Chân Tiên

Chương 142: Tấm lưng ngọc của sư tỷ





Kiếp trước Hư Tử Uyên dạy Cổ Thần luyện đan thuật, dạy Cổ Thần pháp thuật, chỉ là vì lương thiện, thấy có thần có chút thiên phú nên mới tiếp nhận, trong người nàng có huyền âm tuyệt mạch, tự biết sinh mạng của mình rồi sẽ kết thúc, thân thế lại thê lương nên chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm của ai.
Đại sư huynh thiên tư tuyệt luân Vân Phiêu Trần, ý khí phong hóa thiếu chủ Vô Chân, cả hai "thần tượng" của đám đệ tử Hư Thiên Tông đều rất ái mộ Hư Tử Uyên, nhưng Hư Tử Uyên chưa bao giờ đáp trả tình cảm của họ.
Nàng đang chuẩn bị, năm ba mươi ba tuổi khi huyền âm tuyệt mạch phát tác, nàng sẽ không mang theo một tia lưu luyến nào rời khỏi thế giới này...
Kiếp trước Cổ Thần ái mộ Hư Tử Uyên, cũng chỉ là thương thầm mà thôi, chưa bao giờ dám thể hiện ra ngoài.
Nhưng...
Hư Tử Uyên đẹp như thiên tiên, lúc này lại đang ở trong lòng hắn, hơn nữa, gần như khỏa thân hoàn toàn, chỉ còn sót lại một dải yếm.
Tâm Cổ Thần thoáng động, vô thức giơ tay ôm chặt Hư Tử Uyên, thì thầm vào tai nàng:

- Sư tỷ...

Đầu óc Hư Tử Uyên lúc này đang rất hỗn loạn, nàng muốn đẩy Cổ Thần ra, nhưng bản thân lúc này lại không mặc gì, nếu như đẩy ra Cổ Thần sẽ nhìn thấy hết bộ dạng hiện tại của nàng.
Nhưng không đẩy Cổ Thần ra, hai người cứ đứng ôm nhau thế này, đúng là không ổn, trái tim nàng không ngừng run rẩy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, nhất thời không biết làm gì.
Cổ Thần hình như biết nàng đang nghĩ gì, lỏng tay không dám ôm chặt quá, cũng không ngẩng đầu quan sát thân thể của nàng, chỉ có điều mắt vẫn lén lút liếc xuống dưới, nhịn trộm tấm lưng ngọc ngà trơn mịn của nàng.
Cổ Thần dịu dàng nói:

- Sư tỷ, hàn khí của tỷ hết rồi chứ?

- Vẫn... vẫn chưa.

Hư Tử Uyên ấp úng nói, đột nhiên, ngữ khí thay đổi, nói:

- Cổ sư đệ, đệ nhắm mắt lại, không... Không được nhìn trộm.

Cổ Thần ngoan ngoãn nhắm mắt, nói:

- Đã nhắm rồi.

- Không được mở mắt đâu đấy...

Hư Tử Uyên lại nhắc thêm câu nữa, mặt mũi đỏ bừng.

- Ừm, không mở.

Cổ Thần gật đầu nói.
Được Cổ Thần khẳng định, Hư Tử Uyên mới nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn, thấy Cổ Thần đang nhắm mắt, Hư Tử Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng, hai tay thì vẫn ôm chặt lấy ngực, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Trên mặt đất đất đầy những mảnh vải xanh lục, đều là y phục bị nàng xé, nhìn quanh phòng, nàng thấy trên giường treo mộ bộ y phục màu xám, là y phục của Cổ Thần.
Chỉ có điều, lúc ánh mắt Hư Tử Uyên dừng lại trên giường, hai mắt nàng đột nhiên trợn tròn, tim nhảy lên như bị điện giật, chỉ thấy Tiểu Bạch đang ngồi trên đó, tròn mắt nhìn nàng và Cổ Thần hai người.
Hai má Hư Tử Uyên nóng bừng như mặt trời, lúc nãy nàng và Cổ Thần ôm nhau, đều đã bị Tiểu Bạch nhìn thấy hết, hơn nữa, nhìn thần sắc Tiểu Bạch lúc này, đầy hứng thú.
Lúc Cổ Thần hút huyền âm hàn khí, thân thể biến lạnh, Tiểu Bạch đã rời khỏi vai hắn, Tiểu Bạch muốn giúp đỡ Cổ Thần nhưng không có cách nào, đành phải nhảy lên giường, tròn mắt đứng nhìn.
Kết quả... Nhìn thấy đoạn phim giữa Cổ Thần và Hư Tử Uyên.
Hư Tử Uyên cứ nghĩ đến chuyện cảnh tượng vừa rồi đều đã lọt vào mắt người thứ ba, đúng là xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, mặc dù người thứ ba này chỉ là một con hồ ly.
Điều khiến Hư Tử Uyên xấu hổ hơn là cả đoạn nàng tự xé y phục, hình như cũng đã bị Tiểu Bạch nhìn thấy hết?

- Tiểu Bạch, ngươi mau nhắm mắt lại...

Hư Tử Uyên vội vàng nói.
Tiểu Bạch ra vẻ vô tội, nói:

- Tại sao?

- Ngươi không được nhìn, mau nhắm mắt...

Giọng nói của Hư Tử Uyên và Cổ Thần vang lên cùng một lúc.

- Ồ... Dù sao Tiểu Bạch cũng đã nhìn hết rồi,

Tiểu Bạch chu chu mỏ, nhắm mắt.
Nghe Tiểu Bạch nói, Hư Tử Uyên càng thêm ngượng, Cổ Thần cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng, có lầm không vậy? Tiểu Bạch đúng là làm người ta bối rối quá.
Tiểu Bạch nhắm mắt, Hư Tử Uyên giơ tay, bộ áo xám được nàng dùng tiên thân chân khí quấn vào tay, nhanh chóng choàng lên người.
Cổ Thần nghe thấy âm thanh, hỏi:

- Sư tỷ, ta đã mở mắt được chưa?

- Chưa được...

Hư Tử Uyên vội vàng nói.
Lúc nãy bị Cổ Thần ồm, bây giờ dù có mặc quần áo, đứng trước Cổ Thần, Hư Tử Uyên vẫn cảm thấy như mình không mặc gì.
Hư Tử Uyên nói:

- Đệ đừng mở mắt, đợi ta đi rồi đệ mới được mở...

Nghĩ đi nghĩ lại, Hư Tử Uyên không thể đối diện với Cổ Thần lúc này, nhất thời nảy sinh thoái ý, nhanh chóng bước đến bên cửa, mở cửa phòng. Đột nhiên, Hư Tử Uyên dừng lại, nói:

- Cổ sư đệ, lúc nãy, cảm ơn đệ.

Cổ Thần cười nói:

- Sư tỷ, chuyện lúc nãy tỷ tạm thời đừng nói với thủ tọa sư bá...

Hư Tử Uyên đã hóa thành một được quang mang màu xám, biến mất nơi chân trời, câu nói này của Cổ Thần, không biết nàng có nghe được hay không.
Cổ Thần mở mắt, đi ra trước cửa, thân ảnh Hư Tử Uyên đã không còn nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bản thân Cổ Thần cũng thấy giật mình, nhưng, trong lòng vẫn thấy rất vui, nhớ lại tấm lưng trắng ngọc mượt mà của sư tỷ, thân thể mềm mại như nước...
Cổ Thần nở một nụ cười hạnh phúc.
Đột nhiên vai hắn nặng trĩu, là Tiểu Bạch vừa nhảy lên. Lúc này Cổ Thần mới nhớ ra Tiểu Bạch cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất thời ôm Tiểu Bạch vào lòng nói:

- Tiểu Bạch, sao ngươi dám nhìn trộm?

- Tiểu Bạch đâu có nhìn trộm?

Tiểu Bạch tròn mắt nói:

- Cổ Thần và Tử Uyên tỷ tỷ gặp nguy hiểm, Tiểu Bạch rất lo, đương nhiên phải nhìn rồi.

Lúc nãy Cổ Thần bị huyền âm hàn khí tấn công, ý thức mơ màng, tỉnh lại đã thấy Hư Tử Uyên đang ở trong lòng, những chuyện trước đó hắn căn bản không biết. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lúc nãy ngươi nhìn thấy gì? Kể chi tiết cho ta nghe.

Cổ Thần nhớ ra chuyện ý thức của mình bị đông kết, nhất thời hỏi.
Nghe Tiểu Bạch kể xong mọi chuyện, Cổ Thần kinh ngạc nói:

- Tử diễm băng viêm lúc thì màu tím, lúc thì màu trắng, là tranh đấu với nhau sao?

Tiểu Bạch gật gật đầu.
Cổ Thần giơ tay, tử diễm băng viêm chui ra khỏi lòng bàn tay, thể tích lớn hơn trước rất nhiều, gần bằng ba bốn nắm tay, quả nhiên đúng như Tiểu Bạch nói, tử diễm băng viêm lúc màu tím, lúc lại màu trắng.
Tử diễm băng viêm và huyền âm hàn khí đang tranh đấu với nhau, mỗi lần tử diễm băng viêm chuyển sang màu trắng là Cổ Thần lại cảm nhận được một tia hàn khí lạnh thấu xương trong đó.
Chỉ có điều, huyền âm hàn khí không còn viện trợ bên ngoài, sau một hồi chiến đấu, dần rơi vào thế hạ phong, bị tử diễm băng viêm áp chế.
Vốn dĩ huyền âm hàn khí đang chiếm thế thượng phong, nhưng Hư Tử Uyên uống dương nguyên đan sau đó lại tiếp xúc thân thể nóng bừng của mình với thân thể Cổ Thần, năng lượng dương nguyên đan triệt tiêu bớt sức mạnh huyền âm hàn khí, số huyền âm hang khí còn lại đương nhiên không trở là đối thủ của tử diễm băng viêm.
Nhưng, nhìn bộ dạng giãy giụa của huyền âm hàn khí, tử diễm băng viêm cũng chỉ là áp chế nó mà thôi, muốn nuốt chửng hoàn toàn e rằng phải cần một khoảng thời gian dài nữa.
Nhìn tử diễm băng viêm nửa tím nửa trắng, Cổ Thần nghĩ thầm: Không biết huyền âm hàn khí trong người sư tỷ đã bị mình hút hết ra chưa? Sư tỷ lúc nãy nói vẫn còn, xem ra huyền âm hàn khí trong người tỷ ấy nhiều lắm, một lúc không thể hút hết được? Nhưng, nếu như luyện hóa số huyền âm hàn khí này, uy lực của tử diễm băng viêm chắc chắn sẽ tăng lên, như vậy, số lượng huyền âm hàn khí hút được lần sau sẽ còn nhiều hơn nữa?
Cổ Thần nghĩ vậy và cảm thấy cũng khá khả thi, mỗi lần hút huyền âm hàn khí, dùng luyện hóa tử diễm băng viêm, mỗi lần nuốt được một ít huyền âm hàn khí, uy lực của tử diễm băng viêm lại tăng lên một lần, tử diễm băng viêm càng mạnh, khả năng nuốt chửng được huyền âm hàn khí càng lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.