Đã có hơn mười cái tát được tung ta, các tu sĩ đều đang nhìn, cả đệ tử Thần Hải cảnh cũng phải nhíu mày, vừa mới bắt đầu đã biết, thực lực Cổ Thần vượt trội Đặng Phi, nói thẳng ra là đang làm nhục đối thủ, nếu Cổ Thần cứ tiếp tục bỡn cợt, e rằng sẽ khiến người khác phản cảm.
Một chân giơ lên, một chiêu king kong đá hổ, trúng ngay bụng dưới của Đặng Phi, Đặng Phi bay khỏi lôi đài như pháo bắn, đập xuống đất.
Mặc dù Đặng Phi bị đánh tương đối thảm, nhưng căn bản không bị thương gì, chỉ là bị người ta tát, mất hết thể diện mà thôi. Thủ đoạn đối phó với Đặng Phi của Cổ Thần chính là thủ đoạn mà kiếp trước Đặng Phi dùng để đối phó với Cổ Thần, hắn chỉ hận bây giờ người xem quá nhiều, nếu không đã tát cho Đặng Phi một trăm cái cho hả giận.
Một ánh mắt sắc như đao đột nhiên quét qua người Cổ Thần, Cổ Thần quay lại nhìn, cách đó mấy chục trượng, Hoàng Phủ Hạo đang nhìn hắn, ánh mắt âm lạnh, như đang nói:
- Ngươi chết chắc...
…
- Người chiến thắng, số ba trăm sáu mươi tám, nhóm tiếp theo, bốn trăm linh bảy, bốn trăm linh tám lên đài.
Đặng Phi vừa ngã khỏi lôi đài, Thần Hải cảnh đệ tử lập tức nói.
Cổ Thần nhận được ánh mắt Hoàng Phủ Hạo, bước xuống lôi đài, một đệ tử áo lục bước đến, nói:
- Đi theo ta... Nguồn truyện: Truyện FULL
Cổ Thần đi theo đệ tử áo lục, đến chỗ các đệ tử báo dánh chiến thắng, đợi tỷ thí kết thúc. Mặc dù họ đã giành thắng lợi, nhưng vẫn chưa là đệ tử chính thức của Hư Thiên Tông, đệ tử thất bại, vẫn còn một cơ hội khiêu chiến, người thắng chỉ cần chiến thắng người khiêu chiến lần nữa là có thể trở thành đệ tử chính thức.
Một canh giờ sau, tỷ thí kết thúc, năm trăm chín mươi ba người thắng cuộc đứng thành một nhóm, năm trăm chín mươi ba người thua đứng bên kia.
Vô Phong đứng giữa hai nhóm, nói:
- Người thua vẫn còn một cơ hội cuối cùng, khiêu chiến bất cứ người thắng cuộc nào, nếu như có thể giành chiến thắng, vẫn có thể trở thành đệ tử bản tông, trật tự số hiệu từ nhỏ đến lớn, tự mình lựa chọn đối thủ.
Cho người thua một cơ hội là để lựa chọn những đệ tử ưu tú hơn, có thể một người nào đó thực lực rất mạnh, nhưng đối thủ của vòng một mạnh hơn, nên mới thất bại, như vậy lần tự do khiêu chiến này, là cho những người đó một cơ hội.
Đương nhiên, chiến thắng ngay từ lần đầu tiên trên cơ bản đều có ưu điểm của mình, người thua thực lực bình thường, cho dù có cơ hội lần hai cũng không thể thay đổi cục diện.
Mặc dù nói là tự do khiêu chiến, nhưng, người chiến thắng cũng chỉ bị khiêu chiến một lần, sẽ không tiến hành đánh luân phiên, số lượng người thắng và người thua tương đồng, vừa hay mỗi người có một cơ hội khiêu chiến.
Vì là tự do khiêu chiến nên người thua đương nhiên không khiêu chiến với người vừa mới thắng mình, như vậy, vòng tỷ thí thứ hai hoàn toàn khác hẳn vòng một.
Vòng tỷ thí thứ hai, nhanh hơn vòng một rất nhiều, thua một lần, rất khó thay đổi cục diện, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như Đặng Phi.
Đặng Phi mặt vẫn còn sưng, hắn tùy ý khiêu chiến một tu sĩ, trước khi lên lôi đài, Hoàng Phủ Hạo đến bên cạnh tu sĩ đó, thì thầm mấy câu, sau khi lên lôi đài, mấy giây sau, tu sĩ kia đã bị Đặng Phi đánh bay, Đặng Phi giành chiến thắng, trở thành đệ tử chính thức của Hư Thiên Tông.
Tu sĩ khiêu chiến Cổ Thần, Cổ Thần không quen, kiếp trước cũng không có ân oán gì nên làm bộ làm tịch hơn hai mươi giây, sau đó mới ra tay đánh hạ đối thủ, tiếp tục giành chiến thắng, trở thành đệ tử chính thức của Hư Thiên Tông.
Rất nhanh, năm trăm chín mươi ba đệ tử chính thức được Thần Hải cảnh đệ tử đưa đến cạnh bốn trăm linh bảy đệ tử trực tiếp thông qua, vừa tròn một ngàn đệ tử mới, không thừa không thiếu.
Tu sĩ sau khi đào thải, được đệ tử Thần Hải cảnh khác dùng Độ Thiên chu, đưa về Thanh Dương Thành.
Thần Hải cảnh đệ tử lùi hết sang một bên, năm bị trưởng lão áo tím đến trước một ngàn đệ tử mới, Vô Phong đứng giữa năm người, nói:
- Các vị sư chất, từ này về sau, các ngươi chính là đệ tử chính thức của bổn tông, các ngươi là tương lai hi vọng của bổn tông, trở thành đệ tử của bổn tông, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không được lãng phí thời gian may mắn của mình.
- Vâng, sư thúc...
Các đệ tử mới đồng thanh trả lời, bây giờ họ đã là đệ tử Hư Thiên Tông, nhìn thấy trưởng lão, đương nhiên phải gọi sư thúc.
- Để ta giới thiệu với mọi người.
Cô Phong chỉ vào trưởng lão áo tím đầu tiên bên phải, nói:
- Vị này là Nhược Phong Lâm trưởng lão của Ẩn Kiếm Phong.
- Chào Lâm sư thúc.
Các đệ tử cung kính chào.
Vô Phong chỉ vào người thứ hai, người thứ tư, người thứ năm, nói:
- Vị này là Mạc Viêm Mạc trưởng lão của Thành Viên Phong, vị này là Cố Khiên Trần Cố trưởng lão của Lạc Hà Phong, vị này là Tôn Thường Tôn trưởng lão của Bách Thảo Phong...
Năm vị trưởng lão, trừ Cố Khiên Trần là một lão từ nương tuổi độ tứ tuần ra, bốn người còn lại, đều là lão giả lục tuần.
- Chào Mạc sư thúc, chào Cố sư thúc, chào Tôn sư thúc...
Các đệ tử mới cung kính lần lượt chào từng người.
Đợi giới thiệu xong mấy vị trưởng lão áo tím, Vô Phong nói:
- Linh Hư Sơn tổng cộng có năm đỉnh núi, phân thành Đô Thiên Phong, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong, Bách Thảo Phong. Hư Thiên Tông ta tương tự cũng một tông năm mạch, chủ mạch là Đô Thiên Phong, bốn đỉnh núi còn lại mỗi đỉnh một mạch, cách năm năm, lại chiêu đồ năm ngàn người, chủ mạch Thiên Phong hai trăm bảy mươi người, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong mỗi mạch hai trăm người, Bách Thảo Phong ba mươi người.
Dừng lại một lúc, Vô Phong nói tiếp:
- Bất luận ở mạch nào, cũng có thể học được thuật pháp bổn tông, hơn nữa, mỗi một mạch lại có một điểm khác nhau, ví dụ Ẩn Kiếm Phong, chuyên tu kiếm đạo, có bí thuật Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, uy lực vô cùng. Thanh Viêm Phong, chuyên tu pháp thuật hỏa hệ, có bí thuật Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, Phần Tẫn Bát Hoang. Lạc Hà Phong, lấy nữ đệ tử làm chủ, có bí thuật Tử Hà Diễn Hồn quyết, thần thông quảng đại. Chủ mạch Đô Thiên Phong, có thể học được pháp quyết thượng thừa Hư Thiên Tinh Thần quyết, uy chấn một phương.
Thấy Vô Phong không nhắc đến Bách Thảo Phong, có đệ tử hỏi:
- Vậy Bách Thảo Phong?
Vô Phong không nói gì, Tôn Thường trưởng lão ngoài cùng bên trái tiến lên trước một bước, nói:
- Bách Thảo Phong luyện đan dược là chính, tu luyện là phụ, vào Bách Thảo Phong có thể học được tinh diệu tuyệt luân luyện đan chi thuật.
Nghe Tôn Thường nói, các đệ tử mới không ai là không lộ vẻ thất vọng, con đường tu chân vô cùng gian khổ, tu sĩ cả đời khổ tu, đừng nói hư vô phiêu diêu trường sinh, cho dù đột phá mệnh các, sống quá trăm tuổi, cũng vô cùng khó khăn, ít có tu sĩ nào nguyện bỏ một phần lớn thời gian đi học luyện đan chi thuật.
Luyện đan chi thuật mặc dù tốt, nhưng sẽ làm chậm con đường tu chân, xét cho cùng, cũng chỉ là luyện đan cống hiến cho những người khác.
Tôn Thường nói:
- Các vị sư huynh, Bách Thảo Phong nhất mạch ta chỉ thu ba mươi đệ tử, sư đệ xin được đi trước một bước!
Các vị trưởng lão gật gật đầu, Tôn Thường gật đầu cảm ơn, tiếp tục nói với đệ tử mới:
- Luyện đan là dưỡng sinh chi thuật, cho dù tu vi có kém, có đan dược tốt duy trì, so với những tu sĩ khác cũng sống lâu hơn một chút, các ngươi ai muốn đi Bách Thảo Phong học luyện đan chi thuật?
- Đệ tử muốn...
...
...
Mấy chục giọng nói đồng thành vang lên, mặc dù phần lớn tu sĩ không muốn đi luyện đan, nhưng vẫn có không ít tu sĩ thấy tiên căn của mình quá thấp, muốn trở thành một đan dược sư để sau này còn nở mặt với đời.
Tôn Thường gật đầu nói:
- Được, các ngươi bước đến trước mặt ta.
Có hứng thú, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ nhanh hơn, bởi vậy, mỗi lần chia đệ tử, đều để cho đệ tử mới lựa chọn theo sở thích của mình.
Đúng ba mươi người từ trong đoàn đi ra, đến trước mặt Tôn Thường, Cổ Thần đương nhiên cũng nằm trong số ba mươi người đó.
- Tôn sư thúc...
Đúng lúc này, một Thần Hải cảnh đệ tử áo lực đi đến, là Lãnh sư huynh đã đưa bọn Cổ Thần đến Thiên Phong, hắn chỉ Cổ Thần, nói:
- Lúc nãy trong quá trình tỷ thí, ta đã để ý bị sư đệ này, hắn rất có thiên phận, rất thích hợp tu luyện Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết của Ẩn Kiếm Phong, không biết Tôn sư thúc có thể... Nhường vị sư đệ này cho Ẩn Kiếm Phong không?
Lãnh sư huynh vừa nói xong, ánh mắt liền hướng về phía đám đệ tử mới, Cổ Thần nhìn theo ánh mắt của Lãnh sư huynh, thấy Hoàng Phủ Hạo đang đắc ý nhìn mình.
Cổ Thần lập tức hiểu ra, vị Lãnh sư huynh này mặc dù đã đưa hắn đến Thiên Phong, nhưng lại không hề quen biết, đang yên đang lành sao lại muốn kéo hắn về Ẩn Kiếm Phong? Thì ra nguyên nhân là vì Hoàng Phủ Hạo.
Xem ra, Cổ Thần không nghe lời Hoàng Phủ Hạo, bại dưới tay Đặng Phi, khiến Hoàng Phủ Hạo giận, Hoàng Phủ gia tộc có một vị trưởng lão nội môn ở Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Hạo đương nhiên phải đến Ẩn Kiếm Phong nhất mạch, cho nên, cũng muốn đưa Cổ Thần đến Ẩn Kiếm Phong để sau này từ từ đày đọa.
Cổ Thần thoáng giận, hắn vào Hư Thiên Tông, mục đích là để đi Bách Thảo Phong gặp sư tỷ Hư Tử Uyên, và sư phụ Hoàng Dược Tiên, nếu như đi Ẩn Kiếm Phong, mặc dù không sợ Hoàng Phủ Hạo, nhưng bao nhiêu công sức vất vả, không lẽ đổ xuống sông xuống biển hết sao?
Cổ Thần nói:
- Khởi bẩm Tôn sư thúc, đệ tử muốn đi Bách Thảo Phon học luyện đan chi thuật.
Hắn biết Tôn sư thúc khá thẳng thắn, bây giờ Ẩn Kiếm Phong đã lên tiếng xin người, chỉ có thể ôm chặt lấy chân vị Tôn sư thúc này thôi.
Bách Thảo Phong ít khi có đệ tử muốn đi, Cổ Thần nói vậy, Tôn Thường đương nhiên mừng lắm, nói:
- Lãnh sư chất, nếu như bị đệ tử này muốn đi Bách Thảo Phong học luyện đan chi thuật, thì hãy cứ để hắn được làm theo ý mình, đệ tử còn lại rất nhiều, Ẩn Kiếm Phong sợ gì không thu được người?
Lãnh sư huynh không ngờ lại bị từ chối, mày hơi nhíu lại, đi đến chỗ trưởng lão Lâm Nhược Phong của Ẩn Kiếm Phong, thì thầm mấy câu, Lâm Nhược Phong quay sang nhìn Hoàng Phủ Hạo, Hoàng Phủ Hạo gật gật đầu.
- Tôn sư đệ...
Lâm Nhược Phong bước ra, nói:
- Nể mặt sư huynh, nhường vị đệ tử này cho Ẩn Kiếm Phong, được không?
- Hừ hừ hừ... Đồ đáng ghét.
Cổ Thần lẩm bẩm rủa thầm trong miệng. Tên Hoàng Phủ Hạo hày quả nhiên dai như đỉa, còn bắt cả trưởng lão Ẩn Kiếm Phong đích thân lên tiếng đòi người.
Quả nhiên, Lâm Nhược Phong thân là trưởng lão Ẩn Kiếm Phong, lời nói có trọng lượng hơn Lãnh sư huynh rất nhiều, mặc dù Tôn Thường có chút không muốn, nhưng Lâm Nhược Phong đã nói vậy, ông cũng không thể cự tuyệt.
Nhìn sắc mặt Tôn Thường, hình như đã có câu trả lời, nếu như Tôn Thường lên tiếng đồng ý, vậy thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, Cổ Thần vội vàng cắt lời Tôn Thường, mở lời trước:
- Tôn sư thúc, đệ tử đã từng nguyên cứu qua về luyện đan chi thuật, có thể nhận biết các loại linh thảo kì hoa, nguyện vọng lớn nhất đời này là được bái nhập hư Thiên Tông Bách Thảo Phong, học luyện đan chi thuật, xin Tôn sư thúc tác thành.
Tôn Thường vốn đã không muốn nhường Cổ Thần cho Ẩn Kiếm Phong, bây giờ thấy Cổ Thần nói vậy, Tôn Thường nói:
- Lâm sư huynh đợi một lúc, để ta hỏi đệ tử này, nếu như hắn thực sự nghiên cứu qua luyện đan chi thuật, vậy thì hãy nhường hắn cho Bách Thảo Phong nhất tộc, được không?
Lâm Nhược Phong gật gật đầu.
Tôn Thường quay sang Cổ Thần, hỏi:
- Ngươi biết những loại linh thảo nào?
Cổ Thần liệt kê nói:
- Hoàng huyết thảo, băng mộn thảo, tuyết liên hoa, cát diệp liên, tiên địa đài, thiên thanh hoa, linh tâm thảo, tử nguyên hoa...
- Được rồi...
Tôn thường lộ vẻ kinh hỉ, ngắt lời Cổ Thần, nói:
- Nếu như ngươi đã có kiến thức về linh thảo kì hoa, vậy thì hãy đến Bách Thảo Phong nhất mạch chúng ta.
- Đa tạ Tôn sư thúc.
Cổ Thần mừng rỡ nói, sau đó quay sang nhìn Hoàng Phủ Hạo, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt đầy vẻ khiêu khích.
Ánh mắt ấy như muốn nói:
- Trò hề? Ngươi cũng xứng? Lão tử coi thường ngươi...
Hoàng Phủ Hạo nghiến răng kèn kẹt, nộ hỏa bừng bừng trong mắt.
…
- Lâm sư huynh lượng thứ, đệ tử này chỉ là Tiên căn hạ phẩm, không có điểm gì xuất chúng, nếu như hắn có hứng thú với luyện đan chi thuật, vậy thì hãy để hắn đến Bách Thảo Phong học tập luyện đan chi thuật!
Tôn Thường nhìn Lâm Nhược Phong gật đầu nói.
- Đâu có đâu có, nếu như Tôn sư đệ thích, vậy thì coi như sư huynh ta chứ nói gì, ha ha...
Lâm Nhược Phong cười khan hai tiếng, lùi về vị trí cũ, chỉ có điều ánh mắt đã kịp quét qua chỗ Cổ Thần.
Hắn thân là trưởng lão, vậy là không thể bắt được Cổ Thần đi theo mình, rõ ràng rất giận, Tôn Thường cũng là trưởng lão áo tím, nộ hỏa của Lâm Nhược Phong, đương nhiên sẽ trút lên đầu Cổ Thần.
Ánh mắt của Lâm Nhược Phong, Hoàng Phủ Hạo hay Lãnh sư huynh thể hiện điều gì, Cổ Thần đương nhiên đều biết, trong lòng thầm nghĩ:
- Lão tử kiếp này vào Hư Thiên Tông, đâu phải để cho các ngươi bắt nạt? Muốn giở thủ đoạn, vậy thì xin mời, xem mèo nào cắn mỉu nào.
- Tôn sư thúc, ta cũng muốn nhập Bách Thảo Phong.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, một người bước ra từ đám đệ tử mới.
Cổ Thần liếc nhìn, người này tuổi mới mười hai mười ba, xấp xỉ Cổ Thần, nhưng tu vi là Tiên Thiên cảnh tứ tầng, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, mặc dù không biến thái như Hoàng Phủ Hạo nhưng cũng xứng để gọi là thiên tài.
Người thiếu niên này tướng mạo khá giống Hoàng Phủ Hạo, Cổ Thần thoáng nhíu mày, hắn biết người này, tên gọi Hoàng Phủ Cực, là em trai Hoàng Phủ Hạo, bởi vì có một ca ca Tiên căn thượng phẩm nên ánh sáng đều bị Hoàng Phủ Hạo che hết, trên thực tế, Hoàng Phủ Vực mặc dù là Tiên căn trung phẩm, nhưng tư chất cũng rất tốt.
Cổ Thần nhớ, kiếp trước Hoàng Phủ Cực cũng giống như Hoàng Phủ Hạo, là đệ tử Ẩn Kiếm Phong, trên người hắn, cũng có không ít vết đấm đá của Hoàng Phủ Cực, tại sao bây giờ với tiên căn của hắn, lại nhập Bách Thảo Phong?
Cổ Thần liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo, chỉ thấy biểu tình của hắn lại có chút đắc ý, xem ra, Hoàng Phủ Cực vào Bách Thảo Phong là chủ ý của hắn, mục đích đương nhiên là thay Hoàng Phủ Hạo trả thù.
Đặng Phi cũng ở trong ba mươi người gia nhập Bách Thảo Phong, nhưng, lúc tỷ đấu đã chứng minh, Đặng Phi không phải đối thủ Cổ Thần, nhưng Hoàng Phủ Hạo là tu sĩ Tiên Thiên tầng bốn, chẳng trách Hoàng Phủ Hạo lại phái Hoàng Phủ Cực đến Bách Thảo Phong.
Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, Tiên Thiên cảnh tu sĩ, đối với Cổ Thần chẳng có bất cứ áp lực gì, cho dù là Hoàng Phủ Hạo đích thân đến, cũng chỉ vậy mà thôi, ngay cả Trúc Thai kỳ Lý Nghiêm còn chết dưới tay Cổ Thần, vậy thì một Tiên Thiên cảnh tầng chín như Hoàng Phụ Hạo có là gì?
- Ngươi... Cũng muốn gia nhập Bách Thảo Phong?
Tôn Thường có chút không tin, rõ ràng ông không ngờ lại có đệ tử tiên căn tốt như vậy gia nhập Bách Phong Thảo mình. Những tình huống thế này mặc dù không phải là không có, những cũng rất hiếm gặp.
Hoàng Phủ Cực gật gật đầu, nói:
- Vâng, ta cũng muốn học tập luyện đan chi thuật.
Nói đoạn, Hoàng Phủ Cực quay sang nhìn Cổ Thần đầy ẩn ý, ánh mắt như muốn nói:
- Con mồi, ta đến đây.
Cổ Thần cũng chẳng sợ gì mà không nhìn lại, ánh mắt đang nói:
- Con mồi, ta đợi ngươi.
Thấy Hoàng Phủ Cực kiên trì, Tôn Thường mừng lắm, Bách Phong Thảo lâu lắm rồi mới có một đệ tử tiên căn tốt như vậy, đương nhiên không thể cự tuyệt, nên, Hoàng Phủ Cực cũng trở thành một thành viên của Bách Thảo Phong.