Chân Mệnh

Chương 24:




Cô thực sự không có yêu cầu đòi hỏi gì cả, Huy không cần dặn thì cô cũng biết vấn đề Huy cho cô vay tiền mà không nên nói cho bà nội nghe. Cô ở lại đây cũng vì số nợ đó, đúng là khi nghe Huy có thể chăm sóc bảo vệ cho một người nào đó cô có cảm giác rất buồn. Nhưng cô không hề có ý định với cao để về làm chủ ngôi nhà này, chỉ là cảm thấy tất cả những gì mà Huy làm cho cô từ trước đến nay đều xuất phát từ lòng tốt của người đàn ông ấy. Suy nghĩ trong cô hoàn toàn không có một chút nào liên quan đến những điều mà bà nội nói.
- bà ơi, con làm cũng chỉ vì tiền lương thôi. Con thực sự không có ý gì với anh lấy cả.
Cho dù có nói thật thì Nhi cũng biết rằng bà không ưa một người không có gì như cô. Với lại trong suy nghĩ của bà đã tìm sẵn được mục tiêu cho Huy rồi, cô sao có khả năng mà với tới. Cô cũng biết Huy nói sẽ bảo vệ cô là chỉ vì thương hại cô thôi, không nên lầm tưởng.
- nhắc nhở để cho cô biết, cô dù sao cũng còn trẻ sau này nhiều cơ hội. Nếu có muốn tìm người yêu thì cũng nên tìm người ngang tầm với mình, như vậy mới có thể hạnh phúc.
- vâng..
Dù sao thì cũng không nên đối đầu với bà nội của Huy. Bà già rồi, nếu lỡ vì tức giận quá mà xảy ra chuyện gì thì cô đâu có gánh nổi.
- Tối nay nấu 5 món, thực đơn đã ghi sẵn, nấu sao vừa đủ ăn là được rồi, đừng có lãng phí.
- Con nhớ rồi ạ.
- cô trước đây đã từng học qua nấu ăn rồi đúng không?
- con có đi học qua một năm.
- vậy tại sao không đi học tiếp mà lại tới đây làm giúp việc?
- gia đình con xảy ra một chút chuyện nên con không thể tiếp tục học.
- ngoài kia biết bao nhiêu công việc sao cô không làm, lại cứ nhất định phải đi làm giúp việc?
- vì công việc này liên quan đến nấu ăn ạ. Hơn nữa mức lương ở đây cũng không thấp, con cũng không phải lo chuyện chỗ ăn chỗ ở.
Cái lý do này thực sự có thể tính ra là thuyết phục, vậy nên bà nội không hỏi nữa.
Mọi thứ được Nhi làm nhanh chóng, chỉ hơn một tiếng là đã xong. Nhìn ra ngoài cổng vẫn chưa thấy Huy về, cầm chiếc điện thoại trong tay rất muốn gọi, nhưng lại không dám vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Chờ thêm 20 phút nữa vẫn chưa thấy anh về, cô đi ra ngoài vườn để tưới cây, anh đi làm về muộn như vậy mà còn phải làm việc giúp cô thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
Lúc Nhi đang tưới cây thì Huy về, bắt gặp cái ánh mắt không mấy vui vẻ của anh cô lại sinh ra lo lắng thêm.
- Anh về rồi.
- tôi đã dặn em như thế nào?
- tại thấy anh về muộn, việc trong nhà cũng đã làm xong hết. Anh lên phòng thay đồ đi, bà nội đang chờ anh dùng bữa tối.
- đưa cho tôi.
- sắp xong rồi mà, lại ướt hết quần áo của anh thì làm sao.
- không nghe lời?
Chẳng hiểu sao Nhi lại cảm thấy sợ Huy đến như vậy. Không phải sợ anh sẽ làm gì cô, mà là rất sợ cái ánh mắt không vui vẻ của anh. Chiếc vòi sịt trên tay cô nhanh chóng đưa cho Huy, anh cầm lấy, cơ mặt giãn ra tỏ vẻ hài lòng.
- em vào trong nhà dọn đồ ăn lên đi. Lát nữa tôi làm xong sẽ vào.
- vâng...
- Lần sau cứ ngoan như thế, rất đáng yêu.
Nhi được khen thì cảm thấy vui lắm, từ lúc bà nội về tâm trạng rất buồn, chỉ có ở bên cạnh Huy mới cảm thấy thoải mái một chút.
Trời cũng tối dần, Nhi dọn đồ ăn lên bàn xong thì bà nội đi xuống. Bà nhìn ra ngoài cửa, sau đó Hỏi Nhi.
- vừa nãy đã nghe thấy tiếng xe của cháu tôi về rồi, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Nghe câu hỏi của bà Nhi có hơi giật mình.
- anh ấy ở bên ngoài ạ.
- nó ở bên ngoài làm gì?
Nhi còn chưa tìm được lý do nào thích hợp thì Huy từ bên ngoài đi vào.
- cháu xem một số cây ở bên ngoài xem có cần tỉa gì không để gọi thợ. Cây cối rậm rạp quá sẽ có nhiều côn trùng.
- được rồi. Cháu lên thay đồ rồi xuống ăn cơm.
Không khí bữa tối cũng ảm đạm như bữa trưa, vẫn không ai nói với ai lợi nào cho tới khi ăn xong. Nhi đem bát đi rửa, mang trái cây lên cho bà nội. Khi ra tới cửa bếp cô lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bà nội và Huy.
- gần đây con có gọi điện cho bố không?
- ông ấy vốn dĩ không cần cuộc gọi của con.
- Vậy còn mẹ con thì sao?
- bà ấy cũng như vậy.
- Hai người họ dù sao cũng là bố mẹ của con. Không thể không gọi điện hỏi thăm được.
- là họ không chịu nghe điện thoại của con. Trong mắt họ trước giờ con luôn là một người kém cỏi. Họ sợ nghe điện thoại của con rồi sẽ phải đầu tư vốn cho con. Bà thấy con có nên gọi cho họ không?
Nghe đến đây trong lòng Nhi dâng lên một loại cảm giác khó tả. Thì ra cái vẻ mặt cao lãnh kia không phải tự nhiên mà có. Là khi phải đứng một mình chống chọi tất cả, là khi tự bản thân phải là mọi thứ. Từ những điều ấy khiến cho con người ta không còn muốn mở lòng nữa.
Nhi em đĩa trái cây đặt lên trên bàn, cô sau đó rời đi luôn vì không muốn bà nội nghi ngờ. Nếu để bà nội biết là cô nghe chắc chắn bà sẽ khó chịu.
Nhi lên tầng trước, cô dọn dẹp sơ qua một căn phòng ở trên tầng 3, tối nay cô sẽ ngủ ở đây.
Nhi lấy quần áo, định sẽ mang lên đó tắm rồi ngủ luôn. Nhưng cô còn chưa kịp đi ra ngoài thì Huy đi vào.
- Em muốn đi đâu?
- Tối nay tôi sẽ ngủ ở tầng trên.
- tôi có nói là cho phép em ngủ ở tầng trên hay sao?
- nhưng chúng ta không thể nào ngủ chung được. Ngoại trừ bà nội ra thì chẳng phải ngày mai cũng sẽ có một người đến đây ở hay sao? Nếu như để cô ấy biết được quần áo của tôi để trong phòng này chắc chắn bà nội cũng sẽ biết.
- Vậy thì quần áo có thể di chuyển lên tầng trên, còn em thì không.
- Anh bị điên rồi.
- nếu không có sự cho phép của tôi thì sẽ không có ai bước được bước chân vào trong căn phòng này. Kể cả bà nội.
Trong giọng nói của Huy chính là sự dứt khoát, và Nhi cũng cảm nhận được chuyện này hoàn toàn không thể thương lượng.
- Bà nội đâu rồi?
- Bà vào phòng ngủ rồi. Tôi sẽ giúp em đem quần áo lên tầng trên. Còn em thì ở đây tắm đi.
Đúng là người bá đạo mà, toàn làm khó người khác thôi. Nhưng người đưa tiền cho cô là Huy mà, anh nói đương nhiên cô phải nghe lời.
Nhi lấy quần áo vào trong phòng tắm, còn Huy thì lấy tất cả quần áo với đồ dùng của cô chuyển lên tầng trên. Bản thân anh không có gì phải sợ hãi, nhưng không muốn tất cả những điều nhỏ nhặt này tạo thành một cái cớ để làm khó cô. Ngày mai khi Ngọc tới đây, nhất định sẽ cùng Ngọc nghĩ cách để thoát khỏi cái hôn nhân mà bà nội đang muốn ép buộc.
Huy vào trong phòng rồi khóa cửa lại, Nhi vẫn chưa tắm xong. Tiện tay lấy một cuốn sách ra đọc, tuy vậy trong suy nghĩ lúc này lại không trong sáng mà nghĩ đến hình ảnh cô ở bên trong nhà tắm. Lắc đầu vài cái xua tan đi cái suy nghĩ ấy. Nếu để Nhi biết chắc chắn sẽ mắng anh mất.
Nhi đi ra ngoài, cô mặc trên người chiếc váy màu hồng, chiều dài của nó chỉ qua đùi non một chút, thật khiến cho người ta muốn trào máu mũi.
Cánh tay của Huy lại để ngang trên đầu giường, Nhi ngoan ngoãn lại gần gối đầu lên cánh tay ấy, cũng chủ động quay sang ôm anh, người anh lúc này thực sự rất lạnh.
- cơ thể của anh sao lại lạnh đến như vậy?
- bình thường không phải cũng như vậy à?
- so với mấy ngày trước thì có phần lạnh hơn.
- Vậy em ôm chặt một chút.
- Có khi nào anh ốm rồi hay không? Ý là bị cảm lạnh ấy.
- không sao? Tôi rất khỏe, em không cần phải lo cho tôi.
Huy không muốn nói cho Nhi biết là mỗi khi có chuyện khiến đầu óc căng thẳng thì cơ thể Huy sẽ tự động lạnh đi vài độ. Trước đây Huy luôn cảm thấy thích thú vì cơ thể lạnh lẽo của mình, nhưng từ ngày có Nhi thì đã không còn thích nữa. Rất muốn cơ thể của mình nóng một chút để mỗi khi ôm cô vào thời tiết mùa lạnh sẽ cho cô cảm giác ấm áp. Nhưng bây giờ chỉ có cô đem lại ấm áp cho mình, cảm thấy cô rất thiệt thòi.
- hôm nay ở nhà thế nào? Có gì uất ức không?
- không có.
- Ngày mai khi Ngọc tới đây, em không cần phải để ý đến cô ấy quá nhiều. Vì cô ấy sẽ không ở lại đây lâu và cả bà nội cũng như vậy.
- Tôi biết rồi.
- chuyện của chúng ta cũng không cần nói cho họ biết. Về bản hợp đồng của chúng ta cũng như cuộc sống hàng ngày em cũng không cần nói với họ. Nếu họ coi em là giúp việc thì em cũng cứ để yên cho họ nghĩ như vậy. Không cần phải giải thích với họ.
- Tôi biết rồi.
Ôm một lúc lâu như vậy mà cơ thể Huy vẫn không ấm lên, Nhi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
- lâu như vậy rồi mà sao cơ thể anh vẫn còn lạnh?
- em có thể trực tiếp truyền nhiệt để cho nó ấm.
- bằng cách nào?
- truyền qua đường miệng.
Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Huy đã cúi xuống, đặt cánh môi của mình lên môi cô. Hơi thở của Huy cũng lạnh lẽo, khiến cho Nhi hơi rùng mình. Cứ giữ yên như thế mất mấy giây, Nhi bắt đầu cảm thấy trong hơi thở của Huy không còn lạnh nữa, cơ thể của cô cũng không lạnh theo cơ thể của anh nữa. Bây giờ chính là loại cảm giác ấm nóng, khiến cho đầu óc cô hơi quay cuồng. Toàn thân lại có cảm giác khao khát một cái gì đó vô định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.