Lý Dương Kiêu theo hướng chỉ của Tiểu Lãng mà quay đầu nhìn, thấy được Diệp Thiêm đang đứng bên cạnh dạo diễn.
Ngoại hình cậu ta nhìn qua so với trên biển quảng cáo còn nhỏ hơn, thoạt nhìn cánh tay nhỏ chân nhỏ, có chút dáng vẻ vị thành niên. Bộ dạng ngược lại rất đẹp, làn da trắng nõn, mặt mày nảy nở, cằm hơi nhọn.
—— khóc lên hẳn là cũng sẽ rất đẹp. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lý Dương Kiêu, sau đó cậu rất nhanh hoàn hồn, xóa bỏ hình ảnh Diệp Thiêm kéo tay Trì Minh Nghiêu khóc lóc ra khỏi đầu.
Lúc trang điểm, Tiểu Lãng còn đang lải nhải không ngừng: "Vốn người thủ vai nhân vật con trai là người khác mà, vì sao đột nhiên đổi thành Diệp Thiêm..."
"Hửm?" Lý Dương Kiêu quay đầu lại hỏi, "Suất diễn của Tô Khiên bị xóa rồi?"
Tiểu Lãng đưa tay đỡ đầu cậu thẳng lại: "Đúng vậy, đạo diễn vừa tới nói với tôi, mấy ngày nay phải cân nhắc trang điểm của Diệp Thiêm một chút, phân cảnh diễn vai người con trai lúc trước đều bị phế đi, phỏng chừng cậu có một vài phân cảnh cũng phải quay lại đấy."
Lý Dương Kiêu nghe vậy thì trầm mặc. Cậu cùng với người thủ vai nhân vật con trai lúc trước - Tô Khiên, cũng không tính là rất quen thuộc, chỉ là phối hợp quay phim mấy ngày mà thôi, có thêm thông tin liên lạc với nhau, nhưng bình thường ai cũng sẽ không chủ động liên lạc với ai. Chỉ là nghe được tin tức này, cậu vẫn có chút cảm giác khó có thể diễn tả thành lời, có chút khiếp sợ, cũng có chút khổ sở thay Tô Khiên.
Công bằng mà nói, cảm giác tồn tại của người con trai trong phim cũng không tính là quá cao, lời thoại cũng không tính là nhiều, nhưng khi tiếp cận đại kết cục có một đoạn kịch bộc phát, đối với một diễn viên mà nói, diễn xuất sẽ rất khó khăn nhưng cũng rất dễ gây ấn tượng với khán giả.
Cậu không biết Tô Khiên khi biết được phân cảnh của mình bị cắt đi sẽ có cảm thụ như thế nào, có lẽ cũng khổ sở giống như mình năm đó. Cậu ấy liệu có thói quen giống mình hay không, chính là thói quen trước khi chính thức diễn cảnh nào, trong đầu sẽ suy nghĩ hết lần này đến lần khác về cảnh tượng mà mình muốn thể hiện ra nhất.
Nếu có... Lý Dương Kiêu thở dài. Cậu cũng bất lực, có thể tạm thời bị nhét vào thay thế người diễn trước đó, sau lưng nhất định đi kèm với vốn rót vào. Chính cậu còn đang chìm nổi bất định, lấy đâu ra khí lực đi cứu giúp người khác một phen đây?
Tiểu Lãng trang điểm cho cậu xong, liền đi ra khỏi phòng nghỉ.
Lý Dương Kiêu đang xem kịch bản cho cảnh tiếp theo, thanh âm bên ngoài đột nhiên lớn lên.
Cậu nhịn không được mà phân biệt một chút, nghe ra có giọng của đạo diễn, Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm, kèm một giọng nói nghe rất xa lạ, đại khái chính là của Diệp Thiêm.
Biết rõ có diễn viên mới tới thăm ban, mình vốn nên đi ra ngoài hàn huyên vài câu mới đúng, nhưng Lý Dương Kiêu chính là không muốn đứng dậy, cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thiêm, càng không nghĩ sau này còn muốn cùng thằng nhóc đó diễn phim.
Lý Dương Kiêu ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, cảm thấy có chút phiền não.
Cậu khép kịch bản đắp lên mặt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, ý đồ nhắm mắt dưỡng thần. Thanh âm bên ngoài cuối cùng cũng nhỏ đi một chút, hẳn là nói chuyện phiếm gần xong rồi.
Cuối cùng cũng phắn đi, Lý Dương Kiêu nghĩ vậy.
Cậu không thích Diệp Thiêm. Cậu đã từng ở trước biển quảng cáo của Diệp Thiêm mà khuyên nhủ chính mình, không cần thiết đi hận Diệp Thiêm. Cậu có thể hận nhà đầu tư, có thể hận đạo diễn, nhưng không có gì lý do hận Diệp Thiêm cả. Bởi vì cậu ta rất có thể cũng đáng thương giống như mình, bất đắc dĩ làm giao dịch thân thể, đổi lấy tài nguyên, sau đó không may thay thế vai diễn của cậu mà thôi.
Nhưng mà, nếu như nói lần trước thay thế mình là một lần ngoài ý muốn, vậy lần này thì sao? Dưới tình huống bất đắc dĩ giẫm lên người khác để đi qua, còn có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng đã tích lũy được nhân khí nhất định, dưới tình huống phía trước một mảnh tiền đồ rộng mở, vì sao còn muốn một lần nữa thay thế cơ hội của người khác?
Cậu thật sự nghĩ không ra, vì thế lại càng không muốn nhìn thấy Diệp Thiêm.
[mọi người đọc đến đây có thể chưa thấy ghét Diệp Thiêm lắm đâu, nhưng mà mấy chương về sau rất đáng ghét luôn ấy.]
Nhưng vài phút sau, cửa phòng chờ của cậu đã bị gõ.
"Cộc cộc cộc."
Không phải là đạo diễn hay Ngụy Lâm Lâm đến bảo mình ra ngoài cùng nhau nói vài câu chứ? Lý Dương Kiêu nhíu nhíu mày, lại không thể ngó lơ tiếng gõ cửa được, chỉ có thể lấy kịch bản ra khỏi mặt, mở mắt, điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, nói: "Mời vào."
Ai ngờ người thò đầu vào, không phải đạo diễn, cũng chẳng phải là Ngụy Lâm Lâm, mà là Diệp Thiêm.
Cậu ta nắm tay nắm cửa, đẩy cửa ra một chút, mặt thò vào nói: "Xin hỏi, anh là Lý Dương Kiêu sao?"
Lý Dương Kiêu không nghĩ tới Diệp Thiêm lại tự mình đến phòng nghỉ của cậu để tìm cậu, nhất thời sửng sốt một chút.
Biểu tình trên mặt cậu có thể đã khiến Diệp Thiêm hiểu lầm, nhìn qua biểu tình trên mặt mang theo chút nghi hoặc, nói: "Anh không biết tôi sao? Tôi là Diệp Thiêm."
"À, biết chứ," Lý Dương Kiêu thực mau hoàn hồn, đứng lên, cười nói, "Sao có thể không biết cho được."
Vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Thiêm lúc này mới biến mất, nói: "Tôi có thể đi vào không?"
"Đương nhiên có thể, tùy tiện ngồi đi." Lý Dương Kiêu đi qua thay cậu ta mở cửa.
Diệp Thiêm đi vào, đầu tiên là đánh giá chung quanh phòng nghỉ không lớn này một phen, sau đó ngồi trên sô pha.
Lý Dương Kiêu lấy cho Diệp Thiêm một ly nước, đưa cho cậu ta, giống như tùy ý mà hỏi: "Hôm nay là đến xem hoàn cảnh quay phim của đoàn làm phim sao?"
"Ừm." Diệp Thiêm nhận lấy ly nước cầm trong tay, cũng không nói lời nào, chỉ liên tục nhìn chằm chằm Lý Dương Kiêu. Cũng không phải cái loại nhìn thẳng, mà là uống một ngụm nước, làm bộ lơ đãng nhìn cậu một cái, lại uống một ngụm nước, nhìn chỗ khác, sau đó lại nhìn qua một cái.
Lý Dương Kiêu cảm thấy có chút buồn cười, đơn giản lấy cái cái ghế nhỏ ngồi ở đối diện cậu ta, để cậu ta nhìn chán thì thôi, đồng thời cũng thản nhiên mà đánh giá Diệp Thiêm.
Cậu nhìn ra Diệp Thiêm đã trang điểm, tóc được tạo kiểu hơi hỗn độn.
Kỳ thật nam diễn viên nếu vì phải xuất hiện trước ống kính mà trang điểm, là việc hết sức bình thường, nhưng đằng này chỉ tới thăm ban thôi mà cũng trang điểm, thật là hao tổn tâm huyết ha.
"Tóc của anh là tạo hình của bộ phim này phải không?" Có lẽ là bị đánh giá đến hơi mất tự nhiên, Diệp Thiêm chủ động mở miệng hỏi cậu.
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, nhìn cậy ta mà trả lời: "Ừm."
"Tôi cũng có chút muốn nhuộm màu xám," Diệp Thiêm giơ tay chạm vào tóc mình, "nhưng mà công ty quản lý không cho."
Lý Dương Kiêu đem kịch bản cuộn lại nắm trong tay: "Hẳn là suy xét đến việc fans không quá dễ dàng tiếp thu đi."
"Ùm," Diệp Thêm bĩu môi nói, "Họ thích nhất là tôi để tóc đen, thật là không thú vị."
Lý Dương Kiêu cười cười. Diệp Thiêm giống như một đứa trẻ, ngồi trước mặt cậu, ngược lại làm cậu có chút chán ghét không nổi.
Diệp Thiêm trầm mặc trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi: "Anh cùng Minh Nghiêu ca ở bên nhau sao?"
"Hửm?" Lý Dương Kiêu ngẩn ra một chút, "Trì Minh Nghiêu?"
Không chờ cậu trả lời, Diệp Thiêm lại nói: "Anh lớn lên rất đẹp, trách không được anh ấy sẽ thích anh."
Lý Dương Kiêu được khen đẹp vô số lần, được khen nhiều đến nỗi hiện tại mỗi lần nghe xong nội tâm chẳng còn cảm xúc vui vẻ gì, nhưng mà nghe được những lời của Diệp Thiêm, trong lòng cậu lại có cảm giác dao động khó hiểu, có lẽ là bởi vì là hai từ "thích anh" ở vế sau của câu nói đó; tóm lại là cậu nhất thời cảm thấy Diệp Thiêm thoạt nhìn có chút thuận mắt. Cậu nhếch khoé môi, cũng khen Diệp Thiêm một câu: "Cậu cũng rất đẹp, khó trách nhiều fans thích cậu đến thế."
Diệp Thiêm lại bĩu môi, vừa định nói gì đó, điện thoại lại vang lên. Cậu ta cúi đầu nhìn điện thoại, bắt máy nói nhỏ: "Thụy ca."
Đầu kia lại nói điều gì đó, cậu ta liền đáp: "Ừm, em ra ngoài ngay đây."
Sau khi cúp máy, cậu ta đứng dậy nói: "Tôi phải đi rồi."
"Được," Lý Dương Kiêu cũng đứng lên, "hẹn gặp lại cậu ở đoàn làm phim."
Diệp Thiêm gật đầu, trước khi đi lại nói: "Đúng rồi, Thụy ca nói diễn xuất của anh rất tốt, bảo tôi học hỏi thêm với anh."
"Thụy ca?" Lý Dương Kiêu khó hiểu nhìn cậu ta, trong đầu hiện lên khuôn mặt mà mình rất không muốn thấy.
"Trần Thụy, Thụy ca." Diệp Thiêm phối hợp ở một bên nhắc nhở.
Trong lòng Lý Dương Kiêu trầm xuống một chút, Trần Thụy sao?
Sắc mặt cậu khẽ biến, nhìn về phía Diệp Thiêm, nhưng Diệp Thiêm chỉ là hướng về phía cậu mà cười một chút, phất phất tay cùng cậu từ biệt.
Diệp Thiêm đi rồi, tâm tình của Lý Dương Kiêu không cách nào bình tĩnh trở lại.
Không nghĩ tới Diệp Thiêm vậy mà là Trần Thụy nhét vào, cậu càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng liên quan tới mình —— đã quay chụp tới giai đoạn cuối rồi, bộ phim này một đường quay chụp rất thuận lợi, tài chính cũng không khan hiếm, dưới tình huống như vậy còn tiếp nhận diễn viên mang vốn vào đoàn, thật sự là không quá phù hợp với lẽ thường. Huống chi, Diệp Thiêm muốn diễn nhân vật này, đối chiếu với nhân khí của cậu ta hiện tại, rõ ràng có được dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, sắp xếp Diệp Thiêm làm vai diễn khách mời, có thể liên quan gì đến mình đây?
Lý Dương Kiêu lại bắt đầu bổ não, các tình tiết trả thù trong phim thay phiên nhau diễn ra trong đầu cậu, sau đó cậu đưa ra quyết định quan trọng: quyết định chờ sau khi Diệp Thiêm vào tổ, tuyệt đối không uống nước Diệp Thiêm đưa, tuyệt đối không ăn những thứ Diệp Thiêm cho, cũng tuyệt đối không đơn độc ở chung với Diệp Thiêm.
Giữ tính mạng rất quan trọng nha, Lý Dương Kiêu nghĩ, ai thèm quan tâm cậu ta làm màu hay không làm màu cái gì trong đoàn làm phim, nguyên tắc "ba không" rất cần thiết tự mình trải nghiệm đó.
Dù sao trải qua chuyện lần trước, Lý Dương Kiêu ý thức sâu sắc được, mình kỳ thật là một người rất sợ chết.
Sợ chết, nghe qua một chút cũng không ngầu, không nghệ thuật, càng không giống Lý Dương Kiêu cậu, nhưng mà cậu đã lớn như vậy, đến mức có thể thản nhiên tiếp nhận trên người mình xuất hiện đặc tính không giống như trong tưởng týợng. Cậu đã 26 tuổi còn chưa từng yêu đương gì đâu, còn cần thiết so sánh ngầu với không ngầu, không văn nghệ, không Lý Dương Kiêu cái gì nữa?
Trì Minh Nghiêu ngồi trước máy tính, tháo gọng kính bạc trên mắt xuống, đưa tay xoa xoa mi tâm, nhìn qua có chút mệt mỏi.
Minh Thái gần đây đã phát huy sức mạnh trong dòng sản phẩm liên kết vật lý thông minh, chuẩn bị xây dựng một chuỗi nội thất sinh thái, thực hiện điều khiển hoàn toàn thông minh các thiết bị trong nhà.
Trì Minh Nghiêu một ngày nhiều nhất phải tham gia tám hội nghị, bận đến mức chân không chạm đất, đầu tắt mặt tối.
Cũng may phương án trước mắt đã dần hoàn thiện, thực hiện đến mức độ chấp hành phía dưới, anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trì Minh Nghiêu cầm lấy điều khiển từ xa, điều hòa trong phòng lại hạ thấp hai độ, đưa tay nới lỏng hai nút áo sơ mi, sau đó bưng cà phê lên, dựa lưng vào ghế uống một ngụm.
Ðiện thoại trên bàn chấn động hai cái, anh cầm lấy nhìn một cái, Tào Diệp gửi tin nhắn: "Qua thẩm định rồi, chờ cảm ơn tôi đi."
Trì Minh Nghiêu cầm lấy di động, gõ mấy chữ gửi qua: "Ừ, cảm ơn."
Một lát sau, Từ Cảnh Diệp cũng phát tới tin tức: "Trì tổng, 《 nếu như mây biết 》 qua thẩm định rồi, mấy ngày nay phiền ngài lo lắng nhiều, lần tới mời ngài cùng Dương Kiêu cùng nhau ăn cơm."
Trì Minh Nghiêu đem điện thoại thả lại trên bàn, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi.
Dựa theo tin tức từ đài truyền hình, 《 nếu như mây biết 》 sẽ được tiếp nhận với tư cách là một bộ phim truyền hình phát sóng hàng tuần sau ba tuần nữa, mỗi thứ ba, thứ tư lúc tám giờ tối phát sóng liên tiếp hai tập, ba mươi lăm tập phim truyền hình, đại khái có thể phát sóng hai tháng.
Hai tháng sau, Lý Dương Kiêu sẽ như thế nào đây?
Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người thích cậu ấy.
Trì Minh Nghiêu nhớ tới bộ dáng Lý Dương Kiêu mấy tháng trước thử diễn, lúc đó cậu nhếch miệng khóc lớn, lông mi đều ướt đẫm.
Ðến lúc đó.....Sẽ có rất nhiều người nhìn thấy bộ dáng Lý Dương Kiêu khóc. Họ cũng sẽ thích cách cậu ấy khóc. Ðáng thương lại đáng yêu, làm cho người ta không thể không bao dung.
Trì Minh Nghiêu nhớ lại lần đầu tiên Lý Dương Kiêu ngồi trong xe của mình, bộ dáng không tiếng động rơi lệ, khi đó suy nghĩ đầu tiên của anh chính là, người này diễn cảnh khóc hẳn là có thể hot.
Nhưng bây giờ lại nghĩ tới sẽ có rất nhiều người nhìn thấy Lý Dương Kiêu khóc, sau đó thích cậu ấy, theo đuổi cậu ấy, hình như mình cũng không vui vẻ gì.
Nếu có thể giấu Lý Dương Kiêu đi thì tốt rồi, giấu ở nhà, chỉ có mình có thể nhìn thấy cậu ấy diễn, nhìn thấy cậu ấy khóc, về phần những người khác, muốn xem cũng không cho xem, như vậy là tốt rồi.
Nhưng mà anh cũng hy vọng có thể có nhiều người thích Lý Dương Kiêu, hy vọng nhân khí của cậu cao hơn Diệp Thiêm, cao hơn Từ Cảnh Diệp, hy vọng nhìn thấy cậu giống như Lương Tư Triết, đứng trên bục nhận giải, nâng cúp cảm ơn một đám người. Hy vọng cậu có thể chọn kịch bản theo ý muốn, diễn vai yêu thích của mình, đóng phim với diễn viên mình yêu thích.
Thật sự quá mâu thuẫn, Trì Minh Nghiêu quả thực không biết nên nhìn Lý Dương Kiêu làm thế nào mới tốt.
Anh cầm lấy di động, nhắn tin cho Lý Dương Kiêu: "Tối nay có phải diễn không?"
Ðợi một lát cũng không thấy hồi âm, Trì Minh Nghiêu lại đeo kính lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào báo cáo quý trước trên máy tính.
Ðại khái qua mười phút, Lý Dương Kiêu mới trả lời: "Mới vừa quay xong một đoạn, công việc hôm nay thế là xong rồi."
"Tối nay quay ở đâu thế?"
Lý Dương Kiêu trực tiếp gửi định vị tới, nói: "Cách công ty anh không quá xa, nếu anh muốn tới, tôi sẽ đợi, không vội trở về khách sạn."
Ðây xem như là lời mời tương đối trực tiếp, nếu như nói không đi, không biết trên mặt Lý Dương Kiêu sẽ có biểu tình gì ta.
Trì Minh Nghiêu đưa điện thoại đến bên môi, thấp giọng nói: "Hôm nay quá mệt mỏi, tôi không đến đâu, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Những lời này gửi đi xong, Trì Minh Nghiêu cầm di động, từ ghế dựa đứng lên, lấy xe chìa khóa, đi ra khỏi văn phòng.
Ðến gara dưới lòng đất, mở cửa xe, ngồi vào, Trì Minh Nghiêu cầm điện thoại lên nhìn, Lý Dương Kiêu gửi một chuỗi dấu ba chấm tới.
Trong chuỗi dấu này đại khái bao gồm không ít ngữ khí đâu nhỉ, Trì Minh Nghiêu cười, lại gửi một voice chat qua: "Lừa cậu đó, bây giờ tôi lái xe qua."
Lý Dương Kiêu lần này trả lời rất nhanh: "Tôi biết rồi."
Trì Minh Nghiêu mở điều hòa trong xe, lại hạ xuống một chút cửa sổ xe, sau đó bật nhạc trong xe lên. Bên ngoài rất yên tĩnh, đèn neon bên đường lấp lánh, giọng nữ tiếng Pháp dịu dàng ở trong xe khẽ ngâm nga hát, mệt mỏi cả một ngày của Trì Minh Nghiêu bị quét sạch không còn. Anh nhớ tới bộ dáng Lý Dương Kiêu hát tiếng Quảng Ðông ở quán bar dưới lòng đất, tâm tình càng tốt hơn.
Lái xe không đến hai mươi phút, Trì Minh Nghiêu lái xe đến chỗ mà Lý Dương Kiêu đã gửi định vị, tìm một chỗ dừng xe, sau đó gọi điện thoại cho Lý Dương Kiêu.
Ðiện thoại được kết nối, thanh âm của Lý Dương Kiêu nghe có vẻ rất thả lỏng: "Ðến rồi sao?"
Trì Minh Nghiêu lời ít mà ý nhiều: "Cậu ở đâu?"
"Trên cầu vượt, anh ngẩng đầu lên đi."
Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu, nhìn về phía cầu vượt, Lý Dương Kiêu một tay cầm cây kem, một tay khác vẫy vẫy với anh.
Trì Minh Nghiêu nhếch khóe môi, giơ hai ngón tay lên, đặt lên môi dán một chút, hướng phía cậu mà ném một nụ hôn cà lơ phất phơ.
Lý Dương Kiêu tim đập còn nhanh hơn cả lúc mới gửi định vị, suýt nữa không cầm được kem trong tay. Trong lòng thầm mắng chính mình không tiền đồ, cắn một ngụm kem lớn, ngậm trong chốc lát, mới nuốt xuống.
Trì Minh Nghiêu đã đi lên cầu vượt, đang đi về phía cậu. Lý Dương Kiêu vội vàng cắn mấy miếng kem còn lại, ném giấy gói vào thùng rác.
Lúc Trì Minh Nghiêu đi tới bên cạnh cậu, trong miệng cậu vẫn còn một ngụm kem chưa nuốt hết.
Quá lạnh, hơn nữa cũng.....quá ngọt.
"Ăn gấp như vậy, sợ tôi đoạt của cậu sao?" Trì Minh Nghiêu nói.
Lý Dương Kiêu nuốt hết ngụm kem kia, nghiêm trang gật đầu, nói: "Ðúng vậy."
Trì Minh Nghiêu hơi cúi đầu, nhìn hai cánh môi bị lạnh mà hồng lên kia, phía trên còn lưu lại chút ánh nước, thoạt nhìn hương vị không tồi nha.
Anh nâng tay giữ gáy Lý Dương Kiêu, hơi nghiêng đầu, hôn lên.
Lý Dương Kiêu trong nháy mắt trái tim sợ tới mức cũng sắp bay ra ngoài luôn, cậu không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu lại trực tiếp hôn mình trên cầu vượt.
Nụ hôn này thời dài cũng ngắn thôi, Trì Minh Nghiêu rất nhanh buông Lý Dương Kiêu ra, liếm liếm khóe miệng nói: "Vị xoài."
Có người xa lạ từ bên kia cầu vượt đi tới, nhìn chằm chằm hai người bên này, không khí rõ ràng không thích hợp, nhìn vài lần, đi qua còn quay đầu nhìn thoáng qua.
"Mẹ kiếp, anh điên hả..." Lý Dương Kiêu nhỏ giọng nói.
Cậu như kẻ trộm chột dạ mà cong người nằm sấp trên lan can cầu vượt, nói như vậy thôi, nhưng trong lòng lại vụng trộm hồi tưởng lại nhiệt độ của nụ hôn vừa rồi.
Dù sao hiện tại cũng không ai nhận ra cậu mà, Trì Minh Nghiêu làm ra vẻ không sao cả mà nói, "chờ cậu hot rồi mà tôi lại làm như vậy, đấy mới là điên."
Lý Dương Kiêu quả thực không biết nói gì nữa luôn, người này mặc kệ làm cái gì cũng là bộ dáng có lý nhất trên đời.
Trì Minh Nghiêu ôm lấy bả vai Lý Dương Kiêu: "Aizz, Lý Dương Kiêu, chờ lúc cậu nổi tiếng rồi, cậu có dám hôn môi với tôi trên cầu vượt nữa không?"
Lý Dương Kiêu bất đắc dĩ nói: "Làm sao anh biết tôi có thể nổi tiếng, nổi hay không còn phụ thuộc số mệnh nữa."
"Cậu gặp được tôi, chứng tỏ mệnh của cậu rất tốt."
Lý Dương Kiêu đem cánh tay Trì Minh Nghiêu từ trên vai mình lấy xuống: "Thiếu gia ơi, anh còn có thể tự mình cảm thấy tốt hơn nữa không hả?"
"Cậu không tin sao? Chẳng lẽ đạo diễn vừa nãy không nói cho các cậu biết, bộ phim bây giờ của cậu sẽ sớm phát sóng sao?"
Lý Dương Kiêu nhất thời trong lòng sáng tỏ, chuyện này quả nhiên có Trì Minh Nghiêu ở sau lưng xuất lực. Vừa rồi khi đạo diễn tuyên bố tin tức này, cậu liền nhớ tới chuyện Ngụy Lâm Lâm lúc trước cùng mình nhắc tới chuyện phát sóng phim truyền hình, lại nhớ lúc tối quay xong, Từ Cảnh Diệp đặc biệt tới hỏi cậu có muốn đi cùng hay không, cậu liền âm thầm suy đoán chuyện này rất có thể có liên quan đến Trì Minh Nghiêu.
"Cho nên anh ở sau lưng xuất không ít sức lực đi? Cám ơn." Lý Dương Kiêu nói cảm ơn, không biết còn có thể nói cái gì nữa. Trì Minh Nghiêu đối với cậu có chút quá tốt, cho nên cậu không biết nên báo đáp như thế nào nữa. Mà về phần câu "Lấy thân báo đáp" kia, bất luận Trì Minh Nghiêu có hiếm lạ hay không, Lý Dương Kiêu cũng không chấp nhận được đáp án này —— chuyện này còn có thể gọi là chuyện gì nữa, vội vàng cầu bao dưỡng tiếp sao?
Trì Minh Nghiêu quả nhiên nói: "Chỉ có một câu cảm ơn thôi sao, không có chút cảm kích thực lòng tí nào cả?"
"Anh muốn cái gì mới có thể xem là thực lòng cảm kích thì có thể trực tiếp đề cập luôn, tôi xem tôi có thể đáp ứng hay không."
"Lý Dương Kiêu, nếu đến lúc đó cậu nổi tiếng, cậu liền hôn tôi trên cầu vượt một cái, giống như vừa rồi, thế nào?"
Lý Dương Kiêu một trận cạn lời, nói được như vậy cũng chỉ có thể là Trì Minh Nghiêu, nói ra mà không ngại ngùng xấu hổ gì. Nhưng mặc dù có chút ghét bỏ, Lý Dương Kiêu vẫn nhịn không được một trận động tâm. Chỉ là ngoài miệng cậu nói ra là: "Cái này có cái gì khó.....Nhưng nếu cuối cùng tôi không thể hot, cơ hội cảm ơn này anh sẽ lãng phí đó."
Trì Minh Nghiêu đương nhiên gật đầu. Vẻ mặt kia nhìn qua, giống như Lý Dương Kiêu nhất định sẽ nổi tiếng khắp vũ trụ vậy.
Lý Dương Kiêu giật mình, bật thốt lên hỏi: "Anh quen biết Diệp Thiêm sao?"
Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn cậu: "Biết, làm sao vậy?"
Lý Dương Kiêu hỏi xong mới có chút hối hận, cậu đem câu nói vòng đến đầu lưỡi hai người có quan hệ gì nuốt xuống, làm như không có việc gì mà nói: "Cậu ta hôm nay tới đoàn phim, hình như là vai diễn khách mời khá quan trọng."
Trì Minh Nghiêu nhíu mày: "Diệp Thiêm?"
"Ừm, anh không biết sao?"
"Không biết, lúc trước không nghe nói, sau này tôi hỏi lại một chút." Trì Minh Nghiêu nhớ lại lần trước gặp Giang Lãng, hắn đã nói qua chuyện "Cao nguyên bên bờ biển" —— Lý Dương Kiêu muốn nói chuyện mình từng diễn đến giữa chừng bị Diệp Thiêm thay thế sao?
Anh làm bộ lơ đãng hỏi: "Sao vậy? Hai người quen nhau sao?"
"Tôi biết cậu ta,.....cậu ta" Lý Dương Kiêu cười cười nói, "có lẽ không quá biết tôi đi."
"Vậy sao đột nhiên nhắc đến cậu ta?"
"Cậu ta gọi anh là Minh Nghiêu ca?"
Trì Minh Nghiêu nhíu mày hồi tưởng một chút: "Hình như là gọi như vậy."
Lý Dương Kiêu rất muốn nói một câu "vậy xem ra hai người rất thân quen", nhưng lại cảm thấy nói ra sẽ có chút chua xót. Cậu không muốn bán mình, cũng không muốn vào một đêm tốt như vậy nghe Trì Minh Nghiêu nói Diệp Thiêm, liền không nói nữa.
Minh Nghiêu ca, cậu thầm nghĩ, còn rất dễ nghe, đáng tiếc cậu so với Trì Minh Nghiêu còn lớn hơn một chút, bằng không.....Mà quên đi, gọi là Minh Nghiêu ca cái gì, vì sao phải gọi một nhóc đầu gấu là anh.
Nghĩ đến đây, cậu gõ vào lan can sắt, nhìn dòng xe qua lại không ngừng phía dưới, nói: "Này, anh còn nhớ chuyện anh nhỏ hơn tôi hai tháng không?"
Trì Minh Nghiêu không muốn nhắc tới chuyện này, anh không rõ nguyên nhân: "Làm sao vậy?"
Lý Dương Kiêu như cũ nhìn dòng xe cộ: "Không có gì, chính là.....lẽ ra, anh hẳn là kêu tôi Dương Kiêu ca mới đúng chứ?"
Trì Minh Nghiêu: "???"
Lý Dương Kiêu quay mặt lại nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra một tia ý cười giảo hoạt: "Kêu một tiếng nghe thử chút đi?"
Trì Minh Nghiêu liếc mắt nhìn Lý Dương Kiêu một cái: "Lý Dương Kiêu, cậu lại thèm đòn đúng không?"
"Ðừng ngại ngùng, anh nhỏ hơn tôi, gọi như vậy là bình thường." Lý Dương Kiêu nhất thời cảm nhận được niềm vui chọc Trì Minh Nghiêu, ý cười của cậu càng ngày càng không giấu được, thúc giục nói, "Nhanh lên, kêu Dương Kiêu ca ca nghe đi."
Trì Minh Nghiêu dừng hai giây, cười cười, sau đó khoác một cánh tay lên vai Lý Dương Kiêu, có cảm giác áp bách siết chặt một chút, ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Vậy cậu gọi một tiếng kim chủ ba ba nghe đi, hả? Nhanh lên."
Lý Dương Kiêu đùa giỡn không thành mà bị đùa giỡn ngược lại, nhất thời lỗ tai lại đỏ lên, giả vờ tự nhiên nghiêng đầu nhìn sang một bên, nói: "Bốn lần không phải đều kết thúc sao? Tôi không có nợ nần gì, một thân nhẹ nhàng, anh mới không phải là kim chủ gì đâu."