Bọn Cổ Thần chọn một đại đỉnh, vác lên vai, Vệ Tử Kì nói:
- Mỗi chiếc đỉnh ngàn cân đều là luyện chế đặc thù, không thể cho vào túi trữ vật, ngoài sân men theo thân núi có một con đường, các ngươi men theo con đường đó, chạy mười vòng, ta sẽ đứng ở đây ghi số, mỗi người nhất định phải dùng chân chạy, ai dám bay, hôm này đừng ăn cơm, bố trí trận pháp cấm bay trên người các ngươi, bắt các ngươi vác đủ một ngày.
- Yên tâm, ai cũng công bằng như ai.
Vệ Tử Kì đột nhiên vẫy tay, nói:
- Trọng lực thuật...
Hai đường quang mang đánh vào hai chiếc đỉnh ngàn cân trên vai Dương Vũ và Hoàng Phủ Cực, Vệ Tử Kì nói:
- Tiên Thiên cảnh tầng hai, vác hai ngàn cân, Tiên Thiên cảnh tầng bốn, vác bốn ngàn cân.
Vệ Tử Kì đánh hai lần trong lực thuật và bốn lần trọng lực thuật lên đỉnh ngàn cân của Dương Vũ và Hoàng Phủ Cực, đỉnh ngàn cân của hai người biến thành hai ngàn cân và bốn ngàn cân, như vậy, Tiên Thiên tầng một vác một ngàn cân, tình huống cơ bản như nhau.
- Nhất định phải chạy hết mười vòng, mới được ăn cơm, nếu như một canh giờ sau vẫn chưa chạy xong thì đừng ăn cơm nữa, tiến hành luôn huấn luyện thuật pháp!
Vệ Tử Kì quát nói:
- Bây giờ bắt đầu...
Vệ Tử Kì vừa hạ lệnh, bọn Cổ Thần vác đỉnh ngàn cân lên vai, chạy ra khỏi sân, tăng tốc. Con đường quanh thân núi rất dài, đủ mấy ngàn trượng, vác đỉnh ngàn cân trên vai, chạy một hai vòng còn không thấy gì, nhưng sau vòng thứ ba, hai chân bắt đầu đau như bị dao cắt, đỉnh ngàn cân như một ngọn núi lớn, đè nặng trên lưng.
Nhưng, đỉnh ngàn cân đối với Cổ Thần mà nói, nhẹ chẳng khác gì một sợi lông vũ, cơ thể hắn đã đạt đến Tiên Thiên tầng tám, việc huấn luyện này với hắn căn bản không có hiệu quả.
Để nâng cao tu vi bản thân, sau khi ra khỏi tầm mắt của Vệ Tử Kì, Cổ Thần lén lút đánh thêm chín lần trọng lực thuật vào đỉnh ngàn cân của mình, khiến nó biến thành đỉnh chín ngàn cân, thân thể Cổ Thần cường hãn, vác chín ngàn cân chạy còn nhanh hơn Tiên Thiên cảnh tầng một tu sĩ vác một ngàn cân.
Mỗi một bước, mặt đất đều in hằn dấu chân Cổ Thần, sau khi chạy vài vòng, Cổ Thần bắt đầu thở phì phò, sau khi chạy sáu vòng, hai chân đau như bị dao cắt.
Mặc dù Cổ Thần lúc nào cũng có thể bỏ trọng lực thuật, vác một ngàn cân nhẹ nhàng chạy, nhưng, rèn luyện là để cho bản thân, không nhất thiết phải lừa gạt bản thân, lãng phí thời gian tu luyện.
Vác đại đỉnh chín ngàn cân trên vai, sau khi chạy xong mười vòng, Cổ Thần mới bỏ trọng lực thuật chạy về đích.
Mặc dù có chút chậm nhưng tất cả sư huynh đệ đều chạy xong trong vòng một canh giờ.
Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, giờ thìn ba khắc bắt đầu luyện tập pháp thuật, Bách Thảo Phong tu luyện thuật pháp gọi là
"Hư Viêm quyết", chỉ là một bộ pháp quyết trung thừa, nhưng tu luyện tương đối đơn giản, không giống như Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của Thanh Viêm Phong, ngọn lửa do Hư Viêm quyết luyện ra công kích lực nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại rất có ích trong việc luyện đan.
Hỏa là nguyên tố vô cùng quan trọng trong luyện đan thuật, thông qua Hư Viêm quyết, có thể khống chế ngọn lửa mạnh yếu, đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Giờ thìn ba khắc đến giờ ngọ một khắc Vệ Tử Kì sau khi dạy mọi người khẩu quyết Hư viêm quyết, bắt đầu cho mọi người luyện tập, Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, luyện tập tương đối dễ. Cổ Thần kinh ngạc là, Hoàng Phủ Hạo mặc dù tu luyện Hư Viêm quyết lần đầu nhưng hiệu quả tu luyện không hề chậm hơn hắn, hình như hắn rất có thiên phú với Hư Viêm quyết.
Thiên phú thường rất khó nói, cũng rất khó đoán ra, lấy ví dụ, có thể đo được IQ của một người, nhưng không thể đo được thiên phú của người đó.
Thời gian tu luyện pháp thuật trôi qua rất nhanh, bởi vì không giống như rèn luyện cơ bắp, từng giây từng phút đều là đau đớn dày vò, một canh giờ luyện tập pháp thuật chớp mắt đã kết thúc, thời gian nhanh chóng đến giờ ngọ một khắc.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi đến giờ mùi, Vệ Tử Kì bắt đầu dạy bọn Cổ Thần luyện đan chi thuật, luyện đan chi thuật phải học từ nhận biết thuốc, thuốc có rất nhiều loại, có linh thảo, có kì hoa, có dị quả, thậm chí, còn có một số rễ thực vật, hay một bộ phận nào đó trên người yêu thú.
Nhận thức các loại hình thuốc, còn phải học thuộc tính chất chất của chúng, loại nào tương dung, loại nào tương xích với nhau? Loại nào có thể khiến hai loại thuốc vốn tương xích tương dung với nhau?
Chỉ học thuộc những thứ này mới có thể bắt đầu luyện chế đơn dược, luyện chế đơn dược chính là trọng tâm của trọng tâm luyện đan chi thuật. các loại hình thuốc, người học qua luyện đan chi thuật về cơ bản đều biết, nhưng, có thể luyện chế ra đơn dược, không phải luyện đan giả nào cũng thành công. Hã𝑦 𝙩ìⅿ đọc 𝙩rang chính ở ( Tr𝑈ⅿTr𝐮𝑦ện﹒ⅴn )
Ngày đầu tiên, vẫn chưa động chạm đến vấn đề luyện đan, vì vẫn học về thảo dược nên những thứ này Cổ Thần đương nhiên đều biết.
Cho dù là Hoàng Dược Tiên, trên con đường luyện đan cũng phải chịu thua Cổ Thần.
Hoàng Dược Tiên là thập phẩm đan dược sư, có thể luyện chế ra tăng trưởng tu vi Kim Đan kỳ, đơn dược tăng tỷ lệ đột phá thành công Mệnh Tuyền cảnh. Còn Cổ Thần là đan dược tông sư, có thể luyện chế ra đan dược tăng trưởng tu vi Mệnh Tuyền cảnh, vượt qua thập phẩm đan dược sư, được gọi là tiên đan sư.
Cho đến giờ dậu một khắc, trải qua hai canh giờ một khắc, việc học tập luyện đan thuật mới kết thúc. Ngày luyện tập đầu tiên, kết thúc viên mãn, ăn xong cơm rối, giờ dậu ba khắc, Cổ Thần quay trở lại phòng mình.
Tiểu Bạch không đợi được đến lúc được chui ra khỏi tay áo, nhảy lên vai Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần ngày nào cũng phải tập luyện thế nào sao? Tiểu Bạch không thể ra ngoài chơi, chán lắm. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Cổ Thần vuốt vuốt bộ lông trắng tuyết của Tiểu Bạch, nói:
- Ba tháng đầu tiên, mỗi ngày đều phải luyện tập thế này, cố chịu đựng một chút, đợi hết ba tháng, sẽ không phải luyện tập cả ngày, tự do hơn nhiều, đến lúc đó, ta sẽ đưa ngươi đến Bách Thảo Phong chơi.
- Ừm...
Tiểu Bạch gật gật đầu, nói:
- Vậy sau này Tiểu Bạch sẽ ở trong phòng.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Giúp ta trông nhà, như vậy cũng tốt.
Vù...
Đột nhiên, cửa phòng kêu lên một tiếng, bật mở.
Tiểu Bạch hóa thành một đường huyễn ảnh, trong nháy mắt biến mất trên vai Cổ Thần, Cổ Thần nhíu mày, nộ hỏa nổi lên trong lòng, ai không gõ cửa mà lại dám trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Cổ Thần nhìn ra, là Vệ Tử Kì, Cổ Thần nén cơn giận, nói:
- Vệ sư huynh, muộn rồi tìm đệ có việc gì vậy?
Vệ Tử Kì đóng cửa phòng, cười nói:
- Cổ Thần sư đệ, ta đến nói cho đệ nghe về quy tắc Hư Thiên Tông.
Cổ Thần cười lạnh, hiểu ra vấn đề nhưng vẫn cố hỏi:
- Hôm nay không phải huynh đã nói hết về quy tắc bản tông rồi sao?
Vệ Tử Kì ngồi xuống bên cạnh Cổ Thần nói:
- Quy tắc hôm nay là quy tắc bên ngoài, còn quy tắc ta muốn nói bây giờ là quy tắc không có văn bản, nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại, có thể gọi là quy tắc ngầm.
Quy tắc ngầm, kiếp trước Cổ Thần đương nhiên đã từng gặp, đơn giản chỉ là các sư huynh bắt nạt đám đệ tử mới nhập môn, cướp đoạt đồ trên người họ mà thôi.
Kiếp trước năm đầu mới nhập môn, tháng nào Cổ Thần cũng bị các sư huynh cướp mất năm linh thạch, lúc đó tu vi của Cổ Thần mới là Hậu Thiên cảnh, một tháng chỉ có mười khỏa.
Cổ Thần nói:
- Chuyện này đệ đã nghe các sư huynh khác nói qua rồi, đệ tử mới nhập môn, mỗi tháng phải nộp cho các sư huynh năm linh thạch, đúng không?
- Nhầm nhầm...
Vệ Tử Kì ha ha cười, nói:
- Đâu phải năm, mà là hai mươi khỏa mới đúng.
Hai mươi khỏa? Cổ Thần tổng cộng được phát hai mươi khỏa, Vệ Tử Kì mở miệng đã đòi hai mươi khỏa?