Bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống không chỉ có thể cứu rỗi Lọ Lem.
Cậu ta cũng có thể chữa lành trái tim đầy thương tích của một người phụ nữ đã có chồng.
Suy cho cùng, nếu có thể hợp tác với nhà họ Chu, đơn hàng trăm triệu chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Nịnh nọt cậu ấm, dễ dàng hơn nhiều so với việc nịnh nọt những lão cáo già trên thương trường.
Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm, mặt dày mày dạn nương nhờ vào mối quan hệ của giáo sư, lấy danh nghĩa sư tỷ sư đệ để quan tâm cậu ấm.
Lúc còn trẻ, lấy lòng con gái là sở trường của tôi, cho dù là chị gái em gái dì bảy dì tám hay cô giáo, phụ nữ dịu dàng luôn đặc biệt dễ mềm lòng.
Nhưng Chu Hoài lại không hề lay chuyển.
Cậu ta chính xác chặn đứng mọi lần dụ dỗ của tôi, khoác lên tất cả những ý tốt của tôi một định nghĩa đường hoàng là "chị, em".
Giống như hôm nay, xuất phát từ sự quan tâm của một "người chị" dành cho "người em", tôi đến quán bar đón cậu ta đang say rượu.
Lúc tôi khởi động xe, Chu Hoài đã ngồi vào ghế phụ.
"Làm phiền cô rồi, hôm nay tôi..."
Tôi nghiêng người, đưa tay kéo dây an toàn phía trên, cúi đầu thắt cho cậu ta.
Hơi thở cậu ta ngưng trệ, khẽ hít vào, không nói gì nữa.
Tôi gần như có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cậu ta.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi suýt chút nữa đã chạm vào nhau.
Tôi trêu chọc cậu ta: "Sao không nói nữa?"
Chu Hoài suýt chút nữa đã xù lông, lập tức đưa tay ra đẩy tôi ra: "Gần quá!"
Dái tai cậu ấm đỏ ửng.
Giống như chú mèo Anh lông dài xù lông vào mùa đông.
"Lâm Ân, cô có thể nói chuyện tử tế được không."
Tôi dựa vào ghế lái, tay đặt trên vô lăng, nghiêm túc đáp:
"Cậu giúp đỡ "người phụ nữ lớn tuổi" như tôi như vậy, tôi không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy "thân" báo đáp thôi."
"Lâm Ân!!"
Chú mèo Anh lông dài xù lông.
"Ừm."
Tôi thản nhiên đáp.
"Cậu ấm có gì phân phó?"
Cậu ấm nhíu mày, cậu ấm mím chặt môi, cậu ấm không vui.
Mãi một lúc sau, tôi mới nghe thấy cậu ta gượng gạo nói một câu:
"... Cô không già."
"Vậy tôi có cần lấy thân báo đáp nữa không?"
Người trên ghế phụ im lặng hồi lâu.
Lợi dụng vài giây đèn đỏ, tôi liếc nhìn Chu Hoài.
Chàng trai chống cằm, nhắm hờ mắt, ánh mắt rơi trên tay tôi.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Là chiếc nhẫn cưới không thể rõ ràng hơn.
Tống Chu sớm đã không biết vứt chiếc nhẫn của anh ta ở đâu rồi, chỉ còn mình tôi vẫn luôn đeo trên tay.
Những người trong giới hầu như không thích đeo nhẫn cưới.
Tình yêu và chung thủy, dường như không có từ nào liên quan đến cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của họ.
Vì vậy, tôi đương nhiên bị coi là dị loại.
Lúc đầu, họ cười nhạo Tống Chu có lẽ sẽ trở thành người đàn ông sợ vợ tiếp theo.
Nhưng tôi chưa bao giờ làm ầm ĩ lên.
Vì vậy, sau đó họ lại ghen tị, nói Tống Chu thật may mắn mới gặp được một người vợ yêu anh ta như vậy.
Yêu quá sâu đậm, cho nên ngay cả những đóa hoa dại bên ngoài cũng bao dung hết.
Giây phút đèn giao thông chuyển từ vàng sang xanh.
Tôi nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Chu Hoài: "Tôi không qua lại với phụ nữ đã có chồng."
Hôm sau gặp lại cô bạn thân Kỷ Nghiên ở buổi đấu giá, cô ấy nhìn quầng thâm mắt của tôi, không chút nể tình mà nói:
"Cuối cùng cũng chịu tìm người rồi? Vẫn nên chú ý sức khỏe một chút."
"Không có, tối hôm qua ra ngoài làm tài xế cho người ta."
Kỷ Nghiên đánh giá tôi từ trên xuống dưới, như có điều suy nghĩ: "Sao tôi lại cảm thấy... Cậu ấm này có vẻ có đẳng cấp nhỉ."
Tôi không phủ nhận cũng không đồng ý.