Nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của anh ta, tôi bỗng nhớ đến ngày chúng tôi kết hôn.
Ai nấy đều mỉm cười, chúc chúng tôi đầu bạc răng long.
Chỉ có người bạn thân là từ đầu đến cuối đều không biểu cảm gì khi giúp tôi chỉnh sửa váy trong phòng trang điểm.
Lúc nhân viên mời tôi vào lễ đường, cô ấy đưa tay vén lọn tóc mai của tôi: " Ân Ân."
Cô ấy nhẹ giọng nói: "Chào mừng cậu, bước vào vũng bùn lầy."
Hôn nhân của những gia đình giàu có giống như một cuộc trao đổi lợi ích hơn.
Cuộc hôn nhân của tôi và Tống Chu, về mặt hình thức, giống như món hàng được trưng bày trong tủ kính.
Người đi đường sẽ trầm trồ khen ngợi là trời sinh một cặp.
Nhưng không ai nghĩ đến việc người thương nhân vô lương tâm đã dùng nguyên liệu kém chất lượng như thế nào để tạo nên vẻ ngoài tinh xảo đó.
Dưới ánh hào quang của tiền tài và quyền lực, tấm chân tình của người nắm quyền lực cao hơn người khác lại trở nên tầm thường và vô vị đến vậy.
Chỉ là tôi không ngờ, người khuyên tôi ngoại tình, lại chính là chồng mình.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy "người trẻ tuổi" gửi cho tôi một tin nhắn.
Tống Chu ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi đứng dậy, dùng khăn giấy lau miệng: "Có chút việc, tôi ra ngoài một lát."
Anh ta khẽ "ừm" một tiếng.
Giữa đêm khuya xe cộ đã thưa thớt, tôi lái xe đến địa điểm mà Chu Hoài gửi cho tôi.
Trước cửa quán bar vẫn còn khá nhiều xe, bốn năm người trẻ tuổi vây quanh không biết đang nói gì.
Tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Hoài đang đứng dưới ánh đèn đường.
Chàng trai trẻ có dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, ánh đèn trắng chiếu xuống đỉnh đầu khiến khuôn mặt cậu ta hơi mờ ảo.
Nhưng vẫn là một vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn.
Tôi dừng xe bên đường, xuống xe đi về phía cậu ta, gọi: "Chu Hoài."
Cậu ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp lên tiếng, một cô gái đã xông ra từ phía sau, chắn giữa chúng tôi.
Mùi rượu nồng nặc khiến tôi nhíu mày.
Cô gái đưa tay ra, dùng sức đẩy tôi một cái, giọng điệu bất thiện:
"Này, bà là ai đấy, lớn tuổi như vậy rồi còn đi ve vãn con trai nhà lành?"
Tôi năm nay cũng mới hai mươi lăm tuổi.
Chỉ là ở trong chốn danh lợi quá lâu, khó tránh khỏi nhiễm phải chút xảo trá của người trưởng thành, khác biệt rõ ràng với những cô cậu sinh viên chưa bước chân vào xã hội.
Cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, giọng điệu khinh bỉ: "Chắc bà không nghĩ Chu Hoài sẽ thích loại phụ nữ lớn tuổi như bà đâu nhỉ?"
Tôi nhướn mày, còn chưa kịp mở miệng, người phía sau đã nắm lấy cổ tay cô ta trước một bước.
Cô gái đau đớn, ba phần say rượu tỉnh táo lại bảy phần: "Chu Hoài..."
"Cô ấy là tiền bối của tôi." Giọng nói của Chu Hoài có chút lạnh lùng trong màn đêm.
Cô gái ngẩn người, sau đó cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không..."
"Tôi không cần cô can thiệp vào bạn bè của tôi, bạn học Triệu, chúng ta chưa thân thiết đến mức độ này."
Cậu ta buông tay, thản nhiên nói: "Có lẽ, cô còn cần tìm một người thầy khác để dạy lại cho cô thế nào là lễ phép."
Gương mặt cô gái lập tức trắng bệch.
Tôi gần như có thể nghe thấy âm thanh trái tim thiếu nữ tan vỡ.
Chậc, thật thảm hại.
Tôi quen biết Chu Hoài cũng là ở quán bar.
Tin đồn tình ái bủa vây Tống Chu lần đầu tiên phản tác dụng, lại rơi trúng đầu hai chúng tôi.
Giá cổ phiếu của công ty bị ảnh hưởng oan uổng, tôi còn phải vất vả lo liệu quan hệ công chúng cho anh ta.
Buồn bực trong lòng, tôi một mình đến quán bar giải khuây.
Quầy bar ồn ào náo nhiệt, người pha chế mỉm cười trêu chọc tôi: "Biết đâu sẽ có bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống, cứu vớt cô khỏi biển lửa đây."
Tôi không phủ nhận cũng chẳng đồng ý, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ra ngoài thì vừa vặn bắt gặp cảnh tỏ tình ở hành lang.
Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, tôi nghe thấy cô gái ở góc tường dùng âm lượng lớn nhất đời mình hét lên: "Em rất thích anh!"
"Có thể, có thể làm bạn gái anh được không!"
Chàng trai nói gì đó, tôi nghe không rõ lắm, thò đầu ra muốn hóng chuyện.
Lại thấy cô gái cúi đầu chạy mất.
Khoảnh khắc chàng trai xoay người, tôi nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.
Chu Hoài.
—— Cậu ấm của giới Bắc Kinh, người sinh ra đã ngậm chiếc thìa vàng danh giá nhất thế giới này.
Tư duy của thương nhân nhạy bén đến mức tôi lập tức đưa ra quyết định.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ vào vai cậu ta:
"Cậu ấm."
"Tôi không giống những người phụ nữ khác."
"Tôi là người đã có chồng."
Cậu ấm run lên.