lúc đi tắm, Trì Minh Nghiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu suy xét bước tiếp theo. Đây cũng không còn là tình một đêm bình thường nữa, thậm chí cũng không thể tính là trao đổi tài nguyên bình thường được – trường hợp của Lý Dương Kiêu có hơi phiền phức, cũng không thể vứt ra một tài nguyên phim truyền hình là có thể hoàn toàn giải quyết. Rất có khả năng vì chuyện này mà Trì Minh Nghiêu sẽ cùng Trần Thụy kết thúc cái kiểu quan hệ chướng mắt nhau lắm nhưng bên ngoài lại làm như không có gì.
Trần Thụy thích nhảy nhót trong giới giải trí, mấy năm nay truyền thông Hòa Thụy vẫn luôn là hắn phụ trách. Trì Minh Nghiêu cũng không ngại kiểu giằng co như trên bàn cờ này – sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra mà thôi -- chỉ là cảm thấy vào thời điểm này có chút không đáng giá.
Dưới sự kích thích của rượu cùng bầu không khí lúc đó, quyền lợi tương đương trong giao dịch đã bị Trì Minh Nghiêu hoàn toàn xem nhẹ, anh không biết tối hôm qua rốt cuộc là nhân tố nào nổi lên mà có tác động lớn như vậy, làm anh sinh ra ý niệm bất luận như thế nào cũng phải ngủ cùng Lý Dương Kiêu.
Công bằng mà nói, thân thể Lý Dương Kiêu xác thực mang đến cho anh trải nghiệm sung sướng cực độ, phản ứng thoạt nhìn cũng đủ ngây ngô - cũng không biết có phải là diễn hay không. Nếu không phải trải nghiệm tốt thì tối hôm qua anh cũng sẽ không lăn lộn đến quá nửa đêm mới đi nghỉ như vậy.
Trì Minh Nghiêu choàng khăn tắm lên, suy nghĩ, chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể quay ngược thời gian lại được, bây giờ mà đổi ý thì không hay chút nào, đành đi từng bước một vậy, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Trong lúc Trì Minh Nghiêu tắm, Lý Dương Kiêu cũng tỉnh. Cánh tay đã khôi phục cảm giác như bình thường, lúc này cậu mới cảm nhận được đau đớn phía sau càng thêm rõ ràng.
Thẳng đến lúc này, Lý Dương Kiêu mới thật sự ý thức được, mình đã dùng thân thể hoàn thành một giao dịch – mà chưa đầy nửa tháng trước, cậu đối với loại giao dịch này còn căm thù đến tận xương tuỷ.
Lý Dương Kiêu ngồi dậy, nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, liền đem mặt vùi vào trong chăn: Aizz, làm được việc này...Thật không giống cậu tẹo nào.
Trì Minh Nghiêu từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hình ảnh Lý Dương Kiêu vùi mặt vào chăn, đỉnh đầu có một nắm tóc cuộn lên -Trì Minh Nghiêu lần đầu tiên trong cuộc đời hiểu được, cái gì gọi là từ sợi tóc đã lộ ra tiếc nuối ân hận -- biết vậy chẳng làm.
Lý Dương Kiêu bộc lộ cảm xúc hối hận quá rõ ràng, thế cho nên tất cả hành động đều biểu hiện ra loại cảm xúc này.
Trì Minh Nghiêu trong lòng xẹt qua một trận khó chịu, anh không nghĩ ra Lý Dương Kiêu chiếm được tiện nghi như vậy còn có cái gì phải hối hận, chẳng lẽ còn chê chưa đủ?
"Được rồi, đừng có làm như bản thân là gái còn trinh trắng vậy", Trì Minh Nghiêu đứng ở mép giường trào phúng nói, "cho dù là gái còn trinh trắng, ngủ cùng tôi ngủ cậu cũng đâu bị lỗ gì."
Lý Dương Kiêu còn chưa kịp đặt mình vào hoàn cảnh của Trì Minh Nghiêu, không hề nghĩ ngợi liền đáp trả: "Anh cũng đâu có lỗ gì chứ!"